Cuộc Đối Thoại Giữa Gió Và Biển

CHƯƠNG 1: NGHI LÀ CỐ NHÂN ĐẾN


4 tháng


“Tình trạng cơ bắp trên người cô trước khi hôn mê tương đối khá tốt, dù đã nằm trên giường ba năm nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị thoái hoá, huyết áp vẫn bình thường, sau khi xuất viện cô có bị chóng mặt, đau thắt lưng hay đau nhức chân tay không?”

Trong phòng khám, Nam Tang đang dựa vào một chiếc ghế dài màu trắng, mười ngón tay đan chéo vào nhau đặt tự nhiên trên bụng: “Nếu đi bộ lâu thỉnh thoảng sẽ bị chuột rút.”

Bác sĩ gật đầu: “Bình thường, chúng ta phải tiếp tục tập phục hồi theo kế hoạch ban đầu, không thể nóng vội.”

Viện điều dưỡng tư nhân đắt tiền này vốn dĩ không có nhiều người bệnh, thời gian trước giờ cơm trưa lại càng ít người hơn. Rất nhanh đã khám xong, bác sĩ kê mấy loại thuốc, dặn dò phải uống đúng giờ, sau đó lại hẹn thời gian cho lần tái khám sau, đột nhiên Nam Tang tùy ý lên tiếng hỏi: “Mấy hôm tôi xuất viện có ai đến gặp tôi sao?”

“À, đúng là có thật.” Sau khi được cô nhắc nhở bác sĩ mới nhớ ra: “Bạn của cô đi công tác ngang qua đây một chuyến, muốn vào thăm cô, hôm anh ta tới vừa hay cô đã xuất viện được một ngày. Anh ta còn hỏi thông tin liên lạc của cô.”

Nam Tang dừng lại vài giây, sau đó giống như có chút ngoài ý muốn: “Bạn sao? Anh ta tên là gì?”

Đoán chừng bác sĩ cũng đang suy nghĩ xem đây là bạn bè kiểu gì, đã ba năm chưa từng thấy xuất hiện lần nào, cho nên cô cũng không để ý nhiều đến người bạn đột nhiên xuất hiện này.

Nam Tang xuống khỏi giường khám bệnh, cúi người mang giày cao gót, cài từng cúc áo sơ mi lên tới nấc cao nhất rồi thờ ơ vuốt thẳng váy.

Nữ bác sĩ ghi giấy tờ xong, vừa vặn quay đầu lại. Nam Tang đứng trước cửa sổ trong ánh ban mai, mái tóc dài đen mượt buộc cao sau đầu được ánh nắng nhuộm lên một màu vàng hoe, hai bên má trắng nõn, sống lưng thẳng tắp một đường kéo đến tận vòng eo nhỏ và đôi chân dài thon thả, giống như một sợi dây cung bị kéo căng.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Trên đường lớn xe cộ đông đúc, Mộc Lưu Lam đứng cạnh cửa xe, lông mày tinh tế nhíu lại rồi bấm số thêm lần nữa.

Lần này đợi rất lâu, đến khi âm báo dần tua nhanh, đầu dây bên kia đột nhiên bắt máy: “Alo.”

“Chị Tang, bên chị đã xong việc chưa? Em vừa mới xong việc, bây giờ em sẽ đến bệnh viện đón chị.”

“Chị đang bị theo dõi.”

“Cái gì?!” Mộc Lưu Lam giật mình, lập tức hạ giọng: “Là ai? Là người của bên cảnh sát, hay là?”

Nam Tang không có trả lời ngay, trong lòng Mộc Lưu Lam dâng lên một trận ớn lạnh. Nếu là người của bên cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ muốn cô quay về điều tra. Nhưng nếu là người khác thì chuyện này có lẽ sẽ vô cùng khủng bố, thậm chí có thể là chuyện làm người ta không thể nào tưởng tượng nổi.

“Khó mà nói.” Giọng nói của Nam Tang cuối cùng cũng vang lên, Mộc Lưu Lam cảm thấy dường như cô đang sải bước về phía trước: “Người này đến bệnh viện hỏi thăm chị, để lại dấu vết, cách làm việc của người này rất thô bạo, không giống với người của bên kia.”

“Vậy làm sao bây giờ?! Em lập tức đi đón chị!”

Vào lúc này, giọng nói bình tĩnh của Nam Tang đã trấn áp sự nôn nóng của cô ấy: “Cho dù là ai muốn giết chị, tạm thời hắn cũng sẽ không ra tay, đừng đến tìm chị. Em về nhà tìm một số người tới giúp đỡ trước đi, chị sẽ dẫn hắn ra ngoài bệnh viện, lát nữa sẽ gọi cho em.”

“Alo, chị Tang…!” Từ trong điện thoại phát ra âm thanh báo máy bận, Nam Tang cúp máy rồi.

Nam Tang cất điện thoại vào túi, mắt nhìn về phía trước, trên tấm cửa kính cuối hành lang phản chiếu bóng dáng một người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ góc ngoặt phía sau.

Nam Tang hơi mất kiên nhẫn, theo sát như vậy, là nghiệp dư quá hay là định trực tiếp ra tay?

Đã đến cuối hành lang, Nam Tang liếc mắt nhìn, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Bước chân của cô uyển chuyển thoải mái, khi cô quay người bị gió thổi tung một góc áo sơ mi, nhưng cô không hề dừng lại mà đi thẳng đến tầng tiếp theo.

Tầng bốn, tầng của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tại đây, bên dưới chỉ có lối thoát hiểm và thang máy.

Nam Tang đáp mũi chân xuống đất, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện dị thường nào, trong lúc đó ánh mắt cô vẫn luôn nhìn xung quanh.

Người đàn ông phía sau đã biến mất khỏi tầm mắt, cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra với một tiếng “ding”.

Y tá đẩy một chiếc xe đẩy đi ra từ trong thang máy sau đó rẽ sang một lối đi khác nối với cuối hành lang, sẵn sàng phát súp trước bữa ăn cho các phòng bệnh.

Nam Tang đứng trước thang máy, chỉnh lại khẩu trang, lùi lại hai bước nhường đường cho y tá rồi bước vào thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa định đóng lại thì một đôi tay to thô ráp đã giơ đến chặn lại, Nam Tang lui vào một góc theo bản năng, cúi đầu nhìn đôi giày vải bạt xuất hiện trong tầm mắt, không gian trong thang máy tương đối nhỏ, thông qua bức tường bóng loáng trong thang máy, Nam Tang nhìn thấy một thanh niên cao lớn, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, dáng người cao thẳng, có vẻ vô cùng nhanh nhẹn.

Thang máy đến nơi rất nhanh, người thanh niên này không hề có ý định đi ra ngoài, Nam Tang cười khẩy một tiếng, đeo chiếc kính râm bản to vào, chân giẫm lên giày cao gót làm phát ra từng tiếng “cộp cộp cộp” mà bước ra ngoài.

Viện điều dưỡng này khá coi trọng điều kiện môi trường bên trong, ở mỗi góc của mỗi hành lang thông nhau đều được đặt những chậu cây xanh cỡ lớn. Nam Tang bỏ qua chỗ cửa, tiếp tục đi thẳng về phía trước, khi đến cầu thang, cô đi chậm lại một cách có ý thức sau đó quay người đi vào bên trong lối đi cầu thang bộ.

Một người thanh niên mặc đồ bóng chày vừa lấy điện thoại ra vừa đi nhanh về phía trước, trầm giọng nói: “Alo, tình hình có thay đổi!”

Bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến một giọng nam: “Bị phát hiện rồi?”

“Chắc là bị phát hiện rồi!”

Nam Tang đứng bên trong lối đi thang bộ, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người đàn ông đã đi theo mình một đoạn đường: “Lâm Hoa, anh Hoa? Đã lâu không gặp.” Nam Tang hào phóng duỗi tay phải ra, cười nói.

“Chào chị Tang.” Người thanh niên bị gọi là anh Hoa có chút xấu hổ, nhất thời không biết là do mình theo dõi bị người ta phát hiện nên xấu hổ hay là do sự thản nhiên của Nam Tang, anh Hoa và Nam Tang bắt tay nhau, bàn tay anh ta to lớn mạnh mẽ, đồng thời, ánh mắt anh ta lướt qua trên mặt đối phương một cách vô cùng nhanh chóng, mũi nhọn sắc bén loáng thoáng hiện ra.

“Chị Tang khách khí rồi, cứ gọi tôi là A Hoa là được.” Anh ta thu tay lại, nhẹ nhàng nói.

Không biết Nam Tang nghĩ tới cái gì, nụ cười trên khóe miệng lại càng tươi hơn, cô nói: “Có lẽ gọi là anh Hoa thì thích hợp hơn. Dù sao quan hệ hiện tại của chúng ta cũng có chút tế nhị, chính là tôi đang bị anh Hoa theo dõi nha!”

Lâm Hoa vẫn nghiêm túc như xưa, nhưng vẻ đã mặt dịu đi rất nhiều: “Nếu đã bị chị Tang phát hiện, vậy vẫn phải làm phiền chị đi với tôi một chuyến, ông chủ muốn gặp chị!”

Nam Tang tháo kính râm xuống, trong mắt tràn đầy sự trào phúng, nói: “Tôi hôn mê mấy năm nay, còn chưa thấy mặt anh ta tới lần nào, tôi vừa xuất viện, anh ta lại nhận được tin tức nhanh hơn bất kỳ ai khác, thật là phô trương quá!”

Lâm Hoa không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt Nam Tang vẫn rất bình tĩnh, nắm chặt con dao quân dụng Thụy Sĩ trong tay, cô biết Lâm Hoa bò ra từ trong đống người chết, bất luận là điều tra, đánh nhau hay bắn súng anh ta đều không thua kém gì những cảnh sát giỏi nhất, Nam Tang kìm nén cơn giận trong lòng, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoa rồi chớp chớp đôi mắt đào hoa to tròn, hàng mi dày mảnh khẽ rung, Lâm Hoa vẫn đứng thẳng ở đó, không có nửa điểm cải thiện với sự thiện chí của cô, Nam Tang tức giận đến mức giậm chân bỏ đi, Lâm Hoa nhìn bóng lưng của cô, không khỏi lắc đầu, trong lòng lại than trách về mắt nhìn phụ nữ của ông chủ thêm lần nữa, tất nhiên, anh ta chỉ có thể âm thầm oán trách trong lòng một chút thôi.

Nam Tang ngồi trên xe, nhìn vào sau ót của Lâm Hoa đang ngồi thẳng tắp ở ghế phụ, sau đó cô không ngừng nhìn phong cảnh hai bên cửa kính xe, đã ba năm rồi, cô còn chưa kịp thưởng thức thành phố Tôn một cách kỹ càng hơn, từng khung cảnh đường phố, từng con hẻm nhỏ đều là ký ức tuổi thơ cô, thôi thì tới đâu hay tới đó, cô trước giờ không phải kiểu người lo trước tính sau, nếu anh ta đã muốn gặp cô, vậy thì cô sẽ cho anh ta phần thể diện này.

Nam Tang nhìn thấy chiếc xe đậu ở khu thương mại có vị trí đẹp nhất thành phố Tôn, một tòa cao ốc xuất hiện trong tầm mắt, thấy cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Lâm Hoa vội nói: “Đây là ‘cao ốc tập đoàn Quý Thị’, ông chủ đã nhìn chằm chằm hạng mục này bảy tám năm, nó được hoàn thành vào năm ngoái. Thiết kế này được đấu thầu toàn cầu, tổng cộng có hai mươi bảy nhà thiết kế đã thắng thầu. Trong bảy tám năm này, phần lớn thời gian đều được dành cho việc xây dựng, ông chủ nói rằng muốn nơi này được xây dựng đẹp nhất, chắc chắn nhất, dễ sống nhất và cũng là ngôi nhà tự nhiên nhất. Ở đây có tổng cộng hai mươi tám tầng, mỗi tầng đều có nét đặc sắc riêng biệt. Chị đợi thêm chút nữa liền có thể nhìn thấy…” Lâm Hoa giới thiệu với cô. Giọng điệu nhẹ nhàng. Trong giọng nói còn xen lẫn chút đắc ý.

Sau khi xuống xe, cô dừng lại một chút, tỏ ý bảo Lâm Hoa dẫn đường.

Toàn bộ tầng trệt trông có vẻ vô cùng yên tĩnh, không thấy nhân viên nào khác của công ty qua lại. Chỉ có những người vệ sĩ vạm vỡ mặc đồng phục màu đen chia thành từng nhóm năm nhóm ba đứng ở những góc rẽ trên hành lang, xem ra tầng này chính là văn phòng của người đó.

Sau khi quẹo vào một khúc cua, trước mặt cô xuất hiện một cánh cửa kim loại, cả hai bên cửa đều có một người thanh niên mặc đồng phục đen đứng gác. Lâm Hoa dẫn đầu đi vào cửa. Khi Nam Tang muốn đi qua, chuông báo động phát ra tiếng kêu “bíp bíp”, người thanh niên đứng trong cửa lập tức giơ tay ngăn cô lại: “Thật xin lỗi, xin cô tạm thời giao những đồ vật kim loại trên người cho nhân viên của chúng tôi cất giữ.”

Lâm Hoa giải thích với cấp dưới của mình một câu. Lúc này Nam Tang mới nhận ra rằng cánh cửa kim loại này thực chất là một máy dò an ninh. Cô nhướng mày, khoanh tay trước ngực, cô không đi vào cũng không bước đi ra, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt vừa mới dịu đi một chút lại dần trở nên lạnh nhạt, Lâm Hoa nhìn cấp dưới của mình bằng ánh mắt có chút bất mãn, lạnh lùng nói: “Đây là cô Nam Tang, khách của ông chủ.”

Quả nhiên, người thanh niên nghe vậy liền quyết đoán để cô đi qua, Lâm Hoa nghiêng người, chỉ tay về phía trước: “Ông chủ ở bên trong.”

Nam Tang đi vào một mình, tay chạm vào con dao nhỏ trong túi, sau đó cô tàn nhẫn nhéo bản thân một cái, cánh cửa chỉ được khép hờ, cô vừa gõ nhẹ, trong phòng lập tức có tiếng đáp lại quen thuộc: “Mời vào.”

Cánh cửa mở ra với một tiếng “cạch”, văn phòng cũng không lớn lắm. Chỉ là một cái phòng làm việc không lớn không nhỏ được ngăn cách bằng một tầng pha lê.

Nội thất bên trong đều là bàn ghế với những đường nét đơn giản, không có gì thừa thãi - nếu muốn tính là có, thì chỉ có một cái khung ảnh pha lê trên bàn làm việc của anh ta. Cô còn nhớ, khung ảnh đó là do cô tự chọn, cùng một kiểu dáng, cô đã mua nó vào dịp kỷ niệm một năm hai người quen nhau, cô để chiếc khung ảnh còn lại trong phòng làm việc của mình, nghĩ đến chuyện này, tim cô như có cái gì đó siết chặt. Trong lòng mang theo một cơn nhức nhối.

“Niếp Niếp, em đến rồi.” Một giọng nói quen thuộc từ phía bên kia văn phòng truyền đến, Nam Tang nghe tới cả người không thoải mái, cô không trả lời anh ta mà lại tuỳ ý dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, khuôn mặt ấm áp như ngọc bích đó của Quý Hoài Viễn, trước kia mỗi khi cô dựa sát gần hay đứng cạnh bên, anh ta sẽ giống như một nam châm cực dương khổng lồ, nở nụ cười rạng rỡ với cô, khi đó, anh ta lập tức thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ và trong đó có cả cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play