Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 17


5 tháng

trướctiếp

 

Mùng sáu Tết, cùng với tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng rao hàng hai bên vang lên liên tục, người đi đường đi tới đâu cũng là mùi trà hương rượu, còn thêm mùi điểm tâm thơm ngọt.

Tô Lan khoác áo choàng ôm bình nước nóng đi trên đường, một bàn tay nhỏ bên cạnh giữ chặt áo choàng của nàng, sợ bị tách ra.

 “Cô cô, người muốn ra ngoài chơi tại sao còn muốn kéo cháu theo?” Vẻ mặt Tô Hành uể oải, hắn còn tưởng cô cô dẫn mình ra ngoài cưỡi ngựa, kết quả lại ra đường mua mấy món đồ nhỏ của các cô nương.

Tô Lan hạ giọng nói: “Không, ngươi muốn ra ngoài chơi!"

“Không phải, cháu không có ——”

Tô Lan xoa đầu hắn, khóe môi cong lên, có chút uy hiếp.

Cơ thể nhỏ bé của Tô Hành run lên: “Cô cô, đột nhiên…đột nhiên cháu cảm thấy muốn ra ngoài chơi.”

 “Ngươi xem cô cô hiểu ngươi thế nào, ngoan, muốn ăn cái gì cứ để Phất Đông đi mua là được.”

Nàng muốn ra ngoài không dễ như đám người Tô Vân, phải đến chỗ Lục Lam Tâm xin phép, nói không chừng còn không được đi, chi bằng kéo đứa nhỏ này đi, lấy cớ hắn muốn ra ngoài chơi cũng dễ hơn.

“Ngũ cô nương, hôm nay đúng lúc đông người, ngài nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được thứ tốt bình thường không hay thấy.” Phất Đông đi theo sau, mặt mày phấn chấn.

Nàng ấy cảm thấy cô nương nhà mình là người có phúc, không những có thể trở về Tô gia, còn có thể được Thái Tử điện hạ và Tấn Vương ưu ái, hôm qua còn nghe nói sẽ đính hôn với Bạch gia, nhìn như thế nào cũng là một người mệnh tốt.

 “Đúng vậy, thật náo nhiệt……” Đôi mắt Tô Lan tràn đầy ẩn ý nhìn dòng người náo nhiệt, trong mắt người khác đây chỉ là một cảnh tượng đông đúc nhộn nhịp, nhưng trong mắt nàng không chỉ đơn giản như vậy.

Từ năm mười hai tuổi nàng đã bắt đầu chinh chiến sa trường, mỗi ngày sống dưới đao kiếm, không biết ngày nào sẽ táng thân nơi biên ải, là vì cái gì? Chẳng qua là vì muốn bá tánh có một nơi an cư lạc nghiệp, bây giờ nhìn thấy, sao có thể không rung động…

Tất cả hy sinh dường như đều đáng giá.

“Cô cô.” Tô Hành kéo áo nàng: “Sao cô cô lại khóc?”

Tô Hành chớp mắt, nàng vội vàng nuốt nước mắt vào trong, khẽ vỗ đầu hắn: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc, là trời quá lạnh, mới khiến mắt ta khó chịu mà thôi.”

Tô Hành không nói gì, trong lòng có chút hụt hẫng, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy cô cô đang khó chịu, nhưng loại khó chịu này hắn lại không thể hiểu được….

Hắn nắm chặt tay áo Tô Lan, ngẩng đầu nghiêm túc trang nói: “Cô cô, người còn có cháu.”

Tô Lan sửng sốt, nắm tay hắn: “Được”

Giờ phút này, Tô Hành tuổi nhỏ vẫn không biết, không lâu sau, những lời này lại có thể cứu sống toàn bộ Tô gia….

 “Phất Đông, ngươi tới phía trước mua cho ta hai cây hồ lô đường.”

 “Vậy cô nương đợi ở đây, đừng chạy đi đâu.” Phất Đông có chút lo lắng nhìn Tô Lan.

“Được, ta biết rồi, ngươi đi đi.” Tô Lan nắm tay Tô Hành đi về hướng bên cạnh.

 “Cô cô, người làm gì vậy?” Tô Hành nhìn đống đồ vật không xác định trước mặt, chán ghét lùi lại một bước.

 “Mua vài thứ.” Tô Lan đi tới, nói với người bán hàng: “Mua gừng

Người trẻ tuổi đang dùng đôi tay đen sạm bóc lớp đất dày trên củ gừng, nhìn thấy có người tới, hai mắt liền sáng lên: "Cô nương, muốn mua bao nhiêu gừng?"

 “Một đồng.”

Người bán rong sửng sốt, còn tưởng nghe lầm: “Bao nhiêu?”

Tô Lan lặp lại một lần nữa:“Một đồng.”

“Cô nương, một đồng chi có như vậy.” Người bán hàng rong lấy ngón cái ra hiệu: “Cô nương có lẽ bị nhầm rồi.”

 “Chỉ một đồng!” Tô Lan tỏ vẻ kiên quyết.

“Một đồng không bán!” Người bán hàng rong có chút tức giận, sao cô nương này đã nói còn không chịu nghe? Sao có thể mua một đồng, nếu người nào cũng giống như nàng, hắn còn muốn buôn bán hay không.

Tô Lan đứng im không rời đi, cúi đầu chọn gừng.

 “Vũ ca nhi, sao vậy? Không phải nương đã nói, phải lịch sự với người khác rồi sao?” Một bóng người tập tễnh từ sau quầy hàng đi ra, lưng còng, ôm một sọt gừng ra ngoài: “Cô nương, đứa con trai này của ta tính tình có chút kỳ lạ, mong cô nương không để trong lòng, đây là gừng mới đến hôm nay, cô nương muốn mua bao nhiêu?”

Tô Lan liếc mắt nhìn bà lão: “Chỉ mua một đồng.”

 “Cái gì?” Bà lão đi tới, tay run lên.

Chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng,  giỏ tre rơi xuống đất, toàn bộ gừng bên trong đều đổ ra ngoài, cò có nhiều củ bị gãy.

Người trẻ tuổi đau lòng:  “Nương! Người làm sao vậy? Hỏng hết rồi còn bán thế nào?”

Bà lão nhìn gừng dưới đất, hai mắt đỏ hoe: “Có thể bán! Có thể bán!” Ngẩng đầu nhìn Tô Lan: “Cô nương muốn mua một đồng thì một đồng, ta đi lấy đồ mới cho cô nương.”

 “Được, cảm ơn.” Tô Lan cười với bà, đứng im trước quầy hàng.

Bà lão đi ra sau, con trai lại đang nhặt gừng dưới đất, không nhịn được oán trách: “Đang êm đẹp lại làm hỏng hết.”

Tô Lan lấy một xâu tiền từ trong ngực, đặt trên sọt gừng: “Ta lấy tất cả.” Nàng xoay người phân phó cho mấy người sai vặt đi theo Tô Hành: “Làm phiền các vị mang thứ này về phủ.”

Bà lão từ phía sau đi ra, gói mấy củ gừng vào giấy, đưa tơi: “Gừng này đều là nhà trồng, ăn ngon hơn những loại khác, cô nương thích thì lấy thêm đi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Cảm ơn.” Tô Lan cầm lấy không khách khí, để sai vặt phía sau mang gừng về.

Phất Đông vừa trở lại đã nhìn thấy một sọt gừng lớn, kinh ngạc: “Cô nương mua nhiều gừng như vậy làm gì?”

 “Mua về đương nhiên để ăn.” Tô Lan mỉm cười, xoay người ôm gừng rời đi.

……

Bà lão nhìn bóng lưng Tô Lan rời đi, trong mắt có chút ươn ướt, lẩm bẩm: “Nàng về rồi, nàng về rồi…”

 “Nương, người đang nói gì vậy?” Người bán hàng cầm xâu tiền trong tay ước lượng: “Tiểu thư này ra tay thật hào phóng, một quan tiền đã có thể mua được một sọt gừng, số tiền này không biết có thể mua được mấy sọt.”

Bà lão nhìn xâu tiền  trong tay hắn, nói: "Nhanh chạy tới quán rượu ở thành đông mua năm vò rượu, trên đường không được dừng lại, chỉ dùng số tiền này!"

Người thanh niên bĩu môi: “Nương, tại sao đang bình thường lại phải mua rượu, tiền này không phải để tích góp thì tốt hơn sao? Con còn phải cưới vợ.”

 “Ta bảo con mua thì mau đi đi, sao lại nói nhiều như vậy.” Bà lão đánh mạnh vào lưng hắn một cái: “Sau khi mua được đưa cho Ngô thúc hai vò, còn ba vò còn lại đưa đến mộ cha con.”

 “Nương, cha đã không còn, mình ông ấy sao có thể uống được nhiều rượu như vậy, quá lãng phí, nếu không con mua một vò mang tới là được, còn lại để ở trong nhà?” Đây chính là rượu bốn trăm văn một vò, sao có thể bỏ phí như vậy được?

 “Có tin ta đánh con hay không!” Bà lão cầm đòn gánh, muốn đánh hắn, hắn nhanh chóng bỏ chạy: “Nương, con đi ngay, đi ngay.”

……

Một bóng người màu trắng đứng cạnh lan can lầu hai của quán rượu, dựa vào lan can quan sát xe ngựa chạy qua, nhưng ánh mắt lại dần mất đi tiêu cự.

“Chủ tử.” Đột nhiên, một bóng người màu đen lao tới, thay đổi vẻ bình tĩnh thường ngày, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng.

 “Chuyện gì?” Lý Thừa Quân khẽ lắc chén rượu, mùi rượu tỏa ra bốn phía nhưng lại có vẻ thiếu mất thứ gì.

“Tướng quân có hành động!” Vô Nam khó nén nổi hưng phấn.

Bàn tay Lý Thừa Quân đột nhiên dừng lại, lười biếng ngước mắt lên: “Nhìn ra thế nào? Bí mật giữ kín như vậy ngươi có thể nhìn ra được sao?”

Vô Nam vẫn chưa nói tiếp, nắm tay Lý Thừa Quân đã dần siết chặt.

“Thuộc hạ đương nhiên không có mưu lược như tướng quân, nhưng việc này thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, chủ tử cũng biết, chưởng quầy quán rượu này chính là người tướng quân giấu ở kinh thành, mới vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy có một người trẻ tuổi tới mua năm vò rượu.”

Vô Nam sợ chủ tử nhà mình không tin“Người trẻ tuổi kia là con trai Triệu gia bán gừng trên phố.”

Vô Nam biết, người Triệu gia và chưởng quầy quán rượu đều là người của tướng quân. Mấy năm trước hắn còn đi theo tướng quân, tướng quân từng nói qua cho hắn biết.

Việc mua gừng là giả, nhưng giao tiền là thật, tin tức được giấu trong xâu tiền, sau đó được giao lại cho chưởng quầy quán rượu, sau đó...hắn không hiểu được.

Từ trước đến nay hắn đều không hiểu được tướng quân đang nghĩ cái gì, rõ ràng chỉ là truyền tin, nhưng đặt ở chỗ tướng quân, nàng có thể vòng vèo mười tám lần, căn bản không thể nhìn thấu.

Lý Thừa Quân khẽ mím môi, uống cạn ly rượu trong tay, cười chua xót: “Ngươi nhìn nàng đi, làm việc chưa bao giờ nói trước với ta.”

 “Chủ tử! Ý của ngài là?” Vô Nam thấy Lý Thừa Quân không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, càng giật mình: “Chẳng lẽ chủ tử đã sớm biết tướng quân không chết rồi sao?”

Lý Thừa Quân liếc hắn một cái: “Tai họa như nàng chết đi không phải là quá đáng tiếc hay sao?”

Sao Vô Nam có thể không biết chủ tử nhà mình đang mạnh miệng, cũng không biết là ai sau khi biết tướng quân chết…

 “Còn đứng đây làm gì?” Lý Thừa Quân lạnh lùng.

“Chủ tử, vậy……thuộc hạ đuổi theo?” Vô Nam nhìn chủ tử nhà mình không nhúc nhích cũng không biết hắn có sốt ruột hay không.

“Chẳng lẽ muốn ta tự mình làm?” Lý Thừa Quân ghét bỏ nhìn Vô Nam, bình thường hắn cũng khá thông minh, cũng không biết tại sao cứ gặp chuyện của người đó lại y như kẻ ngốc.

 “Thuộc hạ lập tức đi ngay.”

“Đừng để nhầm người.” Lý Thừa Quân rót thêm một ly rượu, đặt dưới mũi hít một hơi.

 "Làm sao có thể?" Vô Nam lập tức lui về phía sau.

……

“Cô cô, chúng ta muốn đi đâu?” Hai mí mắt Tô Hành đã bắt đầu đánh nhau, đi bộ thật sự quá mệt mỏi.

“Đi xem múa rối bóng có được không?” Tô Lan ôm lấy Tô Hành, để hắn dựa vào vai mình.

Chờ đến khi tin tức chắc chắn đã truyền đi, nàng có thể về phủ.

Sao nàng có thể không biết, có người đang theo dõi nhìn chằm chằm từng hành động của mình, nếu bọn họ muốn theo dõi, có thể tìm được tin tức của nàng hay không chính là bản lĩnh của bọn họ, không cho bọn họ nếm chút khổ sở chỉ sợ sẽ không bỏ cuộc.

Bên đường có nghệ sĩ múa rối bóng, nhìn thấy Tô Lan tới đây đã biết không phải tiểu thư nhà bình thường, lập tức mỉm cười chào đón: “Cô nương, ngồi bên này, người muốn nghe diễn chuyện gì?”

“Có  vở nào thì nghe cái đó.” Tô Lan đặt Tô Hành xuống: “Có “thiên hướng hổ sơn hành” không?”

Hắn giật mình, vẻ mặt có hơi hoảng hoảng hốt: “Ai, có có có!”

Người bên cạnh có chút ngơ ngác, đây là vở kịch gì vậy? Tại sao hắn chưa từng nghe qua?

Tô Lan cười không nói gì.

Chậc, Lý Thừa Quân, người của ngươi vẫn còn non lắm.

Bên kia, sau khi Vô Nam từ quán rượu trở về, nhìn thấy Lý Thừa Quân lập tức quỳ xuống: “Chủ tử, thuộc hạ vô dụng, lại…… lại để mất dấu.”

Hắn không khỏi nhớ tới mình còn nói chắc chắn sẽ không để nhầm người, lần này vả mặt quá đau, không thể không nói, người của tướng quân đúng là quá tinh quái.

Ai mà biết được chỉ có năm vò rượu lại có thể phức tạp quanh co như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Tô Lan: Lý Thừa Quân, ngươi không được

Lý Thừa Quân: Nàng nói cái gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp