Chương trình học của nhà trẻ chỉ gói gọn trong một chữ “chơi”, nên hầu hết thời gian, bọn nhỏ sẽ ở trong phòng học chơi cùng các bạn khác.
Trong một bầy trẻ, luôn luôn có mấy đứa khác với đám đông, và Dư Thiên chính là một đứa như vậy. Cô bé không có gì để làm nên chỉ ôm bình nước của mình, nhìn mấy đứa nhóc khác được cô giáo dạy cho chơi mấy trò đơn giản.
Thoạt nhìn, cô bé chẳng có hứng thú gì với mấy đứa nhóc khác, cũng không thèm ngó ngàng đến mấy món đồ chơi trước mặt mình, chỉ ngồi một chỗ rồi thẫn thờ.
Tại Dã đứng trên cành cây, một tay vịn thân cây, vừa khéo có thể nhìn vào ô cửa sổ lớn của phòng học, thấy dáng vẻ ngồi im thin thít của Dư Thiên.
Bản thân cậu khi đi học cũng để đầu óc bay lên chín tầng mây, nhưng thấy con gái mình thế này, cậu lại không kiềm được sự lo âu trong lòng. Trong mắt Tại Dã, bộ dạng ăn không ngồi rồi của cô bé chính là “chán nản bơ phờ” và “tinh thần sa sút”.
Cậu nhíu chặt mày, quan sát kỹ lưỡng từng hành động của cô bé. Mãi mới thấy có đứa nhóc đến gần Dư Thiên, Tại Dã còn tưởng hai đứa nó sẽ giao lưu gì đó, hoặc là rủ nhau chơi cái gì đó, ai dè cô nhóc kia bước đến, lấy một món đồ chơi trước mặt Dư Thiên, rồi… đi ra chỗ khác chơi.
Tại Dã: “...” Sao bị giành đồ chơi mà cũng không phản ứng gì hết vậy!
Thấy con gái mình thất bại trong việc xã giao ở nhà trẻ, người “cha già” trẻ tuổi bộc lộ sự phẫn nộ bằng cách giơ tay đấm vào thân cây.
Dư Thiên không thích nhà trẻ lắm, cô bé thích ở nhà, hoặc là ở cái nơi có rất nhiều món đồ chơi to bự kia, vì khi ở đó, cô bé có thể tự do muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, chứ đâu có như bây giờ, thậm chí còn không được ra khỏi phòng học để đi loanh quanh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT