Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 2


5 tháng

trướctiếp

Tô Lan không tiếp tục trì hoãn, tắm gội xong liền thay một bộ váy màu vàng cam, đứng dậy đến viện của lão phu nhân.

 “Lão phu nhân, ngũ cô nương tới.” Thị nữ đứng ngoài sân nhìn thấy Tô Lan, thông báo vào bên trong.

 “Cho nàng vào đi.”  Bên trong vang lên một giọng nói già nua đầy tang thương.

Giọng nói quen thuộc khiến lông mày Tô Lan khẽ rung.

 “Ngũ cô nương mời.”

“Đa tạ.” Tô Lan vén rèm đi vào.

Chỉ thấy một bà lão gương mặt hiền từ,  tóc  hoa râm hai bên lại càng khiến đôi mắt càng thêm linh động, bên cạnh là một phụ nhân y phục quý giá, mặt mày mềm mại, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn Tô Lan.

Đôi mắt Tô Lan thoáng lóe lên, sau khi bước vào liền quỳ xuống dập đầu: “Tô Lan gặp qua tổ mẫu, gặp qua chủ mẫu, gặp qua di nương.”

 “Đứng lên đi, không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Lão phu nhân chỉ nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu uống một ngụm trà ấm trong tay.

 “Vâng, đa tạ tổ mẫu.” Tô Lan ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

Sau đó, trong phòng không có người nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng nắp chén trà lướt qua.

Tô Lan chỉ quét mắt nhìn qua một cái, lại đứng lên hành lễ, hơi thở có chút suy yếu: “Tô Lan hôm nay tới thỉnh an muộn…… Khụ khụ, mong tổ mẫu và chủ mẫu thứ lỗi.”

Dường như nghe Tô Lan ho nhẹ hai tiếng, lão phu nhân nhíu mày: “Ngươi đi suốt mấy ngày đường, không cần vội vàng tới đây, nghe nói sức khỏe ngươi không tốt, có phải không? Là bệnh mới có hay kéo dài từ lâu?”

Tô Lan cúi đầu, cầm khăn tay che miệng lại ho một tiếng: “Bệnh cũ nhiều năm, đúng lúc gặp trời đông lạnh giá, bệnh tình mới hiện rõ như vậy.”

 “Đều nói Giang Nam là đất dưỡng người, quả thực như vậy.” Lâm Nhược Ngu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Ngay cả nông thôn…cũng có thể nuôi được người mảnh mai yếu đuối hơn cả tiểu thư trong nhà chúng ta.”

Lâm Nhược Ngu này đúng là nhị di nương mới đến chỗ của Tô Lan.

Lâm Nhược Ngu nhướng mày: “Người không biết còn tưởng ngũ cô nương mới là tiểu thư vẫn luôn được nuôi trong khuê phòng, lục cô nương nhà chúng ta cũng không có yếu đuối như vậy.”

Hàm ý châm chọc quá rõ ràng, Tô Lan đương nhiên hiểu được.

 “Lâm di nương, bây giờ lão thái thái đang nói chuyện, ở đâu có chỗ cho ngươi xen vào.” Đại phu nhân nhân Lục Lam Tâm nhíu mày, không vui nhìn Lâm Nhược Ngu.

Lâm Nhược Ngu xấu hổ dừng lại, không mở miệng.

Lão phu nhân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Lục Lam Tâm, nhưng thực chất là đang nói chuyện với Tô Lan: “Sau này cứ sống ở đây, nếu có cần thứ gì, cứ nói cho chủ mẫu của ngươi, để nàng đi sắp xếp.”

Tô Lan đứng dậy hành lễ: “Đa tạ tổ mẫu, đa tạ chủ mẫu.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lan Nhi, tuổi Lan Nhi cũng xấp xỉ các tỷ muội khác, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói.” Lục Lam Tâm tươi cười vừa phải, khiến người ta không nhìn ra chút sai lầm: “Lan Nhi, hôm nay có gặp các nàng hay không?”

Tô Lan lắc đầu: “Con tới gặp tổ mẫu trước, còn chưa gặp các vị tỷ muội.”

 “Cũng trùng hợp, hôm nay lão tam cùng lão tứ nhất định muốn ra ngoài mua trâm cài tóc, có lẽ bây giờ vẫn còn bên ngoài, không đến chạng vạng có lẽ cũng chưa trở về, chờ các nàng trở lại, ngươi tới gặp là được.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tô Lan cười nhạt, lại chửi thầm trong lòng: Mua đồ trang sức không thể mua hôm qua hay  để ngày mai sao? Nhất định phải là ngày hôm nay.

Dù sao cũng không muốn tới đón nàng, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy.

Tô Lan nhìn lão phu nhân bên cạnh, lão phu nhân không nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Chẳng qua cũng đúng, các cô nương trong phủ cho dù có không biết lễ nghĩa nhưng cũng đã ở đây mười mấy năm, một đứa cháu gái mới gặp mặt lần đầu tiên như nàng sao có thể sánh được.

Tô Lan cúi đầu không nói nữa.

Lục Lam Tâm đứng dậy, thân mật nắm tay trái Tô Lan, trong mắt hiện rõ yêu thương: “Đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ không có mẹ, lại lớn lên ở bên ngoài, mấy năm nay nhất định đã chịu khổ không ít….”

Tô Lan lắc lắc đầu: “Chủ mẫu, Tô Lan không chịu khổ ……”

Lục Lam Tâm dừng một chút, mở bàn tay của Tô Lan ra, bên trên phủ kín vết chai, nói là rậm rạp cũng không quá..

Có chỗ nào giống tay của tiểu cô nương……

Tô Lan vô thức thu tay lại, thản nhiên mỉm cười. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

 “Dù sao cũng khổ cho ngươi.” Lục Lam Tân cau mày.

Vết chai trên tay nàng vừa sờ đã biết, nhất định đã làm việc nhà nông quá lâu mới có thể để lại nhiều dấu như vậy.

 “Chủ mẫu, không sao cả, đều đã qua rồi.” Tô Lan cười không thèm để ý, sắc mặt hình như lại tái đi và phần.

Lão phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn trên đầu Tô Lan, bên trên chỉ có một cây trâm gỗ đơn giản, nhíu mày: “Tại sao hôm nay Vân Nhi và Thanh Nhi lại muốn mua trâm?”

Lục Lam Tân nói: “Mẫu thân, không phải hai ngày nữa sẽ vào cung sao, bọn nhỏ muốn mua một bộ trang sức mới, đến lúc đó cô nương các nhà đều có mặt, nhà chúng ta cũng không thể thua kém.”

Lão phu nhân gật đầu: “Nếu đã như vậy, ngươi cũng chuẩn bị cho Tô Lan một bộ đi, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”

 “Vâng.” Lục Lam Tân đồng ý.

Lâm Nhược Ngu vừa nghe, lập tức nói: “Lão phu nhân, vậy còn lục cô nương thì sao? Không phải vừa rồi người mới nói không thể nặng bên này nhẹ bên kia sao, lần này Doanh Nhi cũng muốn đi, bước ra ngoài đều là mặt mũi Tô gia.”

 “Lâm Nhược Ngu, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Lục Lam Tâm lạnh lùng nói.

 “Ta nói như vậy thì có gì sai? Các vị cô nương đều có, chỉ có cô nương nhà ta là không, sao có thể như vậy được?” Nhị di nương bất mãn nhìn Lục Lam Tâm, nhưng lão phu nhân còn ở đây, trong lòng có oán hận cũng không dám bộc lộ ra ngoài.

 “Được rồi, chút việc vặt này đừng kéo tới trước mặt ta, các ngươi về hết đi.” Lão phu nhân không kiên nhẫn xua tay: “Để Lam Tâm chuẩn bị thêm một bộ là được.”

 “Vâng.” Lục Lam Tân bất mãn liếc mắt nhìn nhị di nương.

Nhị di nương Lâm Nhược Ngu lấy được đồ, khẽ hừ một tiếng,  xoay eo bước đi, Lục Lam Tâm cũng đi theo sau.

Tô Lan đang muốn lui ra, lại bị lão phu nhân gọi lại.

“Tô Lan, ngươi ở lại trước, ta còn chuyện muốn nói với ngươi.”

Đại phu nhân Lục Lam Tân cũng giật mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Lan, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là lão phu nhân muốn dặn dò Tô Lan vài câu, liền xoay người rời đi.

"Các ngươi cũng đi xuống đi." Lão phu nhân bảo mọi người xung quanh đi xuống.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cả căn phòng im lặng đến dường như không còn hơi thở của sự sống.

Tô Lan nhìn lão phu nhân, lão phu nhân chỉ cúi đầu uống trà, không nói gì.

Tô Lan che miệng ho mấy tiếng, lúc này mới nhận được ánh mắt của lão phu nhân.

 “Lưu ma ma ở thôn trang thế nào?” Lão phu nhân đặt chén trà sang một bên, lấy bình nước nóng.

Tô Lan sửng sốt một lát, khó hiểu nói: "Tổ mẫu nhớ lầm sao, ma ma họ Dư, không phải họ Lưu. Được tổ mẫu nhớ mong, mấy năm nay ma ma không có bệnh không đau, sức khỏe rất tốt.”

Lão phu nhân khẽ thay đổi sắc mặt: “Thật sao? Có lẽ là ta nhớ nhầm.”

Tô Lan duy trì nụ cười trên mặt.

Nhớ nhầm? Người thông minh như Tô lão phu nhân làm sao có thể nhớ nhầm, hiện tại hẳn là đang thử nàng.

Người Tô gia nuôi Tô Lan ở một thôn trang ở Giang Nam, mười mấy năm không gặp, căn bản không biết dáng vẻ Tô Lan nhìn như thế nào.

Biết nàng là Tô Lan, lại đón nàng trở về chẳng qua cũng chỉ vì một miếng ngọc bội trên người nàng mà thôi.

Lão phu nhân bản chất đa nghi, tự nhiên sẽ muốn thăm dò nàng.

“Hẳn là tổ mẫu nhớ lầm.” Tô Lan đi tới, pha cho lão phu nhân một chén trà: “Hai năm trước, ma ma còn mới đón một đứa cháu trai mập mạp, bây giờ cả nhà đều đang ở thôn trang, mọi người đều rất quan tâm cháu.”

Lão thái thái lỡ đãng liếc qua bàn tay Tô Lan, nhìn ra được bàn tay nàng có chút thô ráp, không giống tiểu thư được nuông chiều trong nhung lụa.

“Ngọc bội ngươi đeo từ nhỏ còn ở đây không?”

“Vẫn còn.” Tô Lan nghiêng người, cúi đầu, cởi ngọc bội từ thắt lưng ra, đưa cho lão phu nhân.

Nhưng lão phu nhân không nhận, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gáy Tô Lan, ánh mắt hơi tối đi.

 “Tổ mẫu.” Tô Lan gọi lão phu nhân một tiếng, vô tình vuốt mái tóc sau gáy.

Lúc này lão phu nhân mới nhìn về phía ngọc bội trong tay Tô Lan, cầm lấy, ngọc bội đúng là thật, nhưng một bên mặt có khe hở rất nhỏ.

Tô Lan ngượng ngùng cười nói: "Tô Lan tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đánh rơi ngọc bội... mong tổ mẫu không trách tội..."

Nhưng nét hiền hòa trên mặt lão phu nhân dần biến mất, nhìn chằm chằm Tô Lan trước mặt, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Tô Lan khó hiểu nhìn lão phu nhân, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống: “Tổ mẫu, là cháu gái không tốt, không nên làm hỏng ngọc bội…” Giọng nói có hơi khàn, vừa nói có ho khan mấy tiếng.

Lão phu nhân nhìn Tô Lan, dường như muốn nhìn ra một lỗ thủng, hạ thấp giọng, khẳng định nói: "Ngươi không phải Tô Lan!"

Tô Lan cúi đầu, không nói gì.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tới Tô gia có mục đích gì?”

Tô Lan nhìn lão phu nhân, trên mặt không hề hoảng loạn: “Tổ mẫu, cháu gái không hiểu  người đang nói cái gì?”

“Không cần gọi ta là tổ mẫu, ta cũng không phải tổ mẫu của ngươi!” Trong mắt lão phu nhân hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Đứa trẻ Tô Lan này tuy không nuôi bên cạnh ta, nhưng lúc nàng sinh ra ta vẫn nhìn thấy, sau cổ nàng có vết bớt, chỉ là trên người ngươi lại không có, ngươi giải thích thể nào? Chẳng lẽ qua mấy năm, vết bớt này có thể vô duyên vô cớ biến mất được sao?”

 “Tổ mẫu……” Tô Lan thưa dạ nói: “Chuyện này cũng không phải không có khả năng……”

“Đủ rồi!” Lão phu nhân đè nén tức giận, cuối cùng cũng không thể nhịn được: “Nếu không chịu nói thật, vậy đừng trách ta vô tình! Tới ——”

“Di tổ mẫu!”

Giọng nói của Tô Lan đột nhiên thay đổi, hoàn toàn khác với giọng nói vừa rồi, có cảm giác hơi dày và hơi trầm, âm cuối nâng cao nhưng còn có chút nghịch ngợm.

Lão phu nhân  sửng sốt, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, tay hơi run run, chỉ vào Tô Lan: “Ngươi… ngươi…” 

“Lão phu nhân có chuyện gì vậy?” Tiếng tỳ nữ bên ngoài truyền vào.

 “Không…… Không có gì, đi xuống đi, chờ ngoài sân là được.” Lão phu nhân tỏ vẻ không sao, hạ thấp giọng..

“Vâng……” Tỳ nữ có chút khó hiểu, rõ ràng vừa nghe tiếng gọi của lão phu nhân, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Ngũ cô nương chọc lão phu nhân tức giận sao?

Đương nhiên, bọn họ không phát hiện ra giọng nói của lão phu nhân có chút run rẩy.

“Xem ra di tổ mẫu vẫn còn nhớ cháu.” Ánh mắt Tô Lan dần mềm mại.

“Ngươi……” Lão phu nhân nhìn Tô Lan, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Quá giống……  Giọng này thật sự quá giống, hơn nữa người duy nhất gọi bà là di tổ mẫu, cũng chỉ có…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp