Ngắm Cá Voi Khi Biển Khơi Dậy Sóng

Chương 2


4 tháng

trướctiếp

 

Nhật Bản, bờ biển, mặt trời dần ngả về phía tây.

Từng cơn sóng lần lượt xô vào bờ theo thứ tự từ xa đến gần, sóng trước sóng sau thay phiên nhau ập lên bờ cát, phát ra những tiếng ào ào.

Trên mặt biển mênh mông, có khách du lịch lái mấy chiếc mô tô nước, ca-nô lượn qua lượn lại, lái đến đâu cũng làm nổi lên từng đợt sóng thật lớn, thi thoảng còn nghe thấy tiếng hú hét và reo hò của các cô gái.

Ở phía xa hơn, có một dải sáng màu cam mờ mờ trải dài khắp hai phía, làm nhoà lằn ranh giữa trời và nước, nó tựa như một thanh kiếm lửa chẻ đôi đại dương mênh mông vô ngần, một nửa nằm trong tầm mắt mà nửa còn lại thì ở nơi tận cùng thế giới xa vời vợi.

Trên bãi biển, khách du lịch nườm nượp, nhìn đâu cũng thấy đủ loại màu da. Có mỹ nữ thân hình bốc lửa mặc bikini, có mấy gã đàn ông mặc quần bơi, còn có cả người già và trẻ nhỏ.

Quý Ngư mặc bộ váy xanh lam, chân mang giày cao gót, có vẻ rất nổi bật ở giữa dòng người. Thỉnh thoảng còn có người huýt sáo với cô, thậm chí có cả vài anh chàng trẻ tuổi đẹp trai lân la lại làm quen.

Cô chỉ cười cho qua chuyện, cứ đi đi dừng dừng như thế cho đến khi thấm mệt mới ngồi xuống mỏm đá ngầm sát biển.

Cách không xa ở phía bên tay trái, có một cặp đôi trẻ tuổi đang chụp ảnh cưới, họ choàng vai, ôm eo,…bày ra những tư thế thân mật theo hướng dẫn của thợ chụp hình.

Còn ở phía bên tay phải, cách cô gần hơn một chút cũng có một đôi nam nữ dẫn theo bé trai chừng 2-3 tuổi, chắc là một nhà ba người. Họ đang chơi trên bờ cát, bên cạnh còn dựng cái lều.

"Mẹ ơi, hai người kia đang làm gì vậy?” Đứa bé trai chỉ cặp nam nữ đang chụp hình rồi tò mò hỏi mẹ.

"Họ đang chụp ảnh cưới. Sau này cục cưng lớn rồi, chuẩn bị kết hôn thì cũng ra đây chụp ảnh cưới, có chịu không?” Bà mẹ cười hỏi.

"Ơ… Nhưng mà, kết hôn là gì vậy mẹ?”

"Con trai à, kết hôn thì là kết hôn thôi, chứ còn có thể là gì nữa.” Ông bố mất kiên nhẫn nhưng bị bà mẹ lườm một phát thì lại im ngay, chắc cũng nhận ra mình lỡ lời.

Bà mẹ giải thích với đứa bé, kết hôn nghĩa là nam nữ chuyển từ người yêu sang vợ chồng rồi sinh em bé, từ hai người trở thành ba người, thế là thành một gia đình.

Cái cách giải thích này… sâu sắc quá, Quý Ngư không khỏi bật cười. Cuộc trò chuyện kế tiếp còn thú vị hơn.

Bà mẹ: "Cục cưng à, sau này con muốn cưới một người vợ như thế nào?'

Đứa con: "Sao con phải cưới vợ?"

Bà mẹ: "Vì con trai lớn rồi thì phải đi cưới vợ."

Đứa con: "Vậy cha cưới vợ chưa?"

Bà mẹ: "Cưới rồi đây, không thì sao lại có con?"

Đứa con: "Không phải chứ? Cha thế kia thì có khờ mới chịu gả thôi."

Ông bố vờ đánh thằng bé, cậu nhóc đứng dậy chuồn ngay, ông bố rượt theo sau còn bà mẹ thì cười ngặt nghẽo.

Thằng bé chợt dừng lại, chắc vì thấy Quý Ngư. Sau đó nó tung tăng chạy tới, nghiêng đầu nhìn cô bằng cặp mắt đen láy tròn xoe với vẻ mặt trông rất nghiêm túc.

"Chị ơi, chị đẹp quá, chị đợi em lớn rồi kết hôn với em được không?”

“…” Vậy mà Quý Ngư cũng gật đầu.

Trí nhớ không phải một thứ vững bền, nếu mà giống cô thì chỉ có thể dùng hai từ mong manh để tả.

Đợi khi thằng bé lớn rồi, thằng bé cũng đã quên chuyện hồi nhỏ từng hứa hẹn sẽ cưới một chị gái xa lạ trên bãi biển nước ngoài từ lâu, giờ để thằng bé được vui cũng đâu mất mát gì.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thằng bé quay lại nhìn cha mẹ, vừa reo vừa vỗ tay: "Ôi hay quá, mình sắp kết hôn rồi…”

Không biết có phải vì tức cảnh sinh tình không mà bỗng dưng Quý Ngư lại thấy đau đầu, cứ như bị cắm mảnh kính vỡ vào trong não, cô nghe thấy những giọng nói xa lạ:

"Ngư à, khi nào em lớn thì gả cho anh được không?”

“Không được, em muốn gả cho cha em.”

"Tại sao chứ?”

"Tại vì kiếp trước em là người tình nhỏ của cha nên kiếp này em muốn kết hôn với cha, làm người tình lớn mới được.”

“…”

Quý Ngư bắt đầu thở gấp, lồng ngực chợt ấm chợt lạnh, chợt mừng chợt đau.

Cô vội vã đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Quý Ngư đi rất lâu, quẹo hai lần rồi sang một bãi biển khác sau đó tiếp tục đi một quãng xa, xung quanh vắng vẻ ít người, lúc này cô mới bước chậm lại.

Có hai cô gái trẻ mặc đồ lặn đi ngang qua cô, họ cũng là người Trung Quốc, hình như họ đang bàn về chuyện giải đấu.

Nghe hai người nói chuyện, Quý Ngư cũng đoán được có vẻ hai người họ là vận động viên lặn có bình khí, cô thì là vận động viên lặn tự do, điểm khác biệt lớn nhất là họ phải mang theo bình khí rồi lặn xuống nước, còn cô thì phải nín thở.

“Lần này con cá mình phải bắt trong nội dung thi săn dưới nước là loài gì vậy? Sao mình chưa thấy bao giờ?” Một cô gái hỏi bạn mình.

"Biết phun nước, vây đuôi ngang, sao mình cứ thấy giống giống cá heo mà cũng giống cá voi nữa.” Cô gái còn lại ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu: “Không giống, nhỏ vậy thì chắc không phải đâu.”

Cả hai nhận ra bên cạnh còn có một người khác nên hạ giọng xuống rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Quý Ngư đang định đuổi theo để hỏi tình hình cụ thể thì bỗng nhiên ở sau có người la lớn: “Cứu với, có đứa bé rơi xuống nước, mau cứu nó với!”

Quý Ngư nhìn lại, nhận ra người kêu cứu là ông bố của gia đình khi nãy, bà mẹ thì đang khóc. Đứa bé rơi xuống nước là con trai họ, mặt biển đang nổi sóng, rõ ràng họ bơi không giỏi lắm nên không dám xuống nước bừa.

Cô chạy lại, hỏi ra mới biết từ lúc cô đi thì thằng bé cứ chạy theo cô. Hai người họ đuổi theo, ở xa thấy thằng bé không hiểu sao lại chạy về phía biển, thoắt cái đã không thấy đâu nữa.

Quý Ngư cởi giày, vội vã chạy về hướng cậu nhóc rơi xuống. Cô vén hết phần đuôi váy lên để tiện di chuyển, vì có mặc quần bảo hộ nên cô vén đuôi váy lên tận eo rồi cột lại.

Bên cạnh có gã đàn ông nhìn chân cô rồi chỉ trỏ. Không có thời gian mà quan tâm, cô nhảy xuống nước theo hướng đôi vợ chồng đó chỉ sau đó nhanh chóng bơi về phía trước.

Sóng ngày một lớn, không biết thằng bé đã bị cuốn tới đâu. Quý Ngư nín thở lặn xuống chỗ nước sâu, híp mắt tìm kiếm xung quanh, cô không đeo kính lặn nên rất nhanh sau đó nước biển đã ùa vào mắt cô.

Tầm nhìn ở dưới biển rất kém, phạm vi quan sát bị hạn chế nên cô chỉ có thể bơi tới bơi lui và lần mò tìm đứa trẻ.

Thời gian cứ trôi đi từng chút mà vẫn không thấy bóng dáng thằng bé. Quý Ngư bắt đầu thấy nôn nóng, cô tăng tốc bơi.

Ước chừng mình đã bơi khoảng 4-5 phút, mất rất nhiều sức nên cô buộc phải trồi lên mặt nước, há miệng thở gấp.

"Mẹ ơi… Hức… Em muốn mẹ…”

Mới trồi lên mặt nước, cô đã nghe thấy tiếng khóc của cậu bé. Cô nhìn về hướng phát ra tiếng tiếng thì thấy một người đàn ông áo đen đang ẵm đứa trẻ, đầu ngoi lên mặt nước bơi về phía bờ.

Thằng bé thấy cô thì gọi: "Chị ơi, em sợ quá, sau này lớn lên em muốn kết hôn với chị…”

Quý Ngư dở khóc dở cười, lúc này rồi mà thằng nhóc vẫn nhớ chuyện đó.

Cô vội vàng đuổi theo họ, vừa định ôm đứa bé thì người đàn ông áo đen đó lại chửi cô thẳng mặt: “Sao lúc nãy không làm vậy? Để con nít chạy lung tung một mình, cô làm người lớn kiểu gì vậy?”

“…” Chừng tuổi này rồi, Quý Ngư chưa từng bị ai chửi xối xả thế này, đã vậy còn nghẹn họng không biết cãi đường nào.

Cô không giỏi việc đôi co với người khác, nghe anh nói vậy thì cô thấy mình cũng có lỗi. Cũng vì đuổi theo cô nên cậu nhóc mới chạy lung tung, mà cô thì không nghe thấy và cũng không đưa cậu nhóc về kịp thời.

Quý Ngư khựng lại, nhìn người đàn ông áo đen đang trách móc mình.

Anh có gương mặt hung hãn đặc trưng của một tay thợ săn nhưng da lại láng bóng, ngũ quan tuấn tú kiên nghị, xương lông mày nhô cao như chỏm đá nhô ra bên bờ biển. Một cặp mắt đen tuyền, ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ ngay thẳng và đanh thép, cứng rắn như tảng đá ngầm.

Quý Ngư ít khi thấy người đàn ông nào có thể hòa trộn vẻ khí phách và đẹp trai một cách hài hòa tới vậy thế nên dù vẫn còn ngâm mình trong nước, cô cũng có thể cảm nhận được khí khái mạnh mẽ của anh.

Cậu nhóc khóc một hồi, chắc có lẽ đã mệt lử trong lúc vùng vẫy dưới nước nên nó chỉ tựa lên vai người đàn ông đó rồi im lặng. Người đàn ông mặc áo đen xoay người tiếp tục bơi về phía bờ, thằng bé vẫy tay với cô, cười nói tạm biệt.

Quý Ngư cũng vẫy tay, cô nhìn họ tiến gần bờ 

Giữa vùng biển mênh mông này, cuối cùng chỉ còn mỗi mình cô.

Cô nhìn khắp xung quanh, vô tình thấy nước biển ở phía xa đã bị nhuộm đỏ, thảo nào tầm nhìn ở dưới nước lại tệ đến vậy.

Ban đầu cô cứ tưởng là bầy he* sống ở bãi nước cạn, nhưng ngửi kỹ thì ngoài mùi tanh của cá, còn có cả mùi máu tươi nồng nặc.

(*) Loài giáp xác nhỏ, khá giống tôm, vỏ trong suốt (hơi đỏ), là thức ăn của cá voi.

Cô sực nhớ tới cuộc trò chuyện giữa hai vận động viên lặn có bình khí cô vừa mới gặp trên bãi cát. Quý Ngư từng đọc một quyển sách, nó định nghĩa loài cá voi một cách đơn giản thế này: "Những loài cá có thể phun nước, có vây đuôi ngang đều là cá voi."

Nhắc đến cá voi thì thường mọi người sẽ nghĩ ngay đến những loài cá voi lớn như cá voi xanh và cá nhà táng, nhưng mọi người lại không biết những loài cá voi nhỏ thường thấy như cá ông chuông, cá hổ kình, cá voi trắng.

Thịt cá voi nhỏ cũng ngon như cá voi lớn, nên đối với một đất nước chuyên săn bắt cá voi như Nhật, việc chuyển hướng sang cá voi nhỏ trong tình hình săn bắt cá voi lớn ngày càng khó khăn là hoàn toàn có thể xảy ra.

Hai người họ còn nhắc tới cá heo, cá heo cũng thuộc bộ cá voi. Không lẽ gần đây có người đang săn cá voi?

Quý Ngư đi về phía vùng biển bị nhuộm đỏ rồi bơi ngược dòng sang đó, cô đoán có lẽ là dòng nước đã đẩy máu dạt vào bãi nước cạn này. Cô bơi ngược hướng dòng nước nhuốm máu, chắc chắn rằng mình có thể tìm được điểm đầu của dòng máu. 

Cô bơi một lúc lâu, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp tàu tuần tra. Vì muốn tránh tầm mắt của họ nên mỗi khi gặp một con tàu như thế cô sẽ lặn xuống nước, đến khi né xong cô mới bơi lên mặt nước. Bơi một lúc thì lại gặp người đi tuần, thế là cô phải lặn xuống tiếp.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cô bơi tới một bờ biển hoang sơ, từ xa có thể thấy một chiếc tàu lớn neo cập bờ, càng tới gần con tàu thì mùi máu lại càng nồng.

Quý Ngư bơi tới chỗ mạn tàu rồi núp bên dưới, nghe lén động tĩnh trên tàu.

Chắc trên tàu có rất nhiều người, họ bận rộn tới lui, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng reo hò.

Cô không biết tiếng Nhật nhưng nghe thấy vài từ 'baka' và 'yoshi', thế nên cô đoán là họ đang nói tiếng Nhật.

Dòng máu đỏ tươi liên tục chảy từ trên thuyền xuống, biến nước biển xung quanh thành một vùng máu loãng.

Quý Ngư dám chắc đây là một con tàu bắt cá voi!

Cô bơi vòng quanh tàu để tìm thang leo rồi lặng lẽ trèo lên tàu.

Đúng y như suy đoán của cô, trên boong tàu có vài con cá voi cỡ lớn không nhúc nhích được nữa. Có người cầm dao róc mỡ cá voi, róc từng miếng từng miếng như lột bưởi.

Quý Ngư sực nhớ mình để điện thoại trong túi váy dạ hội. Lúc đặt may chiếc váy này, cô đã yêu cầu nhà thiết kế may túi trong bằng chất vải chống thấm để phòng ngừa những trường hợp đột ngột rơi xuống nước giống hiện tại. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô lấy điện thoại ra chạy thử, vẫn còn dùng được. Cô bật camera điện thoại, nhắm ống kính về phía đám người đang bận rộn trên boong tàu, quay lại hết những gì đang diễn ra.

Còn chưa quay xong, đột nhiên trên tàu có người chỉ vào cô rồi la to. Bị phát hiện rồi!

Quý Ngư vội nhét điện thoại vào túi chống thấm rồi xoay người nhảy xuống biển, lặn dưới nước rồi bơi trở về.

Con tàu săn cá voi thả vài chiếc thuyền nhỏ xuống đuổi theo cô.

Quý Ngư lặn sâu hơn, khả năng xác định phương hướng dưới nước của cô rất tốt, tuy tầm nhìn bị hạn chế nhưng cô vẫn tìm được hướng lúc đến đây.

Cứ cách một lúc là cô sẽ trồi lên mặt nước, chỉ lộ hai cái lỗ mũi, cô há mồm thở rồi hít một hơi thật sâu, tiếp tục lặn xuống.

Cuối cùng, mấy chiếc thuyền nhỏ đuổi theo cô đều bị cắt đuôi. Đến lúc bơi vào bờ, Quý Ngư đã sức cùng lực kiệt, cô đi trên bờ cát với bộ váy ướt nhẹp.

Hoàng hôn buông xuống, ngày càng có nhiều người ra bãi cát. Chưa đi được bao xa, Quý Ngư thấy gần đó có một đám người áo đen, đeo kính đen chạy về phía cô.

Cô vén váy lên rồi quay người bỏ chạy, chưa kịp chạy bao xa, phía sau cô đã có người đuổi theo. Cô buộc phải chuyển hướng, chạy về phía cách xa bãi biển. Cô còn chưa chạy xa lắm thì lại có một đám áo đen khác xuất hiện, nhào về phía cô như những con sóng dữ.

Quý Ngư nhìn khắp bốn phía, ngoài phía biển thì cả ba phía còn lại đều có người đuổi theo cô.

Không lẽ lại nhảy xuống biển tiếp? Nhưng cô không biiw nổi nữa,

Người Quý Ngư ướt sũng, cơn gió biển thổi tới khiến cô lạnh tới mức run cầm cập nhưng cô vẫn ép mình giữ bình tĩnh để tìm cách ứng phó.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp