Hướng Dẫn Thân Mật Cho Người Mắc Hội Chứng Khát Khao Được Âu Yếm

CHƯƠNG 4: CÔ ẤY MUỐN TỎ TÌNH SAO?


5 tháng

trướctiếp

Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Hạ Lẫm rung lên hai tiếng, anh vô thức vơ  lấy điện thoại, lúc nhìn thấy lời mời kết bạn của Từ Nịnh thì khẽ sững người.

“Đm, anh Lâm, cứu mạng a.”

“Hạ Lẫm, con mẹ nó, cậu đâu rồi?”

“Chết tiệt, chết rồi chết rồi.”

“Anh Lẫm, chó Hạ?”

Mấy tiếng gào thét của bọn họ kéo hồn Hạ Lẫm trở lại, bỏ lại một câu: “Các cậu chơi trước đi, tôi có chút chuyện”, sau đó đi ra ngoài ban công.

Khóe mắt Lý Túc liếc nhìn một cái, chửi rủa xong rồi lại nhìn vào màn hình trò chơi.

Hạ Lẫm đồng ý lời mời kết bạn của Từ Nịnh, ảnh đại diện của cô là hình hoạt hình con thỏ, tên tài khoản là Từ Nịnh.

Hạ Lẫm cười nhẹ, tên tài khoản còn khô khan hơn cả trai thẳng.

[Xin chào, tôi là Từ Nịnh, bạn cùng phòng với Tần Tiêu Tiêu, anh còn nhớ không?]

Từ Nịnh gửi một tin nhắn tới, Hạ Lẫm mở khung chat ra, vốn dĩ muốn ghi lên bốn chữ to đùng “KHÔNG BAO GIỜ QUÊN”, anh nghĩ ngợi, rồi lại xóa đi, trả lời một chữ khô khan: [Nhớ.]

Từ Nịnh: [Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với anh, tối hôm đó có chuyện tôi chưa kịp nói với anh, có được không?]

Tối hôm đó? Ngón tay Hạ Lẫm dừng lại, lẽ nào cô ấy muốn tỏ tình?

Cũng không trách được anh nghĩ như vậy, mỗi một người con gái nào trước khi tỏ tình với anh đều nói một câu như vậy: Em có lời muốn nói với anh.

Lông mày dày rậm của Hạ Lẫm hơi cau lại, Từ Nịnh là bạn cùng phòng của Tần Tiêu Tiêu, nếu như mình từ chối cô như từ chối những cô gái khác, sẽ dẫn đến việc Tần Tiêu Tiêu oán trách Lý Túc không? Từ đó ảnh hưởng đến tình cảm của họ.

Hạ Lẫm thấy vẫn nên nói trước mặt thì tốt hơn, vì vậy anh trả lời: [Được.]

Từ Nịnh: [Chiều mai tôi không có tiết, tôi xem thời khoá biểu của bọn anh chiều mai chỉ học hai tiết, không biết lúc đó anh có rảnh không?]

Hạ Lẫm nhăn mày, cô nhóc này, thời khóa biểu của mình cũng bị cô nắm trong tay rồi.

Chỉ là anh vẫn chưa trả lời lại thì Từ Nịnh đã gửi tin nhắn tới: [Sáu giờ chiều mai, có một con đường dẫn đến phòng làm việc ở phía bắc của tòa nhà hành chính, chúng ta gặp ở hàng ghế đầu tiên được không?]

Đại đa số sáu giờ mọi người đều đã đi ăn cơm, mà rất ít người đi qua con đường này, Từ Nịnh cứ thích đi tới đường nhỏ mà hiếm người đi đến.

Pluviophile: [Được.]

Từ Nịnh nhìn thấy tin nhắn trả lời của Hạ Lẫm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cùi chỏ Tần Tiêu Tiêu khẽ đụng vào Từ Nịnh, lắm chuyện nói: “Sao rồi? Hạ Lẫm đồng ý kết bạn chưa?”

Từ Nịnh gật gật đầu: “Đồng ý rồi, cảm ơn cậu.”

Ngón tay Tần Tiêu Tiêu tạo hình “OK” với Từ Nịnh: “Vậy thì tốt, cậu không biết đó, tớ nghe Lý Túc nói, những cô gái bị Hạ Lẫm từ chối có thể nhiều tới vòng quanh hồ nhân tạo trong trường chúng ta 180 lần, anh ấy cũng không dễ dàng mà đồng ý kết bạn Wechat đâu, vì vậy lúc nãy tớ mới nói nhờ Lý Túc nói một tiếng, ai ngờ anh ấy đồng ý rồi, quả nhiên vẫn là hoa khôi được ưu đãi khác liền.”

Tỉ mỉ mà nghe, trong ngữ khí của Tần Tiêu Tiêu có ẩn chưa một chút tự hào.

Từ Nịnh vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Tiêu Tiêu, lúc học cấp ba cô cũng đã từng trải qua một chuyện tương tự, từ nhỏ cô sinh ra đã xinh đẹp, đến trường cho dù khiêm tốn thế nào vẫn là đối tượng theo đuổi của các bạn nam, điều này khiến cho rất nhiều các bạn nữ cô lập cô.

Nhưng bất kỳ lúc nào những người có ảnh hưởng mà các cô gái khác đang theo đuổi cư xử hơi khác với cô một chút, thì những cô gái đó bắt đầu trở nên kỳ quặc, cơ bản là không biểu hiện giống Tần Tiêu Tiêu như thế này.

Từ Nịnh nhìn Tần Tiêu Tiêu cười cười, có lẽ sinh viên đại học trưởng thành hơn học sinh cấp ba một chút.

Chiều tối ngày hôm sau, Từ Nịnh đến trước mười phút, cô vốn muốn lấy máy tính bảng ra để đọc các ghi chú của lớp học chuyên ngành, nhưng nghĩ vẫn nên thôi vậy.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, Từ Nịnh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô đưa tay về phía khe hở giữa những tán cây, ánh nắng bị che khuất, tạo thành một cái bóng trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Hạ Lẫm đi tới nhìn thấy cảnh này, gió thu phảng phất, mái tóc dài của cô gái cũng tùy ý đung đưa nhẹ nhàng, hai cánh tay của cô trắng nõn đến chói mắt dưới ánh mặt trời, so với phần lớn thời gian cô đơn ở một mình, giờ phút này anh thực sự cảm thấy được sự thư thái trên người Từ Nịnh.

Từ Nịnh rất nhạy cảm với sự vật xung quanh, cô bỏ tay xuống, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Lẫm mặc bộ áo quần thể thao, không thể không nói, người này đúng thật là đẹp trai, có bản chất vốn có khiến con gái phải điên cuồng.

Nếu như phải vì Tần Tiêu Tiêu, nói không chừng đến khi tốt nghiệp thì hai người họ cũng không có qua lại gì.

Từ Nịnh đứng dậy bước đến trước mặt anh, đột nhiên lại không biết phải mở miệng như thế nào, mà dáng vẻ này của cô, đập vào trong mắt Hạ Lẫm là sự căng thẳng của trước khi tỏ tình.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Anh – em..” Hai người đồng thanh lên tiếng.

Ánh mắt chạm vào nhau, đột nhiên Từ Ninh cười khẽ, dò thám nói: “Anh có nghe qua chứng bệnh khát khao được âu yếm bao giờ chưa?”

Hạ Lẫm ngây người: “Cái gì?”

“Bệnh khát khao được âu yếm.” Từ Nịnh nhìn vào mắt anh nói: “Đây là một vấn đề tâm lý do lâu ngày thiếu mất sự âu yếm vuốt ve gây nên, biểu hiện chủ yếu là có khát vọng mãnh liệt tiếp xúc với da thịt người khác, loại bệnh này trị không khỏi, cũng không cần tới sự can thiệp của biện pháp đặc biệt nào, bởi vì chỉ cần ôm lấy người khác một lát là có thể làm dịu lại.”

Hạ Lẫm đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm đó anh bị cô ôm ở cửa phòng vệ sinh: “Vì vậy em...”

Từ Nịnh: “Đúng, tôi mắc bệnh khát khao được âu yếm, chủ yếu được tạo thành bởi vì thiếu đi sự đụng chạm thân thiết với bố mẹ trong thời gian dài từ thời thơ ấu, hôm nay tôi tìm anh là muốn nhờ anh giúp tôi giữ bí mật chuyện này, dù gì tôi cũng không chắc chắn lúc đang nói đùa thì con trai các anh có nói ra chuyện tối hôm đó hay không.”

Trong khoảnh khắc, Hạ Lẫm bèn nhớ lại trước cửa nhà ăn hôm ngày mưa đó.

“Xin lỗi, cái đó không phải tôi nói đâu, Cao Xuyên bọn họ chỉ thích nói đùa nên mới đùa bỡn với câu nói của em ở trong đội bóng rổ đấy, không phải họ đang đùa cợt em, bọn họ đùa cợt tôi đấy, em đừng giận.”

Từ Nịnh lắc đầu: “Tôi không giận, anh rất đẹp trai, chỉ là chuyện này cho tôi một sự cảnh cáo, tôi cũng không nghi ngờ con người anh, tôi chỉ sợ, chỉ sợ lúc anh đang nói đùa thì lỡ miệng nói ra thôi.”

Lúc này Hạ Lẫm mới hiểu rõ tất cả, tỏ tình ở đâu chứ, thật là tự mình đa tình, anh xấu hổ sờ mũi: “Em yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho em.”

Thật ra chuyện tối hôm đó, đúng là anh vô cùng hoài nghi, về phòng anh còn lên mạng tìm về chứng bệnh của Từ Nịnh, nhưng không thu được gì hết, không ngờ hôm nay lại là bệnh khát khao được âu yếm.

Từ Nịnh nhìn vào ánh mắt của anh, nói: “Pluviophile, tên tài khoản Wechat của anh, ý nghĩ là người nghiện mưa, anh thích trời mưa, trời mưa sẽ khiến cho tâm trạng anh bình tĩnh, thậm chí là hưởng thụ. Anh có thể vô cớ nói với người khác rằng anh nghiện mưa và công khai sử dụng nó làm tên tài khoản Wechat của mình, nhưng bệnh khát khao âu yếm lại không thể, nhất là con gái bị mắc bệnh khát khao âu yếm, sẽ bị hiểu lầm là thèm khát, thật ra đây là một nỗi lo lắng về cảm giác thân mật, tôi nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?”

Hạ Lẫm gật đầu: “Hiểu, em yên tâm.”

Từ Nịnh nở một cười lịch sự với anh: “Cảm ơn.”

“Vậy thì cái đó, em...” Hạ Lẫm nói: “Hôm đó ôm một chút như vậy, đỡ rồi chứ? Nếu em đã muốn tôi giữ bí mật, vậy chắc chắn những người khác không biết, vậy lúc bình thường em phát bệnh thì làm sao? Tôi thấy tối đó em bị khá nghiêm trọng đấy.”

Từ Nịnh cười nhạo chính mình: “Nhịn thôi, hôm liên hoan đó, tôi không từ chối Tần Tiêu Tiêu nổi, tối hôm đó bị nghiêm trọng như vậy là bởi vì cả ngày tôi đều cảm thấy không thoải mái, đã đến ranh giới cuối cùng rồi nên nhìn thấy anh mới nhịn không được, ngại quá.”

Hạ Lẫm thì thầm: “Nhịn lại?”

Vậy thì khó chịu biết mấy, dáng vẻ lúc Từ Nịnh phát bệnh còn sống động trong tâm trí anh, từng vết đỏ một trên cánh tay không làm cô nguôi ngoai đi bớt, chỉ cần một cái ôm đơn giản là có thể giải quyết được, vì sao cô không nói việc này với bạn cùng phòng của cô?

Từ Nịnh không biết những suy nghĩ trong lòng của Hạ Lẫm, cô nhìn đồng hồ thể thao của mình một cái, nói: “Cảm ơn anh đã chạy đến đây một chuyến, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Hạ Lẫm vô thức “Ừm” một tiếng, đứng ở nguyên đó nhìn bóng lưng của Từ Nịnh thật lâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp