Cá Trong Hồ

Chương 2


4 tháng

trướctiếp

Hạ Linh không lấy được bao nhiêu thông tin hữu ích từ trang cá nhân trên mạng xã hội của Bách Hành, bởi vì Bách Hành ngoài chia sẻ bài hát nào đó, còn lại đều không có gì.

Nhưng anh không vội, cũng không lập tức đi gửi tin nhắn cho Bách Hành, quá chủ động ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi.

Nhưng Hạ Linh không nghĩ tới, ba ngày sau, ở danh sách khách hàng của công ty nhìn thấy tên Bách Hành. 

Nói đúng hơn, cậu không hẳn là khách hàng, mà chỉ Lạc người thay cô của mình Bách Hồng mua một sợi dây chuyền màu xanh lam, trong vòng hai ngày sẽ có người đích thân mang sợi dây chuyền này đến Bách gia.

Cuối cùng thì Hạ Linh cũng hiểu được vì sao lúc nhìn thấy cái tên Bách Hành này lại cảm thấy quen thuộc, hai tháng trước anh cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, tên Bách Hành được đồng nghiệp nhập vào máy tính.

Họ Bách không quá phổ biến, nhưng ở thành phố A, họ Bách lại rất có tiếng.

Khác với những ông chủ sau này mới giàu có, Bách gia là một thế gia chân chính, bắt đầu từ thời dân quốc, Bách gia trên thương trường đã rất có danh khí, sau nhiều biến động, Bách gia xem xét thời thế, chọn đúng phương hướng, vì vậy đứng vững gót chân trong dòng chảy của thời đại, phát triển đến bây giờ, địa vị cực kỳ lớn.

Bách Hành, chính là cháu trai nhỏ nhất của nhà họ Bách.

Mẹ cậu sau khi sinh cậu ra bởi vì sức khỏe tổn hại quá nhiều một năm sau đó liền mất, Bách Hành mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, lại là em út trong nhà, tự nhiên là nhận hết mọi sủng ái của người nhà.

Cậu có một người anh hơn mình mười lăm tuổi và một người chị lớn hơn mình mười tuổi, do cách biệt tuổi tác khá lớn, cơ hồ bọn họ đều hết mực cưng chiều đứa em trai này, mà người cô Bách Hồng theo chủ nghĩa độc thân đến nay cũng 38 tuổi vẫn chưa lập gia đình, cũng xem cậu như con ruột, đem tất cả tình yêu thương của một người mẹ cho cậu.

Có thể nói, Bách Hành năm nay 20 tuổi lớn lên dưới sự cưng chiều của người nhà họ Bách, đồng nghiệp cậu còn trêu chọc, nếu có thể, có lẽ người nhà họ Bách còn hận mỗi khi Bách Hành ra ngoài, đi đến đâu liền trải thảm đến đấy, bảo vệ cậu khỏi khói lửa nhân gian.

Hạ Linh cảm thấy đồng nghiệp nói có hơi quá, nhưng nghĩ đến gương mặt không nhiễm một tia khói lửa nhân gian kia, lại không tránh được tin tưởng mấy phần.

Cũng chỉ có người được che chở đến lúc trưởng thành, mới có thể đến hai mươi tuổi vẫn còn cảm giác thuần khiết.

Sau khi biết được thân phận của Bách Hành, Hạ Linh nhất thời có hơi do dự, tự hỏi liệu mình có nên đi trêu chọc vị Bồ Tát này không, nhưng anh cũng không rối rắm quá lâu, theo quan điểm của anh, một đoạn tình cảm cũng không phải chuyện lớn gì, huống chi Bách Hành sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, cùng một người kinh nghiệm phòng phú như anh hẹn hò chưa chắc đã là chuyện xấu gì.

Ít nhất là Hạ Linh thật sự thích Bách Hành —— gương mặt kia.

Sau khi quyết định, Hạ Linh chào hỏi với người đồng nghiệp chuẩn bị giao sợi dây chuyền xanh lam, quyết định đi cùng đồng nghiệp đến Bách gia thử vận may, nếu có duyên, có lẽ còn có thể tạo ra tình huống gặp mặt bất ngờ.

Đồng nghiệp kinh ngạc, "Cậu cuối tuần nhàn rỗi sinh nông nỗi muốn tăng ca à?"

"Tôi muốn nhìn xem nhà của người có tiền là như thế nào." Hạ Linh cười xua xua tay với đồng nghiệp, chỉ chỉ đồng hồ ý đã đến giờ tan làm.

Sau khi biết Bách Hành là người nhà họ Bách thì mọi chuyện lại dễ dàng, Hạ Linh quan hệ rộng rãi, nếu Bách Hành chỉ là một sinh viên bình thường, muốn tìm được cũng có chút khó khăn, nhưng muốn hỏi thăm về Bách gia thì lại không quá khó khăn như thế.

Rất nhanh, anh từ đồng nghiệp biết được thông tin Bách Hành đang học ngành quản lý tài chính ở đại học B, thậm chí anh còn biết được Bách Hành không đi du học là vì lưu luyến người nhà, người Bách gia trước giờ luôn đối với cậu muốn gì có đó, tuổi Bách Hành cũng không lớn, nên cũng đồng ý để cậu học xong đại học trong nước sau đó mới đưa cậu ra nước ngoài học tiếp.

Hạ Linh cảm thấy người Bách gia che chở Bách Hành quá mức như thế cũng không phải chuyện tốt, cũng đã hai mươi tuổi rồi, còn được bảo vệ chặt chẽ như thế, nếu sau này gặp chuyện không như ý có lẽ sẽ không gượng dậy nổi, nghĩ lại thì, Bách Hành làm người nhà họ Bách, cả đời đều sống trong ngon ngọt, tất nhiên không cần phải chịu đựng "mưa gió", dù sao cũng không đến phiên người bình thường như anh nghi ngờ cách sống của người có tiền.

Thực nhanh liền giao đồ trang sức đến cửa.

Những người giàu có người phục vụ, căn bản không cần tự mình đến quầy, đặc biệt là ngành trang sức, bất kỳ mẫu mã mới nào được đưa ra thị trường đều sẽ được chủ động đưa tới tận nơi để họ lựa chọn, thậm chí, mỗi khi có sự kiện quan trọng, vì mở rộng danh tiếng của thương hiệu, sẽ vội vàng đưa tới tận nơi mong bọn họ lựa chọn nó để tham dự.

Hạ Linh nhớ năm trước công ty có từng ra một mẫu vòng cổ, mời vị siêu sao quốc tế đeo đi thảm đỏ, cái vòng đó được tặng không chưa tính, còn phải xuất 500 vạn, thu về thêm được chút danh tiếng.

Bách Hồng là khách hàng lớn của công ty, chuyên viên phụ trách giao trang sức là Phùng Tiểu Phượng, 30 tuổi, Hạ Linh gọi cô là chị tiểu Phượng. 

"Cậu muốn chị mang cậu theo, đừng có gây chuyện là được, còn nữa, nhớ kỹ, lát nữa không được gọi chị là chị tiểu Phượng…. "

Hạ Linh cười ngắt lời cô, "Em biết rồi, gọi chị lại Zoie." 

Để nghe tây hơn, các chuyên viên đều có tên tiếng Anh riêng, chị Phùng thấy tên thật của mình quá mộc mạc, không cho phép người khác ở trước mặt khách hàng gọi tên thật của cô.

Phùng Tiểu Phượng lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Hai người xuống xe trước biệt thự ngoại ô, nhân viên bảo vệ ở cổng biết Phùng Tiểu Phượng, thông báo cho chủ nhà, sau đó liền mở cửa cho họ vào.

"Người nhà họ Bách quán hệ không tồi, nếu không phải công tác việc quá bận rộn, đều sẽ về nhà ở, nhưng tôi tới đây nhiều lần, chỉ thấy qua cháu trai nhỏ của Bách Hồng."

Cháu trai nhỏ của Bách Hồng chính là Bách Hành, Hạ Linh có chút hứng thú, "Chị nhìn thấy bao nhiêu lần thế?"

“Một lần,” Phùng Tiểu Phượng thuận miệng đáp, “Chỉ thấy quá bóng lưng, chưa từng nhìn thấy mặt, chị nghe nói Bách gia bảo vệ cậu ấy rất chặt chẽ, hai năm trước cánh truyền thông chụp được ảnh của cậu ấy, Bách gia dùng quán hệ gỡ xuống, sau đó không còn ai dám chụp lại nữa."

Hạ Linh không dám để lộ mục đích lần này đi theo đến đây, cũng không nói với Phùng Tiểu Phượng chuyện mình từng gặp Bách Hành, dù sao chuyến đi này anh nhiều ít cũng lấy việc công làm việc tư, chỉ là có hơi thất vọng, một màn "ngẫu nhiên gặp gỡ" xem ra hôm nay không thể diễn được.

Hai người dưới sự dẫn dắt của bảo an vòng qua trang viên nhỏ trước biệt thự, nhà họ Bách cực kỳ có hơi thở của nghệ thuật, hoa trong trang viên đều là giống quý hiếm, chỉ một góc lan hồ điệp tươi tốt, Hạ Linh ở trên mạng thấy nó "xào" đến 5 vạn một cành, mà nơi này lại có cả một góc nhỏ, anh đơn giản ước lượng, nếu anh không cẩn thận dẫm phải cái gì đó, phỏng chừng ba tháng lương sẽ bay mất.

Anh đang thưởng thức khu vườn của người có tiền, mới vừa vòng qua đài phun nước, nâng mắt lên, trên bãi cỏ cách đấy không xa một bóng người đột nhiên xông vào tầm mắt anh.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên bãi cỏ xanh mướt, giữa những bông hoa rực rỡ, trước giá vẽ, Bách Hành mặc một chiếc hoodie rộng rãi màu lam nhạt, bên cạnh cậu là đủ loại thuốc màu, cậu hơi khom lưng cầm cọ vẽ vẽ gì đó lên khung vải, có lẽ màu sắc chưa được như ý muốn, đôi lông mày nhăn lại, môi đỏ mím chặt, biểu cảm sinh động như thế, càng thêm vẻ hoạt sắc sinh hương, làm cho những bông hoa trong vườn cộng lại cũng không đẹp bằng cậu.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Phùng Tiểu Phượng cũng nhìn chằm chằm cậu.

Ánh mắt hai người nóng bỏng cực kỳ, đến nỗi Bách Hành phải quay qua nhìn hai người.

Bốn mắt giao nhau, Hạ Linh nhìn thấy đôi mắt Bách Hành lóe lên, cậu đúng là không biết che giấu cảm xúc, khuôn mặt xinh đẹp để lộ mấy phần kính ngạc, mở miệng nói, "Là anh…."

Có thể được một mỹ nhân thế này nhớ mặt, Hạ Linh đương nhiên vui vẻ, anh không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như thế, thế nhưng thật sự cùng Bách Hành ngẫu nhiên gặp mặt, lúc này cực kỳ vui vẻ, cong cong đôi mắt nói, "Lại gặp rồi."

Phùng Tiểu Phượng nhìn Hạ Linh, nghi hoặc nói, “Hai người quen nhau?”

"Mấy hôm trước ở buổi đấu giá có gặp qua," Hạ Linh đáp, lại thấp giọng nói, "Không ngờ lại là Bách Hành. "

Lúc nói chuyện, Bách Hành thế mà lại buông cọ vẽ đi về phía bọn họ.

Lần trước gặp mặt, Bách Hành mặc tây trang, miễn cưỡng có vài phần thành thục trầm ổn, hôm nay mặc áo hoodie nhìn qua đầy sức sống thành xuân, càng thêm thuần khiến, giống như hạt lưu ly, rực rỡ dưới sắc xuân.

"Anh sao lại tới đây?"

Anh còn chưa kịp mở miệng, Bách Hành đã không nén được lòng hiếu kỳ.

Hạ Linh cao 1m8, Bách Hành còn cao hơn anh một chút, lúc anh nhìn lên thì thấy ánh nắng chiếu vào trong đôi mắt Bách Hành, tỏa sáng, nhìn đến mức anh hơi hoảng thần, bên cạnh còn có Phùng Tiểu Phượng, Hạ Linh không thể không việc công xử theo phép công nói, "Tôi cùng đồng nghiệp tới giao cho cô Bạch sợi dây chuyền."

Bách Hành nói, “Cô của tôi ở trong nhà, hai người đi vào tìm bà ấy đi."

Cậu giống như còn muốn hỏi gì đó, Hạ Linh đoán là chuyện cái đồng hồ, nhưng Hạ Linh không chờ cậu cơ hội, gật gật đầu, "Được, cảm ơn."

Dứt lời, anh cùng Phùng Tiểu Phượng đi tới phía trước, chờ đi đến cửa lớn, anh phát hiện Bách Hành còn đang nhìn mình, liền hướng Bách Hành cười nhẹ một cái, sau đó không lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Nhìn thấy Bách Hồng, Hạ Linh không thể không cảm khái gen người nhà họ Bách. 

Bách Hồng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, dáng người thướt tha, bảo dưỡng tốt, 38 tuổi mà nhìn qua như mới 30, bà mặc một chiếc váy dài màu đen, hiển nhiên là một người yêu thích trang sức, cho dù đang ở nhà, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền hình thoi màu tím than, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của bà, quý khí bức người.

Chuyến đi này của Hạ Linh tuy rằng có mục đích riêng, nhưng đối với công việc vẫn cực kỳ nghiêm túc, tạm thời "ném" Bách Hành sang một bên, đem hộp nhung mở ra, vì trước đó Phùng Tiểu Phượng đã nói qua với Bách Hồng về nguồn gốc của viên đá ngọc lam này, lần này đơn giản chỉ là triển làm, cùng với khảo sát mức độ hài lòng của khách hàng. 

Phùng Tiểu Phượng là một người phụ nữ giỏi xã giao, Bách Hồng cũng rất dễ tính, hai người cười đến xinh đẹp, trò chuyện một hồi, Hạ Linh nhìn thấy Bách Hành xuất hiện trong phòng tiếp khách, anh giả vờ không nhìn thấy, tận chức tận trách làm "người triển lãm".

“Tiểu Hành, lại đây giúp cô đeo lên đi.”

Bách Hồng gọi Bách Hành lại đây.

Phùng Tiểu Phượng đúng lúc khen ngợi Bách Hành, "Oa, đây là cháu trai nhỏ của ngài sao, lớn lên tuấn tú nhã nhìn, vừa rồi gặp bên ngoài, tôi còn tưởng rằng là đại minh tinh nữa đấy." 

Bách Hồng quả nhiên hưởng thụ, cười cười để Bách Hành giúp bà tháo vòng cổ xuống, thay bằng sợi dây chuyền ngọc lam.

Phùng Tiểu Phượng thấy công việc đã xong, đứng dậy chào, Hạ Linh liếc nhìn Bách Hành một cái, giống như người xa lạ, như thể bọn họ không quen biết, rời đi cùng Phùng Tiểu Phượng. 

Chờ đến lúc anh sắp đi khỏi  cửa sắt mạ vàng, Bách Hành đuổi theo ra ngoài gọi anh lại, "Xin đợi một chút…"

Hạ Linh dừng bước, yên lặng cong khóe môi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp