Hướng Dẫn Thân Mật Cho Người Mắc Hội Chứng Khát Khao Được Âu Yếm

CHƯƠNG 7: ĐI ĂN BỊ CHỤP PHẢI


5 tháng

trướctiếp

Con gái của lầu ký túc xá nữ này như phát điên vậy, rất nhiều người không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hùa theo vây quanh ban công mà la hét theo.

Từ Nịnh nhìn tình cảnh này, cô vô cùng hoang mang.

Hạ Lẫm này, nổi tiếng ở trường như vậy sao? Mặc dù nói là nam thần, nhưng cũng là con người, lại không phải là minh tinh gì cả, sao lại có thể tạo nên sự chấn động đến như vậy chứ.

Từ Nịnh giống như con chim cút quay lại phòng ký túc xá.

Tần Tiêu Tiêu thấy vậy cũng đi theo cô: “Sao thế?”

Từ Nịnh cúi đầu lấy điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, nói anh ấy đợi tớ ở cửa phía Tây, nếu tớ cứ đi xuống như vậy, không biết ngày mai có thể ra ngoài như thế nào đây.”

Tần Tiêu Tiêu đưa ngón cái về phía Từ Nịnh, là người đều có lòng tự phụ, cô ấy đúng là bái phục lòng trong sạch tâm thanh tịnh này của Từ Nịnh.

Hạ Lẫm dưới lầu cũng không hề muốn một viễn cảnh như này, lúc nhận được tin nhắn của Từ Nịnh anh cười cười, trả lời lại một chữ “Được”.

Những cô gái trên lầu nhìn thấy anh rời đi, lần lượt hét lên.

“Sao lại đi rồi?”

“Hạ Lẫm, nam thần, nam thần.”

“Đừng đi mà, quay lại đây.”

“Muốn đi thì phải đem em đi cùng.”

Không biết cô gái nào lại dũng cảm như vậy, một cậu nói chọc cho các cô gái ở mấy tầng liền cười không ngừng.

Khóe môi của Từ Nịnh cũng hiếm thấy cong lên, đợi mọi người tản đi hết rồi cô mới vội vàng đi nhanh về cửa phía Tây.

Ai nào ngờ Hạ Lẫm không hề chờ ở cửa phía Tây mà đợi ở trước cửa nhà ăn, thậm chí Từ Nịnh còn bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện của anh dọa cho giật mình.

Nụ cười nhẹ của Hạ Lẫm phát ra từ cuống họng: “Nhát gan vậy sao?”

Từ Nịnh cạn lời nhìn anh: “Ấu trĩ.”

“Đi thôi.” Hạ Lẫm trực tiếp phớt lờ lời bình luận của cô: “Sắp đói chết rồi.”

Lúc hai người vào quán thì cũng không có bao nhiêu người, Từ Nịnh vô thức đi vào trong góc, nơi ít thu hút sự chú ý của người khác nhất, sau khi hỏi ý kiến của Từ Nịnh, Hạ Lẫm gọi suất ăn cho hai người.

Từ Nịnh có thói quen là thanh toán trước khi ăn, vì vậy đợi sau khi Hạ Lẫm ngồi xuống thì cô đứng dậy đi thanh toán, Hạ Lẫm thấy vậy cũng không cản cô.

Sau khi bát hoành thánh tươi ngon được bưng lên, Từ Nịnh nhìn chằm chằm rau thơm ở trong bát và rơi vào trầm mặc, lúc nãy khi cô thanh toán hình như cô đã nói với phục vụ đừng cho rau thơm rồi.

Hạ Lẫm thấy vậy bèn kêu phục vụ tới, chỉ vào bát hoành thánh kia của Từ Nịnh, nói: “Làm lại một phần đừng cho rau thơm, lần này đừng quên nữa.”

Từ Nịnh: “Không cần đâu, tôi nhặt ra là được, không thì rất lãng phí.”

Hạ Lẫm: “Không sao, tôi ăn.”

Phục vụ đứng một bên hết sức xin lỗi, sau khi nói với ông chủ xong lại bày tỏ làm một mới miễn phí cho họ.

Hạ Lẫm ngăn cậu ta lại: “Không cần đâu, cậu làm một phần nữa đi, bát này của bạn tôi để tôi ăn.”

Từ Nịnh xưa nay là người không thích phiền phức, nhưng… hành động chu đáo này của Hạ Lẫm, khiến cho lòng cô cảm thấy ấm áp.

Nhớ lúc năm lớp 11, bố đưa cô tới trường, hai người cũng tìm một quán hoành thánh để ăn sáng, Từ Nịnh nhìn rau thơm trong bát, nhưng không hề gọi lại một bát khác, chỉ là lấy đũa gắp ra thì bị bố nói là làm màu, từ đó về sau, cô lại càng ghét rau thơm.

“Nghĩ gì thế?”

Hạ Lẫm nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, anh khẽ búng ngón tay trước mắt cô.

Từ Nịnh phản ứng lại, cười duyên dáng với anh: “Tôi đang nghĩ, anh có thể ăn hết hai bát không?”

Hạ Lẫm cũng cười: “Chỉ là sự khác biệt giữa no bảy phần với no chín phần thôi, quá lắm thì lát nữa em đi dạo với tôi một vòng tới cổng trường, xem như tiêu hóa.”

 

“Được.” Từ Nịnh đồng ý nói.

Hạ Lẫm nhìn nụ cười mất hồn khó có được của cô, trong lòng nghĩ: Cười lên đẹp đấy chứ.

Bát hoành thánh lại được bưng lên đặt trên bàn lần nữa, lần này không có rau thơm, Từ Nịnh cầm muỗng ăn từng miếng nhỏ, hai người lúc ăn đều không thích nói chuyện, trong một khắc đó, trong góc lại yên tĩnh lạ thường.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tốc độ ăn của Hạ Lẫm rất nhanh, nhưng không hề tục tằn, anh rất cao, chen vào một cái bàn nhỏ như vậy rõ ràng rất chật chội, thậm chí đôi chân dài của anh không thể nào để yên mà đụng vào thẳng đầu gối của Từ Nịnh.

Sau khi Từ Nịnh phát giác được, cô khẽ dịch sang một bên.

Hạ Lẫm ngẩng đầu lên, nói: “Hình như em rất mẫn cảm với việc đụng chạm với người khác, là bởi vì ảnh hưởng bởi căn bệnh đó sao?”

“Ừm.” Từ Nịnh khẽ gật đầu: “Bệnh khát khao được âu yếm chỉ là một trong số những nguyên nhân thôi, còn nguyên nhân khác là vì tính cách của chính mình, tính cách tôi không được dễ mến, nên không có bao nhiêu bạn bè, thích ở một mình, vậy nên một khi bước vào trong môi trường náo nhiệt, dễ thấy tôi sẽ khó hòa hợp được.”

Hạ Lẫm nhớ đến Từ Nịnh tập luyện ở trên sân trường lúc chập choạng tối, mặc dù đứng chung với bạn cùng phòng, nhưng khí chất “cô độc” kia trên người cô vẫn rất dễ nhìn thấy được.

“Em đây không phải là không dễ mến.” Hạ Lẫm nhìn cô một cái rồi cúi đầu nói: “Chỉ là em hơi chậm nhiệt mà thôi.”

Từ Nịnh ngừng lại động tác trong tay, cô hỏi thẳng: “Anh vẫn luôn chu đáo ân cần như vậy sao? Cho dù là ở sân trường, hay là ăn nhiều hơn một bát hoành thánh, hoặc là do bệnh của tôi, anh đồng cảm với tôi?”

Từ Nịnh hỏi rất thẳng thừng đơn thuần, giống như chỉ muốn biết đáp án của anh mà thôi.

Hạ Lẫm rút giấy ăn ra lau miệng, trên mặt anh lóe lên nét trêu chọc: “Trong trường nhiều người như vậy, sao tôi có thể quan tâm ân cần hết được chứ, còn không phải là thấy em xinh đẹp mới giúp em sao, tôi không dễ dãi mà đi ăn với con gái đâu nhé.”

“A?” Từ Nịnh phát ngốc, tựa như không dám tin lời nói của Hạ Lẫm.

Hạ Lẫm bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Thành tích em cao như vậy, vì sao bây giờ lại ngốc nghếch thế chứ, tôi không hề giúp em cái chuyện của Lưu Kiến kia, vốn dĩ tôi và cậu ta đã có xích mích sẵn rồi, chỉ là cậu ta muốn lấy cơ hội này để làm nhục tôi thôi, còn về hoành thánh, thì là ra tay tương trợ ấy mà, tốt xấu gì cũng là người một trường, tôi làm gì giàu lòng thương cảm như vậy chứ.”

Không biết Từ Nịnh có hiểu hay không, cô vô thức ồ một tiếng, bất giác nói: “Tôi cũng không dễ dãi mà đi ăn với người khác.”

Hạ Lẫm làm lố nói: “Oa! Vậy vinh hạnh cho tôi rồi.”

Từ Nịnh bị ngữ khí quá lố của anh làm cho mặt mày đỏ lên, cô lặng lẽ cúi đầu khuấy chiếc bánh hoành thánh nóng hổi trong bát hai cái.

Hạ Lẫm thật sự không ngờ tới, Từ Nịnh lạnh lùng xa cách trong mắt người khác thật ra chỉ là con chim cút chậm chạp nhút nhát, thậm chí có lúc nhìn lên có vẻ vừa ngốc nghếch vừa đơn thuần, sự tương phản này thật đúng là đáng yêu.

Sau khi hai người ăn xong cũng không về từ cửa phía Tây, mà đi một vòng đến cửa chính, ký túc xá nam gần hơn ký túc xá nữ một chút, nhưng Hạ Lẫm vẫn nhất quyết tiễn người về dưới lầu, mà không hề biết được, ảnh chụp của anh và Từ Nịnh đã lan truyền khắp trong các nhóm.

Vậy nên đợi lúc anh về lại phòng, đối mặt với ánh mắt buôn chuyện của bọn Lý Túc, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh cởi áo trên người xuống, để lộ ra lồng ngực săn chắc, nói: “Có bệnh thì uống thuốc, nhìn tôi làm gì?”

Lý Túc và Cao Xuyên lần lượt ôm hai cánh tay trái phải của Hạ Lẫm giống như người canh giữ, không để anh mặc áo vào.

Lão Nhị Đổng Dật Kiệt phụ trách chất vấn: “Yêu tinh nhỏ, lăn lộn với ai bên ngoài cả đêm?”

Một chân Hạ Lẫm đã vào chân Đổng Dật Kiệt: “Đừng ép tôi táng cậu.”

Lý Túc lắc lư cánh tay anh: “Nhận tội sẽ được khoan hồng, phản kháng thì phải chịu phạt.”

Cao Xuyên: “Chủ động nói ra và bị động nói ra không cùng một bản chất đâu đấy.”

Đổng Dật Kiệt cười hì hì hai tiếng: “Bọn tôi có chứng cứ đấy nhé.”

Cậu ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bên trên có một bức ảnh được phóng to, bất ngờ lại là anh và Từ Nịnh, cảnh phía sau là ở quán hoành thánh, chắc là được chụp sau khi ăn xong về lại trường, Từ Nịnh thì chụp được chính diện, còn anh thì bởi vì đang nhìn Từ Nịnh nên chỉ chụp được góc nghiêng.

Lúc đó anh chỉ bảo Từ Nịnh cẩn thận bậc cửa, không biết tại vì sao, bức ảnh chụp lên lại ái muội như vậy.

“Anh Lẫm, chúng tôi không thể không bái phục tốc độ này của cậu, tôi nói là vì sao cậu lại ra mặt vì người ta ở sân trường như vậy nữa chứ, thì ra là giấu giếm tâm tư này.”

Hạ Lẫm thoát khỏi hai người: “Đừng nói bậy bạ hại đến thanh danh người ta, bọn tôi chỉ đi ăn đơn thuần thôi, không hơn không kém.”

Ba người Lý Túc cười ti tiện nói: “Tôi không tin.”

“Tin hay không tin thì mặc kệ.”

Hạ Lẫm lười lãng phí lời với bọn họ, anh lấy khăn đi vào phòng tắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp