Sau khi mang Dư Thiên rời khỏi biệt thự của phu nhân Ôn Linh, Tại Dã đã quyết định sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của mẹ nữa. Đó là một phức hợp cảm xúc, vừa cảm thấy kiêu ngạo nhưng cũng vừa mất mát, chán nản.
Nhưng sau nửa tháng nghỉ hè, Tại Dã nhận được lời mời từ phu nhân Ôn Linh mời cậu và Dư Thiên cùng đi nghỉ mát, cậu không hề do dự, chưa được ba giây đã gật đầu đồng ý.
Cái gì mà kiêu ngạo không muốn quấy rầy cuộc sống riêng của mẹ, nghĩ mình có thể chăm con mà không cần sự giúp đỡ, đây không phải là chuyện cậu phải nghĩ lúc này. Ai cũng được, là người lạ cũng chẳng sao, chỉ cần có người đáng tin tưởng có thể giúp cậu trông con, giúp cậu tạm thời thoát khỏi cái địa ngục mang tên trông trẻ này thì muốn cậu làm gì cũng được.
Cậu đồng ý hết.
Mặc dù Dư Thiên rất ngoan ngoãn nhưng cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ hai tuổi, nói cách khác, Dư Thiên không nói lý lẽ. Nếu cô bé đòi gì thì Tại Dã bắt buộc phải đồng ý, không thì con gái cậu sẽ khóc to. Tại Dã phải làm gì bây giờ, cậu cũng không thể khóc như Dư Thiên được.
Không phải cậu không nghĩ đến việc đánh cô bé, kiểu gì cũng có lúc phụ huynh bị con cái chọc tức muốn đánh con mình một trận, nhưng lúc này đứa nhỏ đột nhiên trở nên thông minh hơn.
Những lúc ấy Dư Thiên sẽ trề môi muốn khóc nhưng không khóc được, vừa gọi ba vừa giơ tay muốn ôm một cái, Tại Dã không nỡ đánh cô bé.
Nếu quát Dư Thiên, cô bé không bỏ chạy, ngược lại còn chủ động ôm cổ cậu, dùng cái đầu nhỏ cọ cằm ba mình, khóc nức nở đáng thương, cơ thể nho nhỏ run rẩy theo từng tiếng khóc thút thít.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play