Ngắm Cá Voi Khi Biển Khơi Dậy Sóng

Chương 12


3 tháng

trướctiếp

Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt biển, những tia sáng chiếu rọi cả không trung và biển cả.

Từ nơi giao nhau giữa biển và trời, một chùm ánh sáng tỏa ra như đèn pha trên sân khấu, chiếu sáng đôi nam nữ giữa biển cả bao la.

Hải Khôn nhìn người phụ nữ càng ngày càng gần, anh lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc kia, nồng đậm và mãnh liệt tới lạ thường.

Trong căn lều trên bãi biển tại Nhật Bản, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương này của cô, lúc đó anh cảm thấy nó rất quen thuộc nhưng anh không thể nói được đó là mùi hương gì, cũng không có ấn tượng rằng mình đã từng ngửi thấy mùi hương này ở nơi nào trước đó.

Người phụ nữ nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đôi môi xinh đẹp và hồng hào mềm mại đó đè lên môi anh, đường hô hấp của anh dường như cũng ngưng lại ngay lập tức.

Dường như mùi thơm nồng nàn đã bốc hơi thành hương rượu, bay vào miệng anh qua khe hở giữa môi và răng, xuyên qua cổ họng, rót vào trong lồng ngực rồi thấm đẫm các cơ quan nội tạng.

Phản ứng của cơ thể anh lại giống như trước, hoàn toàn mất kiểm soát.

Quý Ngư hôn lên môi anh, bàn tay của người đàn ông bắt lấy cánh tay cô, tay còn lại đang vỗ lưng cô vẫn chưa kịp bỏ xuống đã nhanh chóng trượt xuống eo cô rồi đẩy cô ra xa.

Rõ ràng tốc độ đẩy của anh chậm hơn một nhịp, Quý Ngư vẫn bị “cột buồm” trước người anh chọc vào rồi.

Quý Ngư như phản xạ có điều kiện, thân thể lùi lại một chút nhưng cánh tay cô vẫn ôm lấy cổ anh.

Cô vốn định chạm vào môi anh một chút rồi buông ra, nhưng vì tò mò nên cô lại dùng đầu lưỡi liếm chúng lần nữa.

Cô vừa dùng lưỡi liếm, vẫn có cảm giác mát lạnh nhưng đôi môi của anh dường như có kèm cả thuốc mê, giây tiếp theo đôi môi đó lập tức trở nên nóng bỏng, đốt cháy đầu lưỡi và đốt cháy cả trái tim cô.

Quý Ngư vẫn luôn vô tri vô giác như đầu gỗ dường như cũng cảm nhận được hơi ấm này.

Tuy nhiên cô đột nhiên cảm nhận được một lực lớn hơn ở cánh tay và thắt lưng của mình, cô tin chắc rằng nếu anh dùng nhiều lực hơn, cánh tay và thắt lưng của cô sẽ bị anh bẻ gãy. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

“Đau.” cô không thể không buông anh ra.

Anh trừng mắt nhìn cô, ngực anh phập phồng dữ dội như thể anh vừa trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử, thế nhưng ánh mắt anh như đang buộc tội cô đang lợi dụng anh.

Quý Ngư khẽ cắn môi, giải thích hợp tình hợp lý.

“Thuyền trưởng, để tôi tóm tắt lại cho anh, anh xé quần áo của tôi, nhìn thân thể tôi, còn hôn tôi nữa.” Cô quơ quơ quần áo trong tay.

“Bây giờ, tôi cũng đã cắt quần áo của anh, vô tình nhìn thấy cơ thể của anh, chạm vào miệng anh một chút nên anh cũng không thua thiệt gì, chúng ta giải quyết xong nợ cũ.” 

Cảm giác không ai nợ ai thực sự rất tuyệt vời.

Không hiểu sao tâm tình Quý Ngư lại trở nên vui vẻ, cô vẫy tay tạm biệt anh, xoay người bơi về. Vừa lặn xuống nước, mắt cá chân của cô đã bị người đàn ông phía sau tóm lấy rồi kéo ngược trở về.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã trở lại trước mặt anh.

“Cô là nhà vô địch thế giới môn lặn tự do mà còn có thể bị sặc nước, cô thật sự muốn kết thúc khoản nợ giữa chúng ta ở đây sao?” Hải Khôn đã thoát ra khỏi cảm giác “ngâm rượu mạnh” trước đó, anh lấy lại vẻ cứng cỏi.

Anh dùng cả hai tay nắm lấy cổ chân cô, giống như nắm đuôi cá rồi nhấc cô lên, tay còn lại luồn dưới cổ cô, đồng thời sử dụng lực đẩy lên, nhấc cô lên khỏi mặt nước, trực tiếp ném cô vào bên trong thuyền nhỏ.

“Aishh.” Quý Ngư ngã lăn trên thuyền nửa vòng, cô xuýt xoa một hơi.

Cô biết anh rất khoẻ nhưng đến khi thấy anh ném cô nhẹ như vậy, cô mới nhận ra sức mạnh của anh thực sự rất phi thường. Xương cốt cô rã rời, bộ phận nào trên cơ thể cũng đau đớn, thậm chí còn đau hơn cả lúc cô ngã từ trên giường xuống vào ngày hôm qua.

Quý Ngư nằm trên thuyền, xoa xoa cái eo đau nhức một lúc mới ngồi dậy.

Tốc độ của anh cũng rất nhanh, đã mặc quần áo xong, quay lại phía đầu thuyền, cầm lấy mái chèo định chèo thuyền về, khi nhìn thấy quần áo trong tay cô thì lông mày anh nhíu lại thành chữ “川”.

“Ném đi.”

“Không.” Quý Ngư nằm ngửa, kê quần áo của mình dưới đầu.

“Cô muốn giữ lại mấy bộ quần áo rách này làm gì?”

“Anh đừng quản tôi nữa. Tôi nhặt mấy bộ quần áo rách này về thì nó đã là của tôi rồi, vừa hay tôi cũng không có gì để mặc.” Đã ba ngày rồi cô không thay quần áo, trước kia cô chưa từng dám nghĩ đến những chuyện như thế này.

“...” Hải Khôn ném mái chèo trên tay xuống, muốn tới lấy lại quần áo.

Quý Ngư vội vàng đứng dậy, ôm quần áo vào trong ngực rồi quay lưng về phía anh: “Không được lấy đồ của tôi, quân tử dùng miệng không dùng tay, anh là quân tử, không phải tiểu nhân!”

Hải Khôn không còn cách nào khác, cho dù anh có ném đi thêm một lần nữa thì chắc chắn cô cũng sẽ nhặt lại, thế nên anh không tranh giành với cô nữa mà chỉ ngồi xuống chèo thuyền.

Trên cả đường đi, cả hai đều không nói gì.

Bình thường Quý Ngư không thích nói nhiều, nhưng hiện tại cô lại có chút sợ hãi kiểu yên tĩnh này.

Trong một khắc yên tĩnh ấy, cô vô thức nghĩ đến tất cả những gì mình nhìn thấy sáng nay từ khi tỉnh dậy và đi ra biển, hơi ấm của anh dường như vẫn còn đọng lại trên khóe môi cô.

“Thuyền trưởng, tại sao anh không làm Cảnh sát biển?” Cô bắt đầu gợi chuyện để nói.

“Không có lý do gì cả, không muốn làm thì không làm.”

“Không đúng, chắc chắn anh rất muốn tiếp tục làm nhưng lại không được. Tại sao vậy? Anh phạm phải sai lầm lớn gì à?” Hôm qua Quý Ngư cũng hỏi Trịnh Tông vấn đề này, nhưng anh ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì.

Hải Khôn ngừng tay chèo, anh nhìn thẳng vào cô: “Nếu còn nói nữa thì cô tự bơi về đi.”

Quý Ngư lập tức xoay người nhảy xuống nước như cá, bơi về phía trước mấy mét, quay lại thách thức anh: “Thuyền trưởng, chúng ta thi xem ai về thuyền trước, nếu anh thua thì anh nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi.”

Nói xong, cô bắt đầu liều mạng bơi về.

Quý Ngư rất thích cảm giác có điều gì đó trên đời này mà cô đặc biệt muốn làm, cô sẽ rất hưng phấn, mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn đầy năng lượng, tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức để làm tốt việc này.

Nhưng cho đến nay, điều duy nhất có thể khiến cô cảm thấy như vậy chính là lặn.

Cuối cùng bây giờ cô cũng đã gặp phải điều thứ hai.

Khi Quý Ngư trở lại tàu Côn Bằng, người trên boong tàu đã xếp hàng ngay ngắn để luyện tập giống như hôm qua.

Người huấn luyện chính là Hải Khôn, anh mặc bộ đồng phục rằn ri màu xanh quân đội, đứng trước mặt cả đội và hét to những chỉ dẫn đầy uy nghiêm.

Mặc dù anh không quay lại nhìn cô khi cô đi ngang qua đội nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh đang âm thầm chứng minh cho cô thấy.

Nếu muốn nhanh hơn anh, đợi kiếp sau đi!

Quý Ngư nghiến răng nghiến lợi trở về phòng tắm rửa, giặt quần áo, ăn chút gì đó sau đó nằm trên giường chờ quần áo khô giống như ngày hôm qua.

Cô quyết định rằng trong mấy cái quần áo cô sửa và lễ phục, cái nào khô trước thì cô sẽ mặc cái đó.

Nhưng mấy bộ quần áo cô tự sửa này hình như không thích hợp để cô mặc trực tiếp lên người, cô nên sửa thế nào đây?

Cô suy nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của Quý Ngư hơi sâu, nhưng cô vô tình lại mơ thấy cơn ác mộng điên cuồng đó.

Lần này mọi cảm giác đều rõ ràng và chân thật hơn, tuy cô vẫn không nhìn thấy mặt người đàn ông kia nhưng cô có thể nghĩ ra anh là ai khi chạm vào và ngửi thấy mùi trên cơ thể anh.

Chắc cô điên rồi mới mơ thấy Hải Khôn trực tiếp như vậy!

Điều đáng sợ nhất là có thể do họ đã quen biết và tiếp xúc thường xuyên trong ba ngày qua, thậm chí là quá gần gũi nên tất cả mọi thứ đều được tái hiện trong giấc mơ.

Họ đang ở trong một căn lều trên bãi biển cạnh biển, bắt đầu bằng việc anh xé quần áo của cô và tiếp tục từ đó.

Nụ hôn của họ không còn chỉ dừng lại trên môi nữa.

Lưỡi của anh xâm nhập vào miệng cô, ra sức rong ruổi, gây ra một cuộc chiến tàn khốc.

Anh cởi hết quần áo trên người cô xuống.

Khi anh đè lên người cô, giữa hai người không hề có gì ngăn cản, sức nặng đè lên bụng dưới của cô thực sự giống như một cột buồm căng lên đang cắm thẳng vào cơ thể cô.

Khi Quý Ngư tỉnh lại, toàn thân cô đầy mồ hôi, cả người như bị mất nước, tinh thần mỏi mệt cùng kiệt.

Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập trên boong và có người đang ra lệnh.

Đó là giọng của Hải Khôn.

“Tiểu đội một do Lý Thu chỉ huy, đối đầu với thuyền nhỏ, tiểu đội 2 do Trịnh Tông chỉ huy sẽ cố thủ tại thuyền lớn. Những người còn lại đi theo tôi, nếu không có lệnh của tôi, tuyệt đối không được phép tiếp cận tàu chính của kẻ thù!”

“Những người còn lại không phải chỉ có một mình anh thôi sao? Thuyền trưởng, anh có thể thay đổi chiến thuật được không, tại sao cứ tiếp tục làm chuyện liều mạng này?” Đây là giọng nói của Trịnh Tông.

“Ít nói nhảm, bắt đầu hành động!”

“…”

Quý Ngư nghe được giọng điệu nói chuyện của bọn họ, cảm thấy đây không giống diễn tập huấn luyện bình thường nên nhanh chóng nhảy xuống giường, sờ sờ lễ phục, thấy khô nên trực tiếp mặc vào, tạm thời cất đám quần áo đang sửa đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc cô mở cửa ra thì đã không thấy Hải Khôn đâu.

Mọi người trên boong tàu chạy tới chạy lui, tất cả đều vội vã.

Trịnh Tông đang chỉ huy, ai lái tàu thì cứ lái tàu, ai kéo buồm thì cứ tiếp tục kéo và ai phòng thủ thì phòng thủ cho kỹ.

Quý Ngư vội vàng chạy đến mép thuyền rồi nhìn ra biển.

Xa xa có bốn chiếc thuyền nhỏ đang rời khỏi tàu Côn Bằng, chèo về phía một chiếc thuyền lớn màu vàng khác, trên lá cờ tung bay trong gió có hình cây đinh ba.

Bên mạn thuyền có mấy chữ, Quý Ngư có thể nhìn rõ: “Tàu Poseidon.”

Cô đang định tìm người để hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Tông đột nhiên chạy tới và hét vào mặt cô: “Mau quay về khoang thuyền đi, chúng tôi đang theo dõi một con tàu săn cá voi, ở đây rất nguy hiểm!”

“…” Quý Ngư còn chưa kịp nói chuyện đã bị Trịnh Tông trực tiếp đẩy về phía khoang thuyền.

Anh ta vừa đẩy cô đến cửa thì đã bị gọi đi.

Quý Ngư không về phòng mà chạy đến đuôi tàu, cô phát hiện có một chiếc thuyền nhỏ khác đang hướng về phía tàu Poseidon, trên thuyền có ba người, hai người chèo và một người đứng, cô đã quen với bóng dáng này từ phía sau.

Hải Khôn.

Tàu Poseidon đang kéo một tấm lưới lớn có nhiều cá trong đó, một số con cá lớn còn đang phun nước.

Đó là một con cá voi!

Những chiếc thuyền nhỏ do hai tàu lớn cử đến gặp nhau trên biển, một cuộc hỗn chiến giữa hai chiếc thuyền đã bắt đầu.

Mặc dù Quý Ngư không hiểu lý luận sâu xa về bố cục tác chiến quân sự, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy rằng Hải Khôn chia quân trên tàu Côn Bằng thành ba tiểu đội và chính anh cũng đang đi giải cứu những con cá mắc kẹt trong lưới.

Chiếc thuyền nhỏ của họ chưa kịp đến gần lưới kéo thì lại có ba chiếc thuyền nhỏ nữa xuất hiện từ phía bên kia của tàu Poseidon, chúng đột nhiên xuất hiện như một bầy sói, mỗi chiếc thuyền nhỏ có bốn người, tất cả đều vây quanh Hải Khôn và những người khác mà một chiếc thuyền nhỏ của các anh lại chỉ có ba người.

Tàu Côn Bằng không có nhiều người lắm, chỉ có Hải Khôn, Trịnh Tông, Lý Thu và Sơn Trà luôn ở lại còn những người khác đến rồi đi, khi đông nhất cũng chỉ có ba mươi bốn mươi người.

Trong hai ngày qua, cô chỉ thấy khoảng hai mươi người tham gia huấn luyện, đã vậy còn chia làm ba đội!

Một cái gì đó đáng sợ hơn đang đến.

Quý Ngư nghe thấy tiếng súng từ phía sườn tàu Côn Bằng, cô quay lại nhìn nhìn thì thấy một hàng thuyền nhỏ khác đang tấn công, Trịnh Tông chỉ huy bốn năm người còn lại ứng đấu.

Chết tiệt!

Không phải bọn họ đang lấy ít đánh nhiều sao?!

Quý Ngư thấy tình hình này thì vô cùng tức giận, trái tim cô như muốn nổ tung.

Trong tình hình như vậy, cô không thể ngồi yên được, cô yên lặng nhìn mặt biển, nghĩ xem mình có thể làm gì.

Quý Ngư suy nghĩ khoảng một phút, cuối cùng cũng quyết định. Cô quay người trở lại khoang tàu, tìm con dao găm mình đã dùng.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, một viên đạn đã bắn xuyên qua cánh cửa.

Cảnh tượng này tình cờ rơi vào mắt Trịnh Tông, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, anh ta hét lớn về phía cửa.

“Quý Ngư, cúi người xuống!”

“...”

Ngay lúc Trịnh Tông đang định chạy về phía khoang thuyền thì một viên đạn bay tới, anh ta nhanh chóng nằm sấp xuống.

Chẳng mấy chốc, những viên đạn lần lượt được bắn ra, ngày càng dày đặc, tạo thành một tấm lưới bao phủ lấy anh ta.

“Anh thủy thủ, bắt lấy!” Một người đàn ông chạy ra từ khoang tàu, lăn lộn trên boong tàu và ném cho anh ta một khẩu súng.

Trịnh Tông chộp lấy súng và bắn ba phát về hướng viên đạn, tìm chướng ngại vật làm chỗ ẩn nấp, cố gắng lăn về phía cửa khoang tàu.

Tình huống bất đắc dĩ, trên boong chỉ có sáu bảy người nằm vây quanh thuyền, cố gắng bảo vệ xung quanh.

Giữa cơn mưa đạn, họ hầu như không thể di chuyển được nửa bước.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp