Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Phản Diện Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 5: MÌNH NÊN NÓI VỚI BÁC TA RẰNG MÌNH ĐÃ KẾT HÔN RỒI


4 tháng

trướctiếp

 

Đường Dục mấy ngày sau không gặp lại Tần Thời Luật, Đường Dục vốn không để ý, nhưng sau khi hỏi thím Trương, mới biết Tần Thời Luật Lục đi công tác.

Đường Dục bày tỏ sự nhẹ nhõm khi phe ác cuối cùng cũng biết đi làm kiếm tiền.

Trong phòng họp của chi nhánh Đồng Dương, Tần Thời Luật đang họp thì thím Trương gửi tin nhắn, các giám đốc điều hành cấp cao trong phòng họp đều nín thở vì sự hiện diện của vị chủ tịch trẻ tuổi, một tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi đột ngột vang lên, khiến áp suất không khí giảm thêm một độ.

Các trưởng phòng nhìn nhau, đang tính xem ai dám không tắt âm thanh trong cuộc họp, liền thấy chủ tịch nhấc điện thoại...

Nhà kính đã bắt đầu khởi công, Đường Dục giám sát nhà hoa mấy ngày nay không hề ra ngoài, hôm nay không biết tìm chìa khóa xe ở đâu nói muốn ra ngoài.

Trước khi Tần Thời Luật rời đi, anh ta nói với thím Trương rằng nói với anh ta ngay khi anh ra ngoài.

Thím Trương: [Đường thiếu gia đã lái xe ra ngoài rồi.]

Nhìn thấy Tần Thời Luật lộ vẻ mặt băng lãnh, người trong phòng hội nghị đều không dám thở mạnh.

Văn phòng chi nhánh đã được giao cho chú ba của Tần Thời Luật vào hai năm trước, Tần Thời Luật đột nhiên chạy đến chỉ trỏ, Tần Sùng có chút không vui nhưng cũng không nói được gì, dù sao trụ sở chính là lão gia đích thân giao cho Tần Thời Luật, là chủ tịch của công ty, anh ta có quyền can thiệp vào mọi công việc của chi nhánh.

Tần Sùng: "Thời Luật không sao chứ?"

Ba anh em Tần Sùng, nhưng ông Tần bỏ qua họ, giao công ty cho cháu trai, Tần Sùng đã không hài lòng với điều này từ lâu, muốn nắm chuôi Tần Thời Luật, để lão gia mất niềm tin vào anh ta.

Nhưng đứa nhỏ này nghiêm khắc, chưa bao giờ làm chuyện gì khác thường, con trai chú ta chưa thành niên chú ta đã phải đi thu dọn hậu quả khắp nơi, Tần Thời Luật thì khác, không làm chuyện bậy bạ, chỉ biết kiếm tiền!

Nhưng gần đây, Tần Sùng nghe được một số tin đồn rằng Tần Thời Luật đã bao nuôi một người đàn ông, nhưng người đàn ông này có quan hệ không rõ ràng với con thứ của nhà họ Tiêu.

Tần Sùng nói: "Có việc gì thì đi trước đi, chú sẽ sai người sắp xếp sổ sách của công ty rồi gửi cho cháu."

Sắc mặt Tần Thời Luật ủ rũ để điện thoại xuống: "Không cần, tiếp tục đi."

Nhìn vẻ mặt của anh ta, Lê Thành biết tin tức vừa rồi đại khái là có liên quan đến Đường Dục, một ngày sau khi nhận đăng ký, anh ta phải đi công tác, dù không có việc gì cũng nhất định phải đi lung tung, xem ra lần này cãi khá to.

Lê Thành thấy khá tốt, nhân lúc chưa chìm quá sâu, có thể bò ra ngoài càng nhiều càng tốt.

Mười phút sau, tiếng bíp ngắn của điện thoại di động cắt đứt báo cáo của giám đốc kinh doanh, Tần Thời Luật cầm điện thoại lên và nhìn thoáng qua, vẫn là của thím Trương: [Cậu ấy đã trở lại.]

Tần Thời Luật: [Hỏi cậu ấy đã đi đâu.]

Ra ngoài rồi về sớm như vậy, Tần Thời Luật còn tưởng rằng Đường Dục quên mang theo thứ gì đó mới quay về.

Thấy anh ta đặt điện thoại xuống, trưởng phòng kinh doanh tiếp tục báo cáo, mới nói được hai câu, điện thoại lại vang lên.

Quản lý kinh doanh: "..."

Thím Trương: [Ra ngoài cửa tiểu khu lấy hàng chuyển phát nhanh.]

Tần Thời Luật: "?"

Chuyển phát nhanh không lớn nhưng có rất nhiều, số lượng chuyển phát nhanh chất đầy một thùng xe đúng là kinh ngạc.

Công nhân xây dựng nhà kính chưa từng thấy qua thế trận lớn như vậy, nếu không phải biết là không thể nào, còn tưởng rằng có mẹ đóng quân ở đây.

Thím Trương giúp bê chuyển phát nhanh vào nhà: "Cậu đã mua gì thế?"

Đường Dục vừa xé vừa nói: "Đều là thứ cần dùng."

Có quá nhiều đồ, thím Trương mở giúp anh, nhìn đồ vật bên trong sau, liền biết anh không nói dối, đây quả thực là nhu yếu phẩm hàng ngày, từ bàn chải đánh răng khăn tắm đến gối đệm...

Thoạt nhìn, những thứ đó đều là những vật nhỏ không dễ thấy, nhưng khi nhìn thấy giá hóa đơn bên trong, thím Trương đã rất sốc.

Tiểu Tần tiên sinh đã là một người tiêu xài hoang phí, đồ ăn, đồ dùng không hề rẻ, nhưng cũng không đến mức mua một chiếc khăn tắm giá 3.000 tệ, bên trong còn có mấy chục lọ nhỏ đủ màu, không biết bên trong là gì, đơn giá ghi trên hóa đơn đều là năm chữ số.

Thím ấy nhặt một cái chai nhỏ không lớn hơn nửa lòng bàn tay, hỏi: "Đây là cái gì?"

Đường Dục: "Tinh dầu tắm."

Mấy ngày nay anh không tắm bằng tinh dầu, anh cảm thấy khô rát khó chịu chút nào, hơn nữa khăn tắm không đủ mềm nên da anh bị cọ xát rất đau.

Vì anh đã chọn sống ở đây nên sớm muộn gì cũng phải mua những thứ này, nên anh đã mua hết chúng trong một lần tới mức số dư trong thẻ ngân hàng không đủ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Dục chưa bao giờ có giới hạn tiêu tiền, đã sửng sốt một lúc lâu ... thẻ ngân hàng không đủ số dư? E là ngân hàng này sắp đóng cửa rồi!

Thím Trương đã chụp một bức ảnh của Đường Dục đang ngồi trong một đống chuyển phát nhanh,  gửi nó cho Tần Thời Luật.

Trong phòng họp, sắc mặt Tần Thời Luật trở nên tốt lên dị thường.

Người trong ảnh đang nghiêm túc mở gói chuyển phát nhanh, bên cạnh là hai cái gối vừa mới mở gói, Đường Dục ngồi trong đống chuyển phát nhanh, nhìn rất ngoan.

Tần Thời Luật thích nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn của anh, bất kể là trong thực tế hay trong ảnh.

Tần Sùng muốn biết ai lợi hại vậy, có thể khiến đứa cháu trai như núi băng có thể biến giông bão thành trời quang trong vòng một phút, thay đổi khuôn mặt với tốc độ tương đương với tốc độ của các biểu tượng cảm xúc động trên Internet.

Cuộc họp sau đó diễn ra suôn sẻ, Tần Thời Luật hầu như suốt cuộc họp đều nhìn vào điện thoại di động, không có cảm giác áp bức từ chủ tịch, những người từ các bộ phận khác nhau đều báo cáo thuận lợi.

Sau khi đi ra khỏi phòng họp, Tần Thời Luật khóa màn hình điện thoại, Lê Thành chỉ nhìn thấy đó là một bức ảnh, hình như là một đống gì đó, cậu ta không nhìn rõ những thứ còn lại.

"Lê Thành."

Lê Thành lấy lại tinh thần: "Chủ tịch Trần, anh nói cái gì?"

Tần Thời Luật: "Đặt vé máy bay ngày mai trở về."

Tần Sùng không biết anh ta tới đây làm gì, nói là thị sát, nhưng không làm gì cả: "Thời Luật sắp trở về, không muốn ở lại mấy ngày sao?"

Tần Thời Luật: "Không."

Anh ta cũng quan tâm nhiều đến công việc kinh doanh của mình.

Thái độ Tần Thời Luật không mặn không nhạt, Tần Sùng cũng không muốn giữ lại anh ta: "Tháng sau là sinh nhật Đồng Đồng, ý của lão gia là muốn tổ chức. Thời Luật, cháu cũng không còn bé, Đồng Đồng đã sáu tuổi, bên cạnh cháu lại không có ai, cũng đừng chỉ quan tâm chuyện công ty, cần nghĩ cho bản thân nhiều hơn, nghe nói mẹ cháu tìm đối tượng xem mắt cho cháu khắp nơi, sao, có xem trúng ai không? Thời Tuấn quen biết rất nhiều người, hay là tôi nhờ anh ấy giới thiệu cho bạn một vài người nhé."

Đồng Đồng là cháu trai của Tần Sùng, sở dĩ ở tuổi này đã có được cháu trai lớn như vậy, dù sao cũng là nhờ công lao con trai chú ta Tần Thời Tuấn.

Tần Đồng Đồng năm nay sáu tuổi, Tần Thời Tuấn năm nay vừa tròn hai mươi lăm, có nghĩa là trước khi Tần Thời Tuấn trưởng thành đã có đứa nhỏ này.

Khi đó, gia đình đã cực lực nén chuyện này xuống, nguyên nhân chính là do phía nhắc tới phía nhà gái không tốt lành gì, khi ở bên Tần Thời Tuấn, nhà gái còn chưa thành niên, Tần Thời Tuấn đã muốn chia tay với cô ngay khi biết cô có thai, cô bé chưa đầy mười tám đã vác bụng tới tìm lão gia, lão gia không nói mấy điều vô lương tâm như yêu cầu cô bỏ đứa bé đi, mà chỉ là thưởng cho Tần Thời Tuấn gia pháp sau khi về nước, suýt chút nữa lấy mạng anh ta.

Mấy năm hai người kết hôn đều tự ăn chơi riêng, dù đứa bé có bố mẹ lại giống như cô nhi, mấy năm nay đều do lão gia nuôi nấng.

Đương nhiên Tần Sung rất vui, cháu ruột của mình vốn là huyết thống trực hệ, đương nhiên muốn thân với lão gia sau này khi phân chia gia sản, có thể có được nhiều hơn.

Tần Thời Luật năm nay đã 30 tuổi, Lâm Nghi suốt ngày sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh ta, Tần Sung biết anh phiền lòng nên cố tình khiến anh ta thấy ghét.

Nhưng lần này lại chạm đúng chỗ đau của Tần Thời Luật, Tần Thời Luật liếc chú ta một cái, đưa tay sờ túi, nhưng trống rỗng.

Lê Thành ở bên cạnh thấy anh ta sờ túi lập tức hốt hoảng.

Không phải chứ? Có phải anh ta muốn lôi giấy đăng ký kết hôn ra ném vào mặt chú ba, hành động ấu trĩ như vậy?!

Tần Thời Luật còn trẻ con như vậy, nhớ ra sáng nay mình đã thay quần áo, giấy đăng ký kết hôn chắc nằm trong túi quần áo kia, trong lòng "chậc chậc" một tiếng: "Chuyện của tôi chú ba không cần lo lắng, nếu có thời gian chú quản Tần Thời Tuấn đi, đừng lại lên giường với cô bé vị thành niên khác."

Cửa thang máy lúc này mở ra, Tần Thời Luật không đợi Tần Sùng phản ứng, bước vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy đóng lại, Tần Thời Luật nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Tần Sùng trong khe cửa, Tần Thời Luật hối hận: “Tôi có nên nói với chú ta rằng tôi đã kết hôn rồi không?”

Lê Thành: "..." May anh không nói, anh đi lúc nào còn chưa biết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp