Cuộc Đối Thoại Giữa Gió Và Biển

CHƯƠNG 4: CHÔN VÙI QUÁ KHỨ


4 tháng


Nam Tang rời khỏi cục cảnh sát, ở bên lề đường vội vội vàng vàng bắt taxi, cũng không nói với tài xế rằng mình muốn đi đâu, chỉ đưa cho tài xế vài trăm tệ, bảo hắn cứ lái thẳng về phía trước. Chừng nửa giờ sau, Nam Tang mới lấy điện thoại di động ra, tiếng chuông vừa vang lên hai tiếng, cô liền bắt máy.

“Chị Tang, chị đang ở đâu vậy?” Không đợi Nam Tang nói, tiếng Mộc Lưu Lam lại truyền tới.

Nam Tang dựa lưng về phía sau chỗ ngồi, nhắm mắt lại, vuốt vuốt huyệt thái dương, nói: “Chị mới từ cục cảnh sát ra, bây giờ đang ngồi trên xe taxi.”

Mộc Lưu Lam nghe cô nói như vậy cũng yên lòng, dừng một chút, nói: “Chị Tang, sao chị lại đến cục cảnh sát?”

Nam Tang không biết đang suy nghĩ gì, chỉ nói: “Chờ chị về hẵng nói.” Rồi cúp điện thoại.

Cô bỏ điện thoại vào túi, đột nhiên tay bị xước một chút, cô hít mạnh một hơi, lấy tấm danh thiếp trong túi ra, chữ vàng trên danh thiếp ghi hai chữ lớn là Tả Giang và số điện thoại của anh, Nam Tang không nhịn được cười, thân là đội trưởng cục cảnh sát hình sự, vậy mà lại có một tấm danh thiếp giá trị như vậy.

Mấy năm gần đây khu nhà ở ngoại ô phía nam thành phố Tôn mới bị  khai phá, đó là cố hương, có rất nhiều chỗ trồng cây cảnh, vào ban đêm, mọi người đi giữa lùm cây yên ắng, giống như đang đi trong một mê cung vậy. Nam Tang thì thích đi chỗ đó. Ở xa xa có đài phun nước, mặc dù không nhìn thấy, nhưng dòng nước quyện cùng thanh âm trong trẻo, làm cho người ta vui vẻ, ngoài ra còn có tiếng đàn violon, cũng làm người ta vui vẻ... Cô về lại dưới đó, hỏi cô ấy: “Bản đàn ấy tên gì vậy?”

Mộc Lưu Lam đi phía sau cô, cô ấy dừng bước, suýt nữa đụng vào người cô, nói: “Chị Tang, ở bên trái nhà chị là nhà của cặp vợ chồng nước ngoài, thỉnh thoảng sẽ mở tiệc tùng, chắc là hôm nay cũng vậy. Về phần này thì, bài nhạc được đàn này, em cũng không biết.”

“Khoảnh khắc chia ly?” Nam Tang không phải không biết tên bài, cô chỉ muốn phá vỡ chút bầu không khí im lặng này.

Bọn cô men theo đường mòn để trở về.

Đã là cuối tháng năm rồi. Thành phố Tôn bắt đầu dấy lên những trận mưa dai dẳng không dứt. Mây đen mây xám trên đỉnh đầu bao phủ toàn bộ thành phố Tôn, sau đó bắt đầu nhiễu từng giọt xuống tưới mát cây cối. Vệt tối tăm hắt xuống làm cho lòng người bức bối, dù tất cả ngọn đèn pha lê trên đỉnh đầu đều tỏa sáng, cũng chỉ là một màu yếu ớt được thêm vào giữa bóng tối cô tịch mà thôi.

Lúc Mộc Lưu Lam từ trên lầu bước xuống thì trông thấy Nam Tang khoanh tay trước ngực đứng trước cửa sổ sát sàn, buông chiếc hộp đang cầm trong tay, nói: “Chị Tang, những thứ này là của người trước đây, người đó bảo người ta đem tới.”

Nam Tang không quay đầu lại, chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính cửa sổ sát sàn, nhìn cái hộp được đặt trên bàn trà, thuở trẻ được yêu thương, mấy nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng chỉ còn những vật ngoài thân này, cô đi lướt qua, khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh để người ta không nhìn được suy nghĩ của cô lúc này, ánh mắt của cô, đập vào bài chúc phúc phía trên. Lòng cô dường như bị dắt đi chầm chậm từng bước một...  Chữ viết của anh ta có có hơi nghệch ngoạc, không ngay hàng. Cô viết chữ đẹp, luyện nét chữ thư pháp, trâm hoa tiểu khải, thể chữ khuê các đoan trang; cầm lấy bút máy, phác nghìn nét lượn, khí thế mạnh mẽ; dù dùng đại chiếc bút chì nào đó để phác lên mấy nét, trông cũng thuận mắt... Đó là cách để viết sao cho đẹp mắt.

Nam Tang đưa chiếc hộp trong tay cho Mộc Lưu Lam, bình tĩnh nói: “Vứt hết đi.” Đột nhiên mắt cô thoáng trông thấy mấy lọ nước hoa dưới đáy hộp.

Như có như không, như cách bức màn dày, từng lớp từng lớp, mở không ra, cắt không đứt, tìm không được, nhìn không thấu. Cô quyết tâm đập bể thứ đó. Thứ cô đập là lọ nước hoa cô mua cho anh ta, vứt đi từng thứ một, lọ thủy tinh vỡ tan dưới nền đá cẩm thạch, nhiều mùi hương thơm nồng hòa vào trong không khí, thật giống thuốc độc.

Mộc Lưu Lam bèn đứng ở đó, đợi cô trút giận xong, thì để bà dì tới quét dọn chỗ này.

Đợi đến khi sắp xong rồi, Mộc Lưu Lam mới nói với Nam Tang, bảo: “Cha chị gọi điện thoại tới, muốn chị sắp xếp thời gian đi về một chuyến.”

Nam Tang mãi mãi chẳng thể quên được đêm hôm ấy.

Cô cực kì vui vẻ đi tìm cha, nào ngờ cha lại chỉ vào đứa trẻ xa lạ, nói với cô: “A Nặc, đây là em trai con.”

Chỉ có một mình cô, mẹ chỉ sinh mỗi cô.

Trong nháy mặt, mọi thứ đều thay đổi.

Năm đó, Nam Tang mới mười tuổi.

Cha của cô làm kinh doanh ở các nước Đông Nam Á, công việc rất thuận lợi, nhưng lại quá bận, quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần. Lần ấy Nam Tang đi đến do đi nhờ xe của chú Mộc, cô muốn được ăn tết cùng cha. Cô chưa đi xa nhà, ngày ngày trông ngóng, đếm thời giờ trôi đi rồi cuối cùng cũng có thể đến được. Xe vừa mở ra, không thể chờ đợi lâu hơn nữa, cô liền tạm biệt mẹ rồi bước vào trong xe. Nam Mỹ Lâm dở khóc dở cười, đuổi theo mấy bước, mãi cho đến khi bóng người khuất hẳn.

Nam Tang không hiểu suy nghĩ của người lớn, cô cảm thấy người một nhà không nên tách riêng ra. Trước kia cha còn thường xuyên về nhà, hai năm gần đây làm ăn phát đạt, thì đều không quay về ăn tết. Cô nhoài người lên tấm kính, nhìn từng cảnh vật bên ngoài đang lướt nhanh qua, muốn được gặp cha, muốn bảo ông ta về nhà, mẹ đã rất nhớ cha đấy.

Sự phấn khích lúc nãy đã vơi đi, lên máy bay, Nam Tang đã thiếp đi trong vô thức.

Khi tỉnh lại, đã đến Băng Cốc, bên ngoài xe là một thành phố không bao giờ biết ngủ, thế giới đầy rẫy những ánh đèn neon. Nam Tang hồn nhiên nhảy dựng lên, cha đang ở chỗ này, một năm rồi không thấy cha rất muốn gặp ông ta nhưng sợ ông ta đã khác đi rồi, cảm giác này rất kỳ diệu, đang nghĩ ngợi, bỗng thấy cha đứng bên đường.

“Cha ơi!” Nam Tang thò đầu ra, vẫy tay về phía ông ta: “Cha ơi! Cha ơi!”

“Niếp Niếp!” Cha cô cũng đang vui mừng.

Năm đó ông ta ba mươi bảy, nhưng nhìn chỉ mới ngoài ba mươi, quần tây và áo khoác gọn gàng, trông chẳng hề già. Gương mặt của ông ta cũng coi như đứng đắn, nhưng ông ta sớm đã qua độ tuổi đẹp trai cường tráng, sự nghiệp nở rộ, chín chắn lại hào phóng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức quyến rũ mà tháng năm tôi luyện nên.

Ông ta tiến đến ôm chầm lấy con gái: “Niếp Niếp đã cao hơn rồi!”

Ông ta nói cảm ơn với ông bạn mình. Rồi ông ta cười híp mắt dắt con gái đi về.

Hai cha con dù không thường gặp mặt, nhưng tình cảm vẫn không nhạt đi. Nam Tang đã thương nhớ hơn nửa năm trời, lúc này được dịp nói ra hết một lèo, nói mãi vẫn chưa xong chuyện, chủ yếu là trách ông ta đã không về nhà. Ông ta nghe xong, liền hứa là sẽ thuận theo cô, còn nói: “Có mệt không, bây giờ không có bạn bè để chơi cùng, cha nấu cơm cho con ăn nha.”

Nếu như con người có thể kiểm soát lịch trình của thì giờ thì tốt rồi, nếu như cuộc gặp gỡ của cha con cô chỉ đến đây là tốt rồi, ông ấy vẫn sẽ một người cha tốt không gì không làm được trong lòng Nam Tang, cô vẫn sẽ là người bạn áo bông nhỏ ấm áp trong lòng cha.

Đương nhiên, chúng ta đều biết rằng, cuộc sống mà chúng ta trân quý luôn có vài vở kịch khuấy động tạo thành những gò đá trập trùng và mỗi sớm mai thức giấc sẽ là tiếng sấm rền vang.

...

Ngoài thành phố Tôn là nghĩa trang Hoa Hạ, vô số tro cốt bị bỏ vào trong chiếc hũ với mức giá khác nhau, sau đó phân biệt chỗ chôn cất giống với vị trí của từng loại mức giá khác nhau ấy. Có chút nhà riêng, bên kia núi, cạnh dòng sông, có thể nhìn ra cảnh đẹp xa xăm ở khu ngoại ô phía tây, đối với những người bỏ ra mấy ngàn vạn tệ để mua biệt thự đều được đãi ngộ như nhau, những người được chôn cất ở chỗ này khi còn sống chẳng thể mua nổi biệt thự, chí ít khi chết đi cũng có thể hưởng thụ những cảnh thác nước mát núi non cao, hoa thơm ngát cỏ xanh tươi.

Ngôi mộ trước mặt Quý Hoài Viễn do bạch ngọc kiến tạo nên, xa hoa đến độ khiến người ta líu lưỡi, trên bia mộ cao lớn không nhiễm chút bụi trần, trên bậc thềm phía dưới rải rất nhiều hoa sứ lá tù.  Muôn hoa đầy ắp, đó là loại tươi mới nhất.

Trên bia mộ không có ảnh chụp, cũng không có họ tên người đã mất, chỉ có một bia mộ trống rỗng, Quý Hoài Viễn đưa cánh tay nặng nhọc đánh vào ngực, ánh mắt ấy khiến người ta không nhìn thấu vẻ cam chịu ẩn giấu bên trong. 

“Người dạy con rằng quân tử không làm bậy, không nói xấu, không cẩu thả, không giả tạo, thế nhưng sau khi con lớn lên thì những người con gặp đều giả tạo với con đều lừa gạt con đều mưu mô với con, làm quân tử với chúng, chẳng bằng làm tiểu nhân thực sự.”

Quý Hoài Viễn hơi chua xót nhắm mắt lại, trong ánh mắt hằn sâu ấy ánh lên một dòng nước nóng hổi. Nhưng chỉ một lát sau, anh ta lại chống tay lên đất để đứng lên, tiện tay phủi vài chiếc lá rơi trên bia mộ. “Người ngủ ngon nhé, con đi đây.”

Lâm Hoa đứng bên cạnh chờ anh ta, Lâm Hoa trông thấy Quý Hoài Viễn tập trung nhìn về thảm cỏ nho nhỏ. Đó là do anh ta thiết kế. Vì là có người trong nghĩa trang yêu thích cỏ xanh, sửa lại mộ phần có bãi cỏ xanh bao quanh, bia mộ nho nhỏ được sắp xếp ổn thỏa phía trước. Hằng năm, anh ta đều không thường xuyên dẫn Quý Hoài Viễn tới đây, phần lớn thời gian, Quý Hoài Viễn chỉ đứng yên một chỗ, buông bỏ mọi thứ rồi đi, giống như hôm nay, một lần đợi sẽ phải đợi nửa ngày mà đấy còn là lần đầu tiên như thế.

...

Thái Lan, Băng Cốc, Trần Thiên Nam ngồi trong thư phòng, nhìn ảnh chụp do cấp dưới gửi tới, mấy chục tấm ảnh chụp đặt trên bàn sách, ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự rung động của tâm thất. Trong khoảnh khắc này bỗng dưng giật mình.

Ba năm trước Trần Thiên Nam như đống tro tàn ngồi trên xe cấp cứu, van xin: “Tôi cầu xin anh, bác sĩ, mau cứu con bé, con gái của tôi còn chưa đến ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai nữa.”

Ông ta nhớ kĩ ngày sinh của con gái, đó là vào một trận tuyết rơi.

Vợ đột ngột sắp sinh, ông ta chạy tới bệnh viện, thì đã sinh xong, một sinh mệnh nho nhỏ đang nằm cạnh người vợ.

Vợ con bình an, một lớn một nhỏ đều đang ngủ, ngủ rất ngon lành, Trần Thiên Nam ngồi im bên giường, lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng đứng lên, nhìn gương mặt nho nhỏ hồng hào ấy, ông ta còn nhớ rõ, sau khi vợ tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn cười dịu dàng: “Anh nhìn xem, giống anh đấy.”

Hóa ra ông ta đã quên nhiều chuyện như vậy, ông ta nhìn qua gương mặt nhợt nhạt của con gái, đã không tìm thấy dấu vết của cục thịt nhỏ năm đó, cẩn thận quan sát ngũ quan cô, vẫn nhìn ra được đó là con gái ông ta, rất giống ông ta. Ông ta lau đi nước mắt: “Cầu xin anh, bác sĩ, con gái tôi không thể chết, không thể chết.”

Cô bé ấy vô duyên vô cớ nằm ở trên kệ, người ngủ say rồi, thế giới chợt tĩnh lặng đi.

Một loạt chuyện cũ hiện lên trước mắt.

Những chuyện cũ ấy đâm vào đau đớn, sớm đã mất độ bén nhọn.

Trần Thiên Nam cắn răng, đứng lên rồi bước đi chậm rãi trong thư phòng. Ông ta trở lại vịn lấy cái bàn, lồng ngực bắt đầu đau dữ dội. Ông ta như thể nghiến nát cả răng. Bóng đen trước mắt trải dài như vô tận.

Cánh cửa thư phòng vang lên hai tiếng “cốc cốc”.

“Vào đi!” Trần Thiên Nam đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng bước chân, ông ta biết người mới vừa vào là ai: “Có chuyện gì?” Ông ta trầm giọng hỏi.

“Cha nuôi, đại tiểu thư nói...”

“Nói cái gì?” Trần Thiên Nam ngẩng đầu nhìn đứa con trai nuôi của mình, những năm gần đây ông ta và con gái qua lại đều thông qua đứa con nuôi Trì Mặc, quanh năm nắng nóng Trì Mặc vẫn khoác lên mình một màu đen quen thuộc.

Trì Mặc định thần lại, nói: “Đại tiểu thư nói, Băng Cốc là nơi đời này cô ấy không muốn bước vào, cô ấy cũng không muốn tiếp tục gặp cha nữa.”

Trì Mặc nói xong, lặng im chờ đợi cơn giận dữ của Trần Thiên Nam, nhưng lần này lại nằm ngoài ý muốn của anh ta, Trần Thiên Nam chỉ phẩy tay áo, bảo anh ta rời đi.

...

Tả Giang đậu xe ở đầu hẻm, cầm mấy hộp bánh ngọt, vật phẩm chăm sóc sức khỏe và một bó hoa lan, con hẻm này rất sạch sẽ. Đường lát đá, trên trăm năm rồi, lẹp xẹp mỗi ngày, mặt đường lại càng thêm mềm hơn. Đi lên trên, chân rất dễ chịu. Sự dễ chịu này chầm chậm dâng cao, bao bọc lấy lòng người.

Bây giờ trong thành phố Tôn, rất khó tìm một con hẻm cũ sạch sẽ như thế.

Bà nội anh sống ở cuối hẻm, trong một tứ hợp viện. Bây giờ là vào cuối xuân đầu hạ, trong sân vẫn còn lưu giữ chút hương vị của mùa. Tả Giang đi qua thùy hoa môn, trông thấy giàn nho trong nội viện ra đầy những chùm nho óng ánh trước nắng, không khỏi mỉm cười.

“Tiểu Giang tới à? Mau vào đây! Mau vào đây!” Bà Lý chăm sóc bà nội bước ra từ trong góc bếp ở chái đông, trên người đeo tạp dề màu tuyết trắng. Nét mặt hiền lành, ý cười nồng đậm.

“Bà Lý.” Tả Giang đưa hoa cho bà, làm bà Lý lúc thì cười lúc lại khen. Lúc này bà cụ Lý từ gian phòng chính bước ra, Tả Giang gọi to: “Bà nội.” 

“Lão thái thái, nhìn xem, có rất nhiều bông hoa đẹp này!” Bà Lý cười rồi đi vào trong cắm hoa, tranh thủ pha trà.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play