Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 3


5 tháng

trướctiếp

“Là…… Là A Thanh sao?” Lão phu nhân run rẩy đi tới, ánh mắt có hơi ươn ướt, đỡ Tô Lan đứng dậy, không thể tin nổi lại gọi: "Là A Thanh có phải không?" 

 “Di tổ mẫu, là cháu” Tô Lan mỉm cười, sau khi tiến vào Tô phủ chưa từng rõ ràng như vậy.

Lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: “Ngươi…… Ngươi chưa chết?”

Tô Lan cong môi cười: “Nếu cháu chết, sao hôm nay có thể đứng trước mặt di tổ mẫu.”

Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi.

“Đứa trẻ chết tiệt này!” Lão phu nhân vỗ mạnh vào lưng Tô Lan một cái.

“Khụ khụ.” Tô Lan không nghĩ tới lão phu nhân lại tới đột ngột như vậy, thở không nổi, bây giờ lại thật sự bắt đầu ho khan.

Lực tay của Tô lão phu nhân đúng là chưa từng thay đổi.

 “Nhìn xem, ta xuống tay lại không biết nặng nhẹ.” Lão phu nhân đau lòng không thôi, vội vàng vuốt lưng nàng: “Có đau không?”

 “Cháu không sao, không sao.” Tô Lan nhanh chóng đè nén cảm giác khó chịu, sợ lão phu nhân nhìn ra chuyện gì.

Cuối cùng lão phu nhân cũng không nhịn được rơi nước mặt: “Sao mấy năm nay không gửi thư về trong nhà? Ngươi có biết trong nhà lo lắng đến mức nào không?”

Vui sướng trên mặt lão phu nhân biến thành bất mãn: “Lúc ngươi rời đi, mẫu thân ngươi ngày đêm lấy nước mặt rửa mặt…ngươi đúng là không có lương tâm, ba năm nay đều không nhớ tới người nhà.”

Nụ cười trên mặt Tô Lan cũng dần biến mất: “Di tổ mẫu, cháu cũng không muốn, nhưng thời cơ chưa đến, bọn họ vẫn chưa thể biết được, chờ mọi chuyện kết thúc, cháu sẽ tự mình đi tạ lỗi.”

 “Ngươi lại muốn làm gì?” Lão phu nhân lo lắng:“Có chuyện gì mà phải dấu mọi người làm, trước đây ngươi ——”

“Di tổ mẫu.” Tô Lan cắt ngang lời bà: “Hiện tại cháu là Tô Lan…… Là Tô Lan cháu gái người.”

Lão phu nhân lau nước mắt: “Ta biết, từ nhỏ ngươi đã là người có chủ kiến, ta sẽ không can thiệp, nhưng tính mạng con người chỉ có một, không đủ để ngươi chà đạp như vậy.”

Tô Lan cười thản nhiên: “Di tổ mẫu, cháu từng chết một lần, đạo lý này cháu hiểu được.”

 “Lần này ngươi trở về còn ai biết hay không?” Lão phu nhân hạ giọng xuống mức thấp nhất, sợ bên ngoài có người nghe lén.

 “Chỉ có một mình di tổ mẫu biết.”

Lão phu nhân sửng sốt.

Tô Lan kéo bà sang một bên, ngồi xuống: “Việc này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, nhưng dù sao cũng không thể giấu được quá lâu, cháu cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian.”

Lão phu nhân lo lắng nhìn nàng.

Tô Lan nói: “Nếu cháu nói cho di tổ mẫu biết, đương nhiên là thật sự tin tưởng người, ngoại trừ người, trong kinh không ai biết thân phận của cháu, nếu sau này thật sự bại lộ, cũng không liên lụy đến người, Tô gia cũng vậy. Di tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ hành động cẩn thận, nhất định sẽ không liên lụy đến Tô gia.”

Tô Lan nhìn ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hơn nữa, thân ở nội trạch, nhất định sẽ bị cuốn vào phân tranh, nhưng cháu không để tâm tư ở đây, Tô gia với cháu mà nói, chẳng qua chỉ là để bản thân có một thân phận thích hợp mà thôi.”

“Cháu nói thân phận của mình cho di tổ mẫu, hy vọng di tổ mẫu thay cháu giữ kín thân phận này, trong phủ còn cần di tổ mẫu chuẩn bị một chút, di tổ mẫu cũng không cần đối với cháu quá đặc biệt, nếu không ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Tô lão phu nhân và tổ mẫu của nàng là tỷ muội ruột thịt, tổ mẫu nàng qua đời sớm, đồng lứa cũng chỉ còn lại Tô lão phu nhân. 

Di tổ mẫu vẫn luôn yêu thương nàng, cho dù trước kia Tô gia không ở kinh thành, di tổ mẫu vẫn sai người mang một ít đồ thú vị cùng đồ ăn vặt tới cho nàng.

Tô Lan  không chuẩn bị giấu thân phận trước mặt lão phu nhân, di tổ mẫu này của nàng không phải người hiền lành nhân từ, nhà họ Tô cũng không phải một gia đình bình dân, có thể quản lý Tô gia yên ổn mấy chục năm, đương nhiên không thể thiếu được chút thủ đoạn.

Dựa vào trong trình độ khôn khéo của lão phu nhân, nhất định sẽ phát hiện ra “Tô Lan” này không bình thường, so với sợ đầu sợ đuôi, chi bằng nói trước thân phận cho bà, để Tô lão phu nhân giữ kín chuyện ở Tô gia cho nàng, như vậy nàng mới có thể yên tâm đi làm việc.

Lão phu nhân nghe Tô Lan nói xong, hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: “Những đạo lý này ta vẫn hiểu được, ta sẽ không quản ngươi, nhưng đừng ra ngoài gây chuyện, làm ta lo lắng vô ích.”

 “Vâng vâng, vẫn là di tổ mẫu tốt nhất.” Tô Lan nhào vào lòng bà. ( truyện trên app T𝕪T )

Lão phu nhân sửng sốt, hốc mắt lại ươn ướt: “Đây mới là dáng vẻ mà ngươi nên có, đáng thương, ngươi mười mấy năm nay…cả ngày chỉ toàn đao kiếm, không biết sống chết, nào có dáng vẻ của nữ tử nên có…”

 “Di tổ mẫu, đều đã qua……” Tô Lan khẽ vỗ lưng lão phu nhân an ủi.

“Đúng vậy, đều đã qua……” Lão phu nhân nỉ non.

Ánh mắt Tô Lan dần ảm đạm.

Đi qua? Sao có thể không có gì……

Lão phu nhân xoa đầu nàng: “Hai ngày nữa là giao thừa, vốn là muốn vào cung, ngươi có thể không đi, đến lúc đó cáo ốm ở nhà.”

Tô Lan nhíu mày: “Không được, trong mắt người ngoài, cháu mới về kinh, nếu không đi dự tiệc giao thừa chẳng phải sẽ có người bắt được nhược điểm của Tô gia sao, huống chi, cháu cũng cần một cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người, để mọi người biết Tô gia có một ngũ cô nương bệnh tật ốm yếu.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Lão phu nhân không đồng ý: “Chính là vì sức khỏe yếu mới cáo ôm không đi, người khác không biết rõ, nhưng ngươi còn không biết sao, trong cung là nơi nào, suốt ngày tính toán hãm hại nhau, không phải ngươi cũng mất một cái mạng rồi sao?”

 “Tổ mẫu.” Tô Lan kiên định nhìn bà: “Cháu trở về trước năm mới chính là vì yến hội lần này, đêm giao thừa cháu không thể không đi, người yên tâm, lần này cháu sẽ không làm gì cả.”

Lão phu nhân bắt được thiếu sót trong lời nói của nàng: “Vậy lần sau thì sao? Có phải ngươi còn muốn lẻn vào cung hay không?”

Tô Lan cười xấu hổ, không lên tiếng.

Cho nên nói vạch trần thân phận của mình trước mặt lão phu nhân là sáng suốt, ánh mắt lão phu nhân vừa đảo qua đã có thể biết được nàng đang nghĩ gì.

 “Ngươi đó……” Lão phu nhân chọc vào đầu Tô Lan, tức giận nhưng cũng không có cách nào.

Nha đầu trước mặt này là ai? Từng là chủ mưu khiến hoàng đế đau đầu, một lão bà như bà có thể quản được nàng sao?

 “Di tổ mẫu, yến hội là giả, chọn thái tử phi mới là thật có phải không?”

“Lời đồn mà thôi.” Vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc: “Nếu thật sự chọn thái tử phi, chỉ cần đích nữ các nhà tới là được, tội gì còn phải mất công gọi hết thứ nữ vào cung.”

Tô Lan gật đầu, lão phu nhân cũng nghĩ giống nàng, hoàng đế nhất định vẫn còn mục đích khác.

Lão phu nhân thở dài một hơi: “Chỉ là….. sau này ngươi nên tránh xa Thái tử, chớ có tới trêu chọc hắn.”

Hơi thở Tô Lan dần cứng lại, siết chặt tay phải: "Đương nhiên.”

 “A Thanh, ngươi nói cho di tổ mẫu biết, ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện của Thái tử có thật không?”

“Di tổ mẫu!” Tô Lan đứng dậy: “Chuyện ba năm trước…… sau này đừng nhắc lại, người sẽ không muốn biết.”

Trong mắt Tô Lan hiện lên một tia đau xót, lại nhanh chóng che giấu.

“Được được, ta không nói là được.” Lão phu nhân im lặng thở dài.

Chuyện ba năm trước không đơn giản, toàn bộ triều đình cũng vì vậy mà náo loạn rất lâu, bá tánh oán hận, chẳng qua đến năm nay mới hoàn toàn lắng xuống.

Tô Lan không muốn tiếp tục nói đến chuyện này, đổi đề tài: “Tổ mẫu không muốn biết Tô Lan thật đang ở đâu sao?”

Sắc mặt lão phu nhân bình tĩnh, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ không lên được mặt bàn mà thôi, mặc kệ nàng. Mẫu thân nàng gây tội, nàng phải chịu cũng là đương nhiên, cũng đã mười mấy năm không gặp, sau này không gặp cũng không sao.”

 “Chậc, di tổ mẫu, nếu hôm nay cháu chưa bại lộ thân phận, vậy chẳng phải không ai thương, không ai yêu sao.” Lấy tính cách chân thật của Tô Lan, chỉ sợ ở Tô phủ sống không nổi một năm.

Không đưa nàng về cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng.

 “Ngươi, đứa nhỏ này.” Lão phu nhân  tức giận liếc Tô Lan một cái, sau đó xoa mặt nàng, nghi ngờ nói: "Mặt của ngươi bị sao vậy? Là thuật dịch dung sao?”

Tô Lan véo mặt mình, cười: “Di tổ mẫu, đâu ra thuật dịch dung hoàn mỹ như vậy, đây chính là mặt cháu.”

 “Này……” Lão phu nhân ngây người: “Trước đây ngươi không như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lão phu nhân nhìn nàng thật kỹ, cũng chỉ có thể dựa vào ánh mắt nàng nhìn ra khuôn mặt trước đây.

 “Ba năm trước gặp được một vị thần y, là hắn đổi mặt cho cháu.”

Tô Lan không dám nói với lão phu nhân, lúc trước nàng bị thương quá nặng, đã hoàn toàn thay đổi, trở lại dáng vẻ ban đầu không dễ, nếu nàng muốn thay đổi thân phận trở về kinh thành, chỉ có thể dứt khoát đổi một khuôn mặt khác.

Lão phu nhân đỏ mắt: “Đứa nhỏ này, chịu khổ nhiều rồi….rốt cuộc là vì cái gì lại đáng để ngươi liều mạng như vậy.”

 “Di tổ mẫu, đều đã qua rồi, không phải hiện tại cháu đã bình an đứng đây rồi sao?” Tô Lan an ủi bà: “Chẳng lẽ cháu đổi mặt thì không còn là cháu nữa?”

Lão phu nhân không để ý tới nàng.

Tô Lan cợt nhả nói: “Không phải cháu không vui, chỉ là bộ mặt kia của châu thật sự quá phô trương, chỉ cần đứng một chỗ không làm gì, các cô nương nhà khác đã nhào về phía mình, đến lúc đó bị nhận ra không nói, chỉ sợ cửa lớn Tô gia cũng bị đạp vỡ.”

Lão phu nhân cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười: “Lưu manh nhà ngươi, ta cũng chưa từng thấy ai da mặt dày như ngươi.”

Tô Lan cũng cười.

“Lão phu nhân, lão gia đã trở lại, nói muốn gặp ngũ cô nương.” Bên ngoài có tiếng nói, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

Lão phu nhân thu lại cảm xúc, nói với bên ngoài: “Được, ta đã biết.”

“Tổ mẫu, vậy cháu gái đi gặp phụ thân trước.” Tô Lan hành lễ với lão phu nhân, giọng nói lại trở về mềm mại nhỏ nhẹ như trước.

 “Đi thôi.” Lão phu nhân bất đắc dĩ: “Sau này cẩn thận một chút”

Tô Lan gật đầu, đẩy cửa ra rời đi.

Lão phu nhân nhìn bóng dáng Tô Lan rời đi, vẻ mặt nghiêm túc..

Ba năm trước ……rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

……

"Ngũ cô nương, vừa rồi lão phu nhân nói gì với ngài vậy? Sao lại về muộn như vậy?" Phất Đông đổi một bình nước nóng khác cho Tô Lan.

Tô Lan nhận lấy, rùng mình, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể ấm lên.

 “Không có gì, chỉ nhắc chút chuyện trong phủ mà thôi.” Tô Lan thuận miệng nói.

Phất Đông hạ giọng nói: “Tam cô nương và tứ cô nương đều đã trở lại, hiện giờ đang cùng lão gia ở chủ viện.”

Tô Lan chỉ khẽ ừ một tiếng, không nói nữa.

Phất đông dẫn Tô Lan đi tới chủ viện.

Còn chưa bước vào sân, đã nghe tiếng cười từ trong vọng ra, thật náo nhiệt.

 “Phụ thân, người xem, cây trâm hôm nay con và muội muội có đẹp không? Con phải chọn rất lâu đó.”

 “Đẹp, đep Vân Nhi nhà ta mang cái gì cũng đẹp.”

“Phụ thân, còn con thì sao? Chờ đến ngày tiến cung, mang cây trâm này có được không?”

“Đều đẹp, tỷ muội hai đứa mang cái gì cũng đẹp.”

 “Phụ thân lại đang dỗ bọn con vui vẻ……”

……

Tô Lan cười khẽ một tiếng, một nhà đang hòa thuận vui vẻ, nàng lại đi vào có phải có hơi quá đáng hay không?”

Nhưng vậy thì sao, việc nàng thích làm nhất... chính là khiến người ta khó chịu!

 “Phụ thân.” Tô Lan cười đi vào trong viện.

Tiếng cười bên trong đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn về phía Tô Lan.

 “Là……” Cha Tô lập tức sửng sốt, chưa kịp khôi phục tinh thần.

Tô Lan  không khỏi trợn tròn mắt, không cần đoán cũng biết, có lẽ cha Tô cũng không nhận ra nàng là ai.

Tô Lan hành lễ: “Nghe nói phụ thân về phủ, Tô Lan liền đến gặp phụ thân.”

 “À, là Tô Lan, tới đây, mau tới đây, để vi phụ nhìn xem.” Cha Tô nét mặt hiền hòa vẫy tay với nàng: “Mười mấy năm không gặp, không nghĩ con đã cao như vậy.”

Nhưng Tô Lan có thể nhìn ra, nụ cười của ông không chạm đến đáy mắt. Hơn mười năm không gặp, có thể có tình cảm gì với Tô Lan? Đây chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.

Trong lòng Tô Lan hiểu rõ, cũng không nói gì.

“Tối nay ở lại ăn cơm đi.” Tô phụ đón Tô Lan đi vào.

“Vâng.” Tô Lan ngoan ngoãn đồng ý.

Nhưng trong mắt mọi người trong viện, vẻ bối rối bất an của Tô Lan hiện ra quá rõ ràng, mới đến, có chút không biết làm sao.

“Các ngươi đi chuẩn bị thêm vài món đồ ăn.” Đại phu nhân nhanh chóng ra lệnh cho người hầu: “Còn một ít điểm tâm các cô nương thích ăn.”

Các nha hoàn bên cạnh dần giải tán.

 “Phụ thân, nàng là ngũ muội sao?”  Bên cạnh vang lên một thanh âm trong trẻo, mang theo chút kiêu ngạo.

Tô Lan biết, đây là Tô gia tam cô nương —— Tô Vân.

Tô Lan biết đoán ý người, nhìn thoáng qua đã biết tam cô nương không phải người hiền lành, lông mày hai bên nối nhau, mũi cao thẳng, hai má không có thịt, là tướng khắc nghiệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp