Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 18


5 tháng

trướctiếp

 

“Theo nhầm người?” Lý Thừa Quân lại không có gì ngạc nhiên:“Nàng là người suy nghĩ tỉ mỉ, nếu có thể để ngươi đoán được suy nghĩ của mình, chi bằng cho ngươi đi làm tướng quân cho xong, cần gì chịu khổ làm thuộc hạ của ta?”

 “Chủ tử.” Trán Vô Nam bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, hắn vẫn không biết lời này của Lý Thừa Quân là đang an ủi hay chê trách nữa.

 “Kể đi.”

“Thuộc hạ đi theo Triệu Vũ, nhìn thấy hắn đưa hai vò rượu cho một người, nghe hắn gọi là Ngô thúc, thuộc hạ cho là hai vò rượu kia có bí mật gì, cảm thấy hắn chỉ muốn che mắt mà thôi.”

 “Quả nhiên, lại thấy hắn mang ba vò còn lại tới sau núi, vô cùng lén lút, thuộc hạ cảm thấy kỳ lạ mới đi theo.”

Lý Thừa Quân  không vội ngắt lời hắn, cầm ly uống rượu như đang xem kịch.

“Hắn đặt ba vò rượu trước một ngôi mộ, cúi lạy mấy lần mới rời đi. Sau khi Triệu Vũ rời đi không lâu, trước sau đó có ba người tới mỗi người ôm một vò đi theo ba hướng khác nhau.”

 “Thuộc hạ sợ để sót, còn gọi thêm Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cùng nhau đuổi theo, chỉ không ngờ ba người kia vô cùng xảo quyệt, lợi dụng hôm nay trên đường đông người, trà trộn vào đám động, bán lại rượu cho chưởng quầy một tiệm khác.”

 “Bọn thuộc hạ sao có thể phân biết được ba vò kia như thế nào, cũng không thể mua hết rượu trong quán được.” Vô Nam có chút thất bại: “Thuộc hạ đoán có lẽ trong lúc chưởng quầy tra tiền có chút manh mối, lại đi theo ba người kia, không ngờ lại không thấy bóng dáng… Thuộc hạ vô năng, xin chủ tử trách phạt.”

Lý Thừa Quân chỉ cười một tiếng, mặt mày giãn ra, mang theo cảm giác lưu luyến không dễ nhìn thấy.

“Chủ tử……Ý của ngài là?” Vô Nam đột nhiên cảm thấy bất an.

“Bị lừa còn không biết……” Lý Thừa Quân uống một hơi cạn sạch ly rượu, úp ngược chén trà xuống bàn rồi đứng dậy.

 “Hả?” Vô Nam sửng sốt.

“Ta đã nói với ngươi, đầu óc nàng lanh lợi, muốn truyền tin cũng sẽ quanh co lòng vòng, sao ngươi có thể so được.”  Lý Thừa Quân cười khẽ: “Nàng đã sớm phát hiện bị chúng ta theo dõi, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội này cho ngươi một bài học, đúng là học nghệ không tinh!”

 “Chủ tử, vậy thuộc hạ đi theo dỗi chủ quán rượu kia, chắc chắn có thể tìm được manh mối từ chỗ hắn.”

 “Nàng muốn làm gì thì để nàng làm, chờ thêm mấy ngày nữa tin tức truyền ra không phải sẽ biết rồi sao?” Lý Thừa Quân ghét bỏ nhìn Vô Nam: “Đúng là nên chịu khổ một chút, chờ đến khi ngươi tỉnh lại, họ Ngô kia đã đưa tin được một trăm tám mươi lần rồi.”

Vô Nam đột nhiên ngẩng đầu, hả ? Họ Ngô? Ngô thúc trong miệng Triệu Vũ kia sao?

Hóa ra từ đầu đến cuối đều là trò lừa gạt, vậy Ngô thúc kia mới thật sự là người che giấu bí mật?

Vô Nam  suýt chút nữa phun một ngụm máu, đáng tiếc hắn vẫn là quá nông cạn, tướng quân thật sự quá âm hiểm.

……

Tô Lan  lên xe ngựa về phủ, ôm Tô Hành vào lòng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hạ giọng nói với Tô Hành: “Sau này nếu không có ta ở bên cạnh, trên đường gặp phải vấn đề không giải quyết được, cứ đi đến quán bán gừng tìm bà lão vừa rồi có hiểu không?”

 “Không thể tới tìm cô cô được sao?” Tô Hành có chút khó hiểu, cô cô lợi hại như vậy hắn không tìm, lại tìm bà lão kia làm gì.

“Ngươi nghe ta nói là được, ta cũng không hại ngươi.” Tô Lan khẽ thở dài: “Thời gian này ngươi đừng ra khỏi phủ, trừ khi có cha ngươi hoặc cô cô ta đi cùng.”

 “Tam cô cô và tứ cô cô cũng không được sao?”

Tô Lan nhíu mày, sao đứa nhỏ này thích so đo nhiều như vậy, nếu con trai nàng cũng giống hắn, nhất định sẽ bị treo lên đánh một trận: “Tai của ngươi để đâu? Có nghe ta nói chỉ được đi cùng ta và cha ngươi không? Kể cả tổ mẫu tổ phụ, hay tằng tổ mẫu đều không được. Huống chi tam cô cô và tứ cô cô ngươi tay chân yếu ớt, khẽ chạm vào đã có thể khóc nửa ngày, có ích gì!”

Tiểu Tô Hành khịt mũi, thăm dò hỏi lại: “Vậy... tam thúc thì sao?”

Tô Lan đột nhiên vỗ một cái thật mạnh vào đầu hắn: “Tam thúc để ngươi có thể tùy tiện gọi sao? Tấn Vương là đệ đệ của đương kim Thánh thượng, ngươi gọi hắn là tam thúc, chẳng lẽ là muốn làm con trai của Hoàng đế sao? Nếu xung quanh không có ai cũng thôi đi, chỉ sợ bị người có ý đồ nghe thấy, cho là Tô gia có ý mưu phản, đến lúc đó ngươi có gọi người ta là tam gia gia cũng không ai cứu được ngươi.”

Tô Hành rụt cổ: “Cô cô, cháu hiểu rồi, sau này sẽ không gọi nữa.” Đạo lý này hắn không hiểu quá rõ, nhưng nghe tới hai chữ “mưu phản”, hắn cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, dù sao cô cô cũng không nói sai, cứ nghe theo là được.

 “Nếu Tấn Vương dẫn ngươi đi, vậy cũng không sao.”

Hai mắt Tô Hành sáng lên, ngẩng đầu: “Thật sao?”

“Đúng vậy, võ công của hắn còn hơn cha ngươi, dẫn ngươi đi vẫn thoải mái.”

 “Cô cô, vậy Tấn Vương và người, người nào lợi hại hơn?” Tô Lan làm sao biết được, giờ phút này trong đầu Tô Hành đã diễn ra cảnh tượng hai người nhỏ đánh nhau.

Tô Lan cười nhạt một tiếng, có chút không biết xấu hổ nói: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là ta.”

Lúc nàng bắt đầu tập đao luyện thương, Lý Thừa Quân không biết còn đang nghịch đất ở chỗ nào Tấn Châu đâu.

Tô Hành rõ ràng có chút không tin: “Tấn Vương từng nói với cháu, trên đời này chỉ có một người mạnh hơn thúc ấy.”

 “Ai?” Ngoại trừ  chính mình, Tô Lan thật sự không nghĩ ra được ai có thể một mình đánh bại Lý Thừa Quân, nhưng đó chỉ là đã từng, hiện tại thân thể nàng không tốt như trước nữa rồi.

 “Tấn Vương nói là thê tử của hắn!”

“Khụ khụ!” Tô Lan đột nhiên ho khan, nàng bị chính mình làm sặc, nhất thời không thể bình phục, hai má đỏ bừng. 

“Cô cô, xung quanh không có ai, người không cần phải diễn.” Tô Hành nghiêm túc thì thầm vào tai Tô Lan.

 “Ta…… Khụ khụ…… Không, khụ khụ……” Không diễn, nàng thật sự bị sặc.

Còn chưa kịp khôi phục sau chuyện vừa rồi, lại nghe Tô Hành nói tiếp: “Cô cô, cháu nói thê tử của Tấn Vương, sao người lại đỏ mặt?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đứa trẻ chết tiệt này! Nàng đang bị sặc.

Không muốn chờ về phủ, bây giờ nàng muốn xử lý hắn ngay bây giờ. Một tay Tô Lan xách hắn lên, tỏ vẻ muốn đánh.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Tô Lan dừng một chút, Tô Hành thở phào nhẹ nhõm như nắm được cọng rơm cứu mạng:

 “Phất Đông, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Tô Lan trừng mắt nhìn Tô Hành, đè xuống khó chịu, nhỏ giọng nói với bên ngoài.

 “Ngũ cô nương, đường hẹp, xa phu đang nhường đường.” Phất Đông hơi tiến sát người lại: “Phía trước là xe ngựa Lục gia.”

Lục gia?

Tô Lan biết, gia chủ Lục gia Lục Thanh Viễn là Hộ Bộ thượng thư, quan tam phẩm, cũng chính là ca ca của đại phu nhân Lục Lam Tâm.

Nhìn bên ngoài thì có vẻ đàng hoàng, thật ra là người thuộc phe Thái tử, chỉ hà hình như không có mấy ai biết được chuyện này.

Đừng hỏi vì sao nàng lại biết được, mấy năm trước nàng thiếu chút nữa vì Lục Thanh Viễn mà lật thuyền trong mương: 

Có câu nói rất đúng: Chó không sủa là khi nó cắn người đau nhất. 

“Ngồi trong xe là Tô muội muội sao?”  Xuyên qua rèm cửa truyền đến thanh xuân trong trẻo thanh âm, tựa như hoa lan trong thung lũng trống trải, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tô Lan vén rèm, khẽ gật đầu: “Lục tỷ tỷ.”

Chỉ thấy đối diện có người từ xe ngựa bước ra, váy dài màu vàng cam, thắt lưng đeo túi nhỏ màu hồng đào, hoa điền trên trán trùng với hoa văn trên y phục, càng tôn lên dáng vẻ mặt hoa da tuyết.

Tô Lan cúi đầu nhìn mình, im lặng thở dài, không nói cái khác, dung mạo của nàng đúng là không thể so với người ta...

Tô Lan chợt nhớ tới đêm trừ tịch đó, Lý Thừa Quân từng nói hắn không thích bộ dạng này của nàng, vậy Lục cô nương hẳn chính là kiểu người hắn thích.

 “Muội muội.”

Tô Lan lấy lại tinh thần, ho nhẹ vài tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Lục tỷ tỷ.”

“Nhìn thấy xe ngựa Tô gia, ta mới để người dừng lại, nghe nói dượng đón muội muội từ Giang Nam trở về, vốn dĩ ta muốn tới phủ hỏi thăm, chỉ là gần đây sức khỏe không tốt, không tiện đi lại, ngay cả cung yến trong cung cũng không thể tham gia, chậm trễ như vậy, hi vọng muội muội không để trong lòng.”

 “Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy, đáng lẽ ta phải đến thăm tỷ tỷ mới phải, chỉ là ta mới về kinh, trời xa đất lạ, cũng không dám ra ngoài đi lại, mong tỷ tỷ không để trong lòng.” Tô Lan tươi cười.

Nàng sắp cười đến đơ cả miệng, đúng là phiền phức, nói một câu còn phải vòng vo mười mấy vòng, không mệt sao?

 “Ta là Lục Nhược Hàm, muội muội cứ gọi ta là Nhược Hàm, hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận, nếu có thời gian, mời muội muội và mấy người Vân Nhi tới phủ ta chơi.”

Nhưng Tô Lan lại nghe ra được hàm ý: Nếu chỉ có một mình vậy đừng tới lôi kéo làm quen.

 “Được.”

“Ngày mai đông săn, muội muội có đi hay không? Đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Trong mắt Lục Nhược Hàm hiện lên ý cười, hiện ra dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân dịu dàng.

Đối diện với “tiểu mỹ nhân dịu dàng” Tô Lan không cam lòng yếu thế: “Sức khỏe ta không tốt, chỉ sợ không thể đi được, hơn nữa ta cũng không biết cưỡi ngựa bắn tên, tốt nhất không nên đi để mọi người chê cười.”

 “Sao muội muội có thể nói như vậy được, đời người có ai sinh ra đã giỏi sẵn, học nhiều một chút không phải sẽ biết rồi sao, ngày mai ta tới dạy muội.”

Nụ cười trên mặt Lục Nhược Hàm đột nhiên cứng đờ, dường như nhớ tới gì đó, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt hối lỗi: “Ai nha, muội xem, trí nhớ này của ta, thiếu chút nữa quên mất, đông săn phải có thiệp mời mời vào được, hôm qua ta cũng mới nhận được, là Tấn vương gửi cho phụ thân ta.”

Lục Nhược Hàm cúi đầu cười thẹn thùng, cầm khăn che miệng.

Trong lòng Tô Lan không nhịn được trợn tròn mắt, không hổ là con gái của Lục Thanh Viễn, bản lĩnh khác thì không có, nhưng giấu kim trong bông đúng là không ai bằng.

Lời này có ý gì? Nói nàng từ nông thôn đến, không có thiệp mời, không xứng được tới đông săn có phải không?

“Này…… Như vậy sao……” Tô Lan nhíu mày, mắt mày lo âu.

“Đúng vậy.” Lục Nhược Hàm khẽ gật đầu, mang theo kiêu ngạo không dễ phát hiện: “Nếu muội muội thật sự muốn đi, ta có thể tới cầu xin Tấn Vương, để Tấn Vương đưa thêm một tấm là được,Tấn Vương là người hiền lành, lại có quan hệ tốt với phụ thân của ta, chắc chắn sẽ đồng ý.”

Tấn Vương là người hiền lành? Tô Lan dường như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

Chẳng qua là một con sói đội lốt cáo mà thôi.

Nhưng hiện tại Tô Lan không có tâm trạng nghĩ nhiều đến những chuyện này,  cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Chỉ có thiệp mời của Tấn vương mới có thể tham gia đông săn sao? Nhưng …ngày trừ tịch, Thái tử điện hạ có tặng ta một tấm, cũng không biết có được hay không?”

Lục Nhược Hàm cứng đờ, trên mặt có chút bối rối, vốn định đắc ý trước mặt Tô Lan một hồi, lại không nghĩ tới Thái tử điện hạ trực tiếp gửi thiệp cho Tô Lan, mà nàng ta chẳng qua chỉ có thiếp Tấn Vương cho phụ thân mà thôi….

 “Cô cô, lúc nào chúng ta mới có thể hồi phủ, Hành Nhi đói bụng.” Một cái đầu nhỏ ló ra khỏi xe ngựa. Sau khi nhìn thấy Lục Nhược Hàm, đầu nhỏ vội rụt lại: “Nhược Hàm cô cô”.

 “A Hành cũng ở đây sao, sao vừa rồi không ra chào hỏi cô cô?” Tô Hành đột  nhiên xuất hiện, phá vỡ sự bối rối vừa rồi, sắc mặt Lục Nhược Hàm mới tốt hơn một chút.

“Các cô cô đang nói chuyện, cháu không muốn xen vào, chỉ là ——” Tô Hành kéo tay áo Tô Lan: “Cô cô, cháu sắp chết đói rồi, chúng ta về phủ có được không?”

Củ cải nhỏ đảo mắt, Tô Lan lập tức hiểu ý của hắn. Lần này đúng là rất thông minh: “Nhược Hàm tỷ tỷ, Hành Nhi đói bụng, ta dẫn hắn về phủ trước.”

 “Được, vậy hai người về đi.” Lục Nhược Hàm cũng không có ý định ở lại lâu, liền lên xe rời đi.

Tô Lan vỗ đầu Tô Hành: “Hôm nay đúng là thông minh, biết ta không muốn nói chuyện với nàng còn biết lôi kéo ta nhanh chóng về phủ.”

Tô Hành hiếm khi được Tô Lan khen ngợi như vậy, đắc ý nói: “Cháu thấy cô cô như sắp muốn đánh nàng một trận. Cô cô, lén nói cho người biết, thật ra Hành Nhi cũng không thích nàng.”

 “Vì sao?” Nhìn Lục Nhược Hàm đối với Tô Hành có vẻ không có địch ý.

“Tam…… không, Tấn Vương điện hạ nói, nữ nhân dính người là phiền phức nhất, cháu từng thấy Nhược Hàm cô cô đi tìm Tấn Vương mấy lần, vẻ mặt hắn đều rất khó chịu.”

 “Vẻ mặt hắn khó chịu mà người có thể ngìn ra được sao?” Lý Thừa Quân là người nào, dù trước mặt là ai hay chuyện gì xảy ra, hắn vẫn luôn mỉm cười không thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc thật sự của hắn.

 “Đương nhiên! Mỗi lần Tấn Vương không kiên nhẫn đều vuốt lông cáo.” Củ cải nhỏ vẻ mặt đắc ý, còn ở bên cạnh bắt chước Lý Thừa Quân.

Tô Lan bị chọc cười,  nói đứa nhỏ này thông minh cũng không phải là vô ích: "Vậy ngươi nói những lời này với ta làm gì?

 “Không phải cô cô thích Tấn Vương sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Tô Lan:???

“Nhóc con, con mắt nào của người nhìn thấy ta thích hắn?”

“Không thích……Vậy vừa rồi cháu nói cô cô đỏ mặt cái gì?”

Tô Lan nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử, chết với ta, ta đã nói là bị sặc! Chạy đi đâu, hôm nay không đánh ngươi không được. Còn nữa, sau này ngươi cách xa hắn một chút, hắn toàn nói mấy lời lung tung với ngươi.”

 “Cô cô, cháu đói.”

“Có đói bụng hay không không liên quan đến chuyện ta đánh ngươi!”

……

Tác giả có lời muốn nói: Lý Thừa Quân: Tại sao lại lấy tên Lý Dịch Vân? Là Lý Thừa Quân ta chưa đưa thiệp cho ngươi sao?

Tô Lan: Đúng là không có……

Lý Thừa Quân: Vô Nam, tại sao lần trước không đưa?

Vô Nam ( vô tội): Chủ tử, ngài không bảo thuộc hạ……

Lý Thừa Quân: Không có khả năng! Nhất định là do ngươi không làm tròn trách nhiệm! Mau, lập tức đi đưa cho ta, đưa mười tấm! Không! Trong nhà có bao nhiêu thiệp đều mang hết đi, đều viết tên của ta đưa hết cho nàng!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp