Ngắm Cá Voi Khi Biển Khơi Dậy Sóng

Chương 1


4 tháng

trướctiếp

 

Vẫn là giấc mơ đó, một giấc mơ dài điên rồ.

Hai người họ kẹt trong một không gian kín, lắc lư nghiêng ngả, giống một con thuyền trong mưa gió.

Mở lòng với nhau, hoà hai thành một.

Cô nghe thấy tiếng thở gấp nặng nhọc của anh nhưng lại chưa từng được thấy mặt anh, vì anh luôn ở ngay phía sau cô.

Cô có thể cảm nhận rõ rằng, khi hai người cùng chìm đắm, trong anh đã có cô và trong cô cũng có anh.

Từng chi tiết đều rất rõ ràng, hệt như những thước phim quay chậm trong phim điện ảnh.

Họ là những kẻ lữ hành trèo non lội suối, đến khi họ cùng nắm tay bước lên đỉnh, khoảng không gian kín chòng chành ấy chợt nghiêng đổ, trên dưới đảo lộn và mọi thứ xung quanh bắt đầu rơi xuống.

Cô chỉ thấy trời xoay đất chuyển, cơ thể cô bị đảo ngược rất nhanh, đầu hướng xuống dưới và chân hướng lên trên, sau đó cứ thế mà rơi xuống.

Cái cảm giác mất trọng lực này làm cô nghẹt thở.

Bỗng dưng cơ thể cô rơi xuống nước, sức nổi của nước làm giảm cảm giác nghẹt thở vì mất trọng lực, nhưng cô vẫn không thở được.

Khi toàn bộ cơ thể chìm trong nước, bỗng nhiên sức nén của nước vọt đến từ mọi hướng, cô hệt một con cá bị tay ai siết chặt, giống như sắp chết ngạt.

Bỗng dưng một tiếng 'ào' lớn vang lên, kế tiếp là tiếng bọt nước trút xuống .

Không gian kín đã sụp đổ đó bị lật ngược lần nữa, cô lại phải trải qua quá trình trời đất đảo điên khi nãy.

"Ngư, anh là Côn đây, anh dắt em về nhà.”

Cô loáng thoáng nghe thấy giọng ai đó, mờ ảo như tơ nhện, như thể vọng lại từ chỗ xa xôi nhất nơi tận cùng trái đất rồi tan tác trong làn gió biển.

Đột nhiên cô trồi lên mặt nước, cưỡi lên thứ khổng lồ toàn thân chỉ có một màu trắng loá mắt sau đó bay vút lên trời, cứ như con thần thú biết biến hình trong thế giới thần thoại, nó mọc cánh bay lên.

Sự thay đổi nhanh chóng này khiến cô hoa cả mắt, trong lúc choáng váng, cô vẫn muốn nhìn rõ xem thứ khổng lồ mình đang cưỡi là gì.

Quý Ngư cố gắng mở mắt ra, cô tỉnh lại, mọi thứ trong mơ đều biến mất.

Cô nằm dài trên sàn lát gạch sứ trắng của bể lặn, trên người chỉ mặc bộ đồ lặn, cô phun một ngụm nước ra rồi thở hổn hển. Những người đứng xung quanh thấy cô tỉnh lại đều thở phào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Quý Ngư, em còn muốn sống nữa không? Em cố nín thở lâu như sắp chết thế làm gì?” Người đang nói chuyện là Giản Tiệp, huấn luyện viên của cô.

Người phụ nữ tầm ba mươi, ngũ quan xinh đẹp, nước da hơi ngăm, giọng chị ấy có cái vẻ hào phóng ngay thẳng giống đàn ông. Chị ấy mặc áo phông rộng màu đen và quần jean xanh, cột tóc đuôi ngựa, đó là phong cách ăn mặc thường ngày của chị ấy.

Giản Tiệp kéo cô dậy rồi nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, chị ấy không nén được mà lộ rõ nét mừng rỡ lên mặt.

"Nín thở bảy phút lẻ một giây ở hồ bơi STA trong trạng thái tĩnh, ngang với kỷ lục của quán quân thế giới sáu môn phối hợp. Quý Ngư, con bé điên rồ này, chị cũng phát điên mất thôi!”

Tay phải Giản Tiệp cuộn thành nắm đấm, mỗi khi nói một chữ 'điên' thì chị ấy sẽ huơ nắm đấm ở trước ngực một lần, đó là động tác quen thuộc của chị mỗi khi reo hò cổ vũ với tư cách huấn luyện viên, bình thường nếu mà phấn khích quá thì chị ấy cũng sẽ làm động tác này.

"Thôi xin, đang tập luyện thôi mà? Ngày mai mới tham gia trận đấu chính thức, chưa biết ai thua ai thắng đâu.”

Trong đoàn người phía ngoài bỗng vang tiếng châm chọc, là một giọng nữ the thé, nó như con dao sắc tách đoàn người đang tụ quanh Quý Ngư ra.

Quý Ngư nhìn cô gái tóc ngắn ngồi bên mép hồ bơi đó, đó là đồng đội của cô - Nhậm Bình Bình.

Nhậm Bình Bình cũng mặc đồ lặn, vẻ ngoài tạm gọi là xinh, một bên khoé môi cong lên, một bên thì hạ xuống, tạo thành nụ cười khẩy khinh khi, cô ta nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt khiêu khích.

"Ai mà không biết giả chết? Người chết thì ở yên dưới nước bao lâu mà không được, chị có giỏi thì đọ với tôi lần nữa xem…”

“Nhậm Bình Bình!” Giản Tiệp to tiếng với cô ta: "Đã có kết quả đọ sức giữa hai người rồi mà? Em nín thở chưa được năm phút đã lên bờ rồi, còn Quý Ngư thì lên bờ rồi mới ngất xỉu, huống chi đâu phải do em ấy cố tình ngất, em còn muốn làm tình làm tội gì nữa?”

Trong đầu Quý Ngư toàn là những đoạn không biết là mơ hay ảo giác, khi nghe hai người họ nói chuyện, liên kết đầu đuôi với nhau thì mới hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Một tuần trước, họ đến Nhật để tham gia cuộc thi lặn tự do phối hợp Be Fish, hôm nay là buổi huấn luyện cuối cùng trước trận đấu.

Kết thúc buổi huấn luyện, Giản Tiệp phải đi xử lý công việc, Nhậm Bình Bình cứ bám lấy cô đòi thi nín thở.

Vào lúc sắp kết thúc màn so tài này, trong quá trình ngoi lên mặt nước, không hiểu sao cô lại mất sức rồi hôn mê bất tỉnh.

Có vài quyển tạp chí gọi lặn tự do là môn thể thao nguy hiểm thứ hai thế giới, chỉ sau BASE jumping*.

(*) Base Jumping là biến thể của môn nhảy dù mang đến cảm giác mạnh tột cùng cho người tham gia chỉ trong vài giây. Nhưng người chơi bộ môn này lại không nhảy từ máy bay mà từ nóc các tòa cao ốc, cầu và vách đá dựng đứng.

Thứ Quý Ngư thích là cái cảm giác ung dung lượn lờ bên bờ nguy hiểm này, nhưng cô không bao giờ lấy mạng sống của mình ra đùa. Kể từ khi học môn lặn tự do vào năm mười tám tuổi cho tới nay, cô chưa từng ngất trong quá trình lặn xuống nước.

Thật ra mới xuống nước chưa được bao lâu thì cô đã thấy không ổn rồi nhưng vẫn nhịn tới cuối, cô không khỏi nhớ tới ly nước trong giờ giải lao kia.

Nhậm Bình Bình luôn xếp thứ hai trong đội, cho nên cô ta không ưa gì cô, ai biết được Nhậm Bình Bình có làm gì với ly nước của cô không.

"Nói đi, cô muốn thi gì nữa?” Sau khi suy nghĩ kĩ, Quý Ngư chống hai tay xuống sàn, đứng dậy đi về phía hồ bơi.

“Quý Ngư!” Giản Tiệp gọi cô để cản lại nhưng không kịp.

Quý Ngư thả người nhảy xuống nước, lộn một vòng trong nước rồi ngoi đầu lên, thân mình cô nhẹ nhàng như chim én và linh hoạt như cá, không làm văng tí bọt nước thừa thãi nào cả.

"Đơn giản lắm, lần này không thi nín thở nữa, đổi sang tốc độ bơi đi. Trong vòng năm phút, ai bơi được nhiều vòng hơn thì người đó thắng." Dứt câu, Nhậm Bình Bình đã nhảy cái 'bùm' xuống nước y như con ếch xanh.

Những người đứng trên bờ vội lấy tay che mặt để khỏi bị bọt nước văng trúng.

“Nhậm Bình Bình, cái này mà gọi là đọ sức à? Cô thừa biết Quý Ngư đang mất sức, thế thì đâu công bằng.” Giản Tiệp gào về phía hồ bơi rồi chạy theo hai cô gái đã bắt đầu bơi trong hồ.

Nhân lúc lấy hơi, Nhậm Bình Bình cãi lại: "Huấn luyện viên Giản, chị mới là người không công bằng. Chị là huấn luyện viên của chúng tôi nhưng chị chỉ biết thiên vị Quý Ngư, cùng lắm là giành được mấy giải quán quân thôi mà? Tôi muốn cho chị biết, thời của Quý Ngư đã hết rồi.”

Giản Tiệp ngừng bước, bên tai văng vẳng tiếng nói hùng hồn của cô nhóc nọ: "Thời của Giản Tiệp đã hết rồi, em sẽ mở ra thời đại của Quý Ngư.”

Chị ấy nhớ mang máng, Quý Ngư nói câu này hồi mới mười tám tuổi, chớp mắt cái đã qua tám năm.

Nhậm Bình Bình cũng rất xuất sắc. Cô ta có tham vọng, mới mười ba tuổi là đã vào đội cùng đợt với Quý Ngư, giờ đã hai mươi rồi mà vẫn chưa một lần giành giải quán quân thế giới.

Cuộc thi lần này, Nhậm Bình Bình đã thề là nếu không giành giải quán quân thì suốt đời không bao giờ chơi môn lặn tự do nữa.

Nhưng trong nháy mắt… Trong lúc Giản Tiệp sững sờ, năm phút đã trôi qua, kết quả so tài cũng đã rõ.

Quý Ngư ngồi trên bờ, một chân đung đưa trong nước hệt đứa trẻ nghịch ngợm đang nghịch nước. Một chân khác thì gập lại để trên bờ, chống khuỷu tay lên đầu gối, tay nâng nửa mặt, cô nghiêng đầu nhìn Nhậm Bình Bình liều mạng bơi về trước, gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì.

Trông cô rất ung dung thoải mái, phóng khoáng tùy ý. Bên cạnh còn có hai đồng đội nam đưa nước khoáng cho Quý Ngư, nắp chai đều đã được mở sẵn.

Quý Ngư rất xinh đẹp, đôi mắt phượng thanh tú có hồn, dáng cao dong dỏng, tuy không mập nhưng điện nước đầy đủ, không kém cạnh gì ai. ( truyện trên app T𝕪T )

Còn một điều khiến người ta khó tin nữa, so với những người phụ nữ ngành khác thì da của vận động viên nữ thường sẽ hơi ngăm, nhưng làn da của Quý Ngư lại y như có phép lạ nào đó, phơi nắng kiểu gì cũng không đen.

Tuy không quá mịn màng nhưng da cô lại săn chắc hơn người phải thường xuyên ngồi trong văn phòng và ít vận động, có vẻ láng bóng, khoẻ mạnh tự nhiên.

Đáng quý hơn là tính tình Quý Ngư rất ngay thẳng, không ngại ngùng cũng chẳng ra vẻ, không bao giờ để tâm mấy chuyện vặt vãnh, y như một đứa con trai nên trong câu lạc bộ có rất nhiều người thích cô, nhất là trong mắt đồng đội nam thì cô hệt như nữ thần trong mộng.

Bởi vì cô rất thích màu xanh lam, hay mặc váy màu đó nên có người thầm đặt cho cô một cái danh mỹ miều là tiên cá xanh xinh đẹp.

Lúc này, tiên cá tiện tay lấy một chai nước rồi cười nhẹ với đồng đội nam đưa nước cho mình khiến anh ta mừng như nhặt được của quý.

Quý Ngư để một tay ra sau chống xuống sàn, một tay cầm chai nước khoáng, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chai, nửa chai còn lại cô giội lên đầu, sau đó hất hất đầu.

Ánh nắng chiều xuyên qua lớp mái thủy tinh, giọt nước văng tung tóe giống như mưa sao băng.

"Tiêu Dao*."

(*) Là một trong những môn phái trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Tiêu Dao lấy từ thành ngữ Tiêu dao tự tại, có nghĩa là tự do tự tại, thong thả đây đó.

Giản Tiệp chợt nghĩ đến từ này, từ mà chị ấy biết hồi nhỏ khi xem Lâm Thanh Hà đóng Đông Phương Bất Bại, giờ đặt lên người Quý Ngư cũng không thấy lấn cấn chỗ nào.

Giội nước xong, Quý Ngư nhìn Nhậm Bình Bình, mỉm cười thích chí.

Nhậm Bình Bình giận điên người, chỉ tay về phía cô rồi thề: “Quý Ngư, chị cứ chờ đi, ngày mai tôi sẽ thắng chị!”

"Được, tôi đợi đó.” Quý Ngư đứng dậy, cầm chai nước một đồng đội nam khác đưa rồi lại tặng một nụ cười lịch sự để thay lời cảm ơn.

Cô cúi xuống, đặt chai nước xuống mặt sàn trước người Nhậm Bình Bình: "Cô Nhậm à, nhớ uống nước ngọt nhiều lên, uống nước biển ít thôi, vậy mới tốt cho tâm sinh lý.”

Câu này lại tiếp tục kích thích Nhậm Bình Bình. Có lần đi thi đấu, trong nội dung CWT*, Nhậm Bình Bình đã uống rất nhiều nước biển, chuyện đó đã thành nỗi nhục lớn nhất của cô ta.

(*) CWT (Constant Weight): Lặn sâu có sử dụng chân vịt, VĐV phải đeo đồng hồ đo độ sâu và đem miếng tag đặt ở độ sâu cố định lên để ghi nhận thành tích.

Nhậm Bình Bình đứng trong hồ nước, hai tay siết chặt thành nắm đấm rồi nện xuống mặt nước, cô ta trừng Quý Ngư bằng cặp mắt lạnh lùng, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Giản Tiệp chạy lại hoà giải, chị ấy an ủi Nhậm Bình Bình rồi dặn cô ta tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt. Mai phải thi đấu với tâm trạng thoải mái, cứ phát huy như bình thường rồi mới xoay người chạy theo Quý Ngư.

Quý Ngư nhanh chóng rời khỏi bể lặn, đi về phòng thay đồ riêng của cô. Cô đóng cửa lại, nhốt những chuyện vụn vặt linh tinh đó ở ngoài cửa.

Cô cởi bộ đồ lặn ra, toàn thân trần trụi bước tới chỗ vòi sen rồi vặn van nước sang phía nước lạnh.

Dòng nước lạnh giội xuống người cô, Quý Ngư hít sâu một hơi, vô thức khoanh hai tay trước ngực, đôi gò bồng đầy đặn bị ép sát nhau, nhô lên như ngọn núi tuyết trắng muốt.

Thân thể lạnh buốt nhưng trái tim lại nóng rực, ngọn lửa được thổi bùng trong mơ ấy vẫn đang cháy.

Cô đã mơ thấy giấc mơ này nhiều năm liền, lần nào chuyện xảy ra cũng giống nhau.

Anh ôm cô từ phía sau, hôn cổ cô rồi họ làm tình… Không có màn dạo đầu nào hết, quá trình rất dài và cũng rất mãnh liệt.

Cuối cùng anh bỗng biến đâu mất, cô cưỡi trên thứ khổng lồ màu trắng đó rồi bay lên, cô chưa từng có cơ hội xoay người lại để trông thấy mặt anh… Có lẽ là vì đã cận kề cái chết nên quá trình hôm nay là lần rõ ràng nhất từ trước tới nay.

Chết.

Cuối cùng Quý Ngư cũng tìm thấy một từ thích hợp để diễn tả cảm giác trong mơ. Lần nào cũng thế, họ điên cuồng như thể sẽ chết vào giây kế tiếp.

Quý Ngư từng tra cứu rất nhiều thông tin theo manh mối trong mơ.

[Ở Bắc Minh* có cá, gọi là Côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm…]

(*) Còn gọi là biển lớn ở phương bắc, theo truyền thuyết đó là biển nơi mặt trời không chiếu sáng tới được, tận cùng phía bắc của thế giới.

Côn trong《Tiêu Dao Du》của Trang Tử vừa là một con cá lớn vừa là chim đại bàng, khớp với đặc điểm của thứ khổng lồ màu trắng bay từ dưới nước lên tận trời xanh trong giấc mơ của cô.

Thậm chí Quý Ngư đã từng nghĩ, liệu con cá côn trong Tiêu Dao Du của Trang Tử có thật sự tồn tại hay không? Cô vẫn còn nhớ như in câu nói trong giấc mơ đó.

"Ngư, anh là Côn đây, anh dắt em về nhà.”

Ngư, hẳn là chỉ cô.

Vậy Côn rốt cuộc là người đàn ông đó hay là thứ khổng lồ màu trắng đưa cô bay lên trời?

Liệu người đàn ông trong giấc mơ đó có thật sự tồn tại trong cuộc đời của cô?

Anh còn sống hay đã chết?

Nếu anh vẫn còn sống thì anh đang ở đâu?

Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Quý Ngư ép mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mông như đại dương kia, cô khẽ thở dài rồi khoá vòi sen.

Cô quấn cái khăn tắm màu trắng quanh người rồi cầm một cái khăn khô để lau tóc, đi chân trần về phòng thay đồ.

Quý Ngư hô to với người đứng bên ngoài, bảo người ta đợi mình một lát, lúc này tiếng gõ cửa mới ngưng.

Cô sấy khô tóc, thay bộ váy dạ hội màu xanh lam rồi trang điểm nhẹ, chải tóc và đeo khuyên tai.

Trước khi mở cửa, cô nhìn vào tấm gương toàn thân, ngắm người phụ nữ phản chiếu trong gương từ trên xuống dưới.

Bộ váy xòe chiết eo, lệch vai tôn hết mọi đường cong trên cơ thể cô. Mái tóc đen dài vén sang một bên, khéo léo che nửa bờ vai trần lại.

Quý Ngư thấy may vì dáng vóc mình không tổn hao gì sau nhiều năm huấn luyện thể chất, mấy cụm như "ốm yếu không xương", "một tay ôm hết" hoàn toàn không dính dáng gì với cô nhưng chắc chắn cô là người eo thon duyên dáng, thon thả thướt tha.

Cô chỉ đeo chiếc khuyên tai hình cá ở một bên tai, bởi vì cô thích cảm giác không đối xứng.

Những thứ đối xứng luôn khiến cô thấy quá an toàn quá hoàn hảo, cô muốn đập tan cái trạng thái cân bằng gần như hoàn hảo này.

Sau khi xác nhận mình đã ăn mặc chỉnh tề thì cô mới ra mở cửa, Giản Tiệp đứng ngoài cửa với khuôn mặt đầy vẻ lo âu, giơ cổ tay lên cho cô xem giờ: “Em có sao không? Em ở trong đó hơn nửa tiếng rồi, chị cứ lo em có chuyện gì.”

“Em thì có chuyện gì được?” Quý Ngư ngồi xuống cái ghế sô pha trong phòng thay đồ, ngã lưng ra sau, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái nhất.

Cô vắt chéo cặp chân dài, đặt tay trái lên đùi, tay phải thì vắt trên chỗ tựa lưng của sô pha, kẹp điếu thuốc lá nữ giữa ngón trỏ và ngón giữa, chốc chốc ngón cái lại khảy đầu lọc thuốc lá, trong đầu thì vẫn còn nghĩ về những chi tiết trong giấc mơ.

“Không sao là được, em đừng để chuyện của Nhậm Bình Bình ở trong lòng.” Giản Tiệp cũng bước vào, ngồi phía đối diện.

Chị ấy nhìn Quý Ngư từ đầu đến chân, thấy trạng thái tinh thần của cô đã bình thường lại mới cười hỏi: "Mặc đồ đẹp thế, vừa khéo để tối nay đi dự tiệc với chị.”

“Dự tiệc?”

Quý Ngư đãng trí, ngoài những việc liên quan đến môn lặn thì không nhớ được gì hết. Cô nghĩ cả buổi mà vẫn không nhớ là tiệc gì, chỉ đành nhìn Giản Tiệp bằng ánh mắt dò hỏi.

"Đúng là quên mất rồi.” Giản Tiệp nhắm mắt, vỗ trán một cái rồi lắc đầu bất lực: “Quý Ngư, trí nhớ của em còn tệ hơn cả bà lão tám mươi tuổi nữa.”

"Tiệc gì thì chị cứ để Nhậm Bình Bình đi dự, cô ấy thích mấy chỗ náo nhiệt.”

“Không được, lãnh đạo của câu lạc bộ chỉ đích danh em tham dự bữa tiệc tối nay.”

“Sao lại bắt em tham dự? Em đâu phải con cá họ ăn được.” Quý Ngư ấn huyệt thái dương.

Cô muốn về khách sạn sớm để nghỉ ngơi, ngoài lặn ra thì cô không thấy hứng thú với gì hết.

"Có một thương hiệu đồ tắm trong nước muốn mở rộng thị trường bên Nhật, định để em làm người phát ngôn của hãng, đúng lúc hai hôm nay sếp họ đang đi khảo sát ở Nhật. Tối qua và sáng nay, chị nhắc em hai lần rồi đó.”

Giản Tiệp đưa hai ngón tay ra quơ qua quơ lại một lát rồi hạ xuống. Chị ấy đứng lên, bước tới ngồi xuống cạnh cô, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói tiếp.

"Hồi đó Lão Giả đưa em đi học lặn là muốn để em mau mau quên chuyện cha mẹ mình……”

"Chuyện cha mẹ em là thế nào?” Quý Ngư ngồi thẳng lưng.

“Không, thật ra cũng không có gì.” Giản Tiệp vội nói sang chuyện khác: "Tóm lại là Lão Giả chưa từng trông mong em sẽ trở thành quán quân thế giới, hai hôm trước còn gọi hỏi chị chừng nào em giải nghệ.”

“Em không giải nghệ đâu.” Quý Ngư nói dứt khoát, chuyển từ thẳng lưng về lại tư thế tựa lưng vào sô pha.

Giản Tiệp sầm mặt, biểu cảm nghiêm túc, tông giọng cất cao hơn nửa tông.

“Quý Ngư, em phải hiểu một điều là vận động viên kiếm cơm nhờ tuổi trẻ. Giờ em không còn trẻ nữa, nên tính đường chuyển ngành. Có cả đống ngôi sao thể thao bước vào làng giải trí vẫn phát triển ngon lành, hình tượng của em tốt vậy thì đừng để phí. Giờ càng lúc càng có nhiều nhãn hàng muốn em làm người phát ngôn của họ, bây giờ đang là thời cơ tốt nhất.”

"Tính xa vậy làm gì? Chừng nào đến lúc đó rồi hẵng bàn.” Quý Ngư hơi bực, cô lấy chiếc bật lửa trong túi xách ra rồi châm điếu thuốc.

Giản Tiệp ngồi cạnh cô, tiếp tục khuyên nhủ hết lòng: “Em coi em kìa, lại trốn tránh nữa rồi. Em cứ sống được ngày nào hay ngày nấy thế này, không yêu đương, không kết bạn, không tâm sự với ai, chỉ biết sống trong thế giới của riêng mình. Em có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào không? Nếu em cứ tiếp tục thế này thì chị sẽ bảo Lão Giả dẫn em về cho bác sĩ điều trị. Chứng PTSD* không phải trò đùa đâu…”

(*) PTSD: Chứng rối loạn tâm thần.

"Được rồi.” Quý Ngư cắt lời chị ấy, dụi nửa điếu thuốc còn lại xuống gạt tàn, khoanh tay lại tỏ vẻ thoả hiệp: “Em sẽ đến dự. Giờ còn sớm, em ra bãi biển hít thở không khí.”

Không đợi Giản Tiệp nói đồng ý hay từ chối, Quý Ngư đã lấy điện thoại rồi vội vàng rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp