Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 11


5 tháng

trướctiếp

 

“Lại chạy đi nghịch ngợm ở đâu, có biết người trong nhà đi tìm đến điên rồi không.” Tô Cảnh Vân duỗi tay muốn đánh Tô Hành.

 “Đại ca.” Tô Lan cản lại: “Hành Nhi không biết đường, mới chậm chạp không quay lại, đại ca đừng trách nó, thằng bé không cố ý.”

 “Cha, cô cô nói rất đúng, Hành Nhi không tìm được đường về.” Tô Hành thề thốt.

Tô Cảnh Vân nghi ngờ nhìn hắn, lại nhìn Tô Lan, chuyện gì đây? Chẳng qua chỉ mới một lát không gặp, tại sao đứa nhỏ này đã gọi “cô cô” thuận miệng như vậy?Hắn nhìn thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay Tô Hành: “Cái này là ai cho con?”

 “Là cô cô!” Nhóc con ra vẻ tự hào: “Cô cô cho con.”

Tô Cảnh Vân hiểu rõ, đứa nhỏ này chính là như vậy, chỉ cần ngọt ngào với nó một chút, nhất định nó sẽ nghe lời hơn ai khác: “Đã cảm ơn cô cô chưa?”

Tô Hành ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cô cô.”

Tô Lan cười với hắn, vẻ mặt hiền hòa: “Không sao, ngươi thích là được.”

Tiểu Tô Hành đột nhiên rùng mình một cái, sao hắn đột nhiên cảm thấy cô cô như vậy có hơi đáng sợ, mới vừa rồi lúc nàng hung dữ với hắn có hơi giống….mẫu dạ xoa, khụ khụ, lời này không thể nói, cô cô không đánh chết hắn mới lạ.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

……

Vừa quay về phủ, Tô Lan còn chưa kịp ngồi xuống đã bị gọi ra sảnh ngoài, chỉ thấy một vị công công đang ngồi bên ngoài uống trà, Tô Vạn Châu và Tô Cảnh Vân đều ở bên cạnh, Tô Lan nhận ta đây là Vương công công bên cạnh Thái tử.

Thấy Tô Lan tới đây, Tô Vạn Châu cười vẫy tay: “Lan Nhi, tới đây, mau tới gặp Vương công công.”

 “Tô đại nhân không cần khách khí với lão nô.” Vương công công vẫy tay, một người từ phía sau đi ra, ôm hai hộp gấm thật lớn: “Đây là hai cây nhân sâm Thái tử điện hạ dặn chúng ta đưa tới cho Tô ngũ cô nương, nói để cô nương tịnh dưỡng thật tốt, chờ đến mùng bảy còn muốn mới cô nương đi săn mùa đông.”

Vương công công đặt thiệp lên bàn: “Thái tử điện hạ quan tâm đến cô nương, cô nương cũng nên tự chăm sóc tốt bản thân, thời gian không còn sớm, ta phải về trước.”

Tô Lan hành lễ: “Đa tạ công công, xin công công thay dân nữ cảm tạ Thái tử điện hạ.”

 “Hôm nay còn làm phiền công công đi một chuyến.” Tô Vạn Châu mặt mày hớn hở, ra hiệu cho sai vặt bên cạnh tiến lên: “Công công, đây là rượu lan sinh trong phủ mới ủ được, nếu công công không chê có thể mang một chút về nếm thử.”

Ha mắt Vương công công sáng lên, lại ra vẻ từ chối: “Không cần, hôm nay ta còn công vụ, không uống được rượu, cảm tạ ý tốt của Tô đại nhân.”

 “Hôm nay công công đi trực, ban đêm cũng có uống vài chén.” Tô Vạn Châu nhíu mày, thúc giúc sai vặt bên cạnh: “Các ngươi còn đứng ngẩn người ở đây làm gì, còn không mang rượu đặt lên xe cho công công.”

Vương công công cười không nói.

Tô Vạn Châu còn chưa tiễn Vương công công ra ngoài, đã thấy sai vặt phía trước quay lại: “Lão gia, Tấn Vương phái người tới.”

Không khí lập tức đông cứng, Tô Vạn Châu nhìn Vương công công, thấy sắc mặt hắn có chút không vui, tim đập thình thịch, tốt nhất không nên để hai bên không gặp nhau.

Nhưng Tô Vạn Châu không khỏi thắc mắc, tại sao Tấn Vương lại đột nhiên phái người tới đây?

“Nếu Tô đại nhân có khách, vậy ta cũng không tiện ở lại, cáo từ.” Vương công công vẻ mặt u ám, chắp tay đi ra ngoài.

 “Vương công công, đúng là trùng hợp, ngài cũng ở đây sao?” Một bóng người từ sân trước đi vào, thấy Tô Vạn Châu và Tô Cảnh Vân, chắp tay thi lễ: “Tô đại nhân, Tô công tử, Tô ngũ tiểu thư, tại hạ Vô Nam hôm nay đến đây quấy rầy, mong các vị thứ lỗi.”

 “Vị đại nhân này, không biết Tấn Vương phái đại nhân đến đây là vì chuyện gì?” Vẻ mặt Tô Vạn Châu mơ hồ, lại thỉnh thoảng nhìn qua Vương công công, sợ Vương công công hiểu lầm mình có liên quan đến Tấn Vương.

 “Tấn Vương nói, Tô Ngũ cô nương thân thể yếu đuối nên bồi dưỡng thật tốt, phái thuộc hạ mang hai xe dược liệu tốt tới đây.” Trong lúc Vô Nam nói chuyện, đã có người dỡ dược liệu từ trên xe xuống mang vào trong phủ.

 “Hai xe”, chỉ hai chữ đơn giản lại khiến mọi người trong phủ tâm thần không yên.

Chuyện này không khác gì bạt tai đánh thẳng vào mặt Vương công công và Thái tử.

Vốn dĩ Thái Tử đưa hai cây nhân sâm đến đây đã khiến mặt mày Tô gia sáng lên, giờ thì tốt rồi, Tấn Vương lại mang hai xe đến, so qua tính lại, nhìn qua có vẻ Thái tử đúng là keo kiệt.

Tô Lan bất đắc dĩ, Lý Thừa Quân sao có thể thật sự đưa thuốc đến cho nàng, chẳng qua là nhận được tin Lý Dịch Vân phái người mang thuốc đến cho nàng, nên phái người tới đây mà thôi.

 “Tấn Vương còn nói, thời gian này Tô ngũ cô nương bồi dưỡng thân thể thật tốt, chờ đến mùng tám mời cô nương đi săn.” Vô Nam mở hộp gấm ra: “Đây là cung tiễn Tấn Vương chuẩn bị cho Tô ngũ cô nương, để cô nương luyện tập, chờ tới ngày đông săn lại mang theo.”

Lại một cái tát nưa giáng thẳng vào mặt Vương công công, mặt hắn lúc xanh lúc đỏ: “Ta về cung phục mệnh trước, Tô đại nhân xin dừng bước.”  Vương công công chỉ bỏ lại một câu, nhanh chóng rời đi.

Vô Nam giả vờ không biết gì: “Vương công công đi thong thả.”

 “Đại nhân, ý tốt của Tấn vương dân nữ xin nhận, nhưng thuốc này mong đại nhân mang về cho.”  Tô Lan nhìn hộp gấm đã chất thành núi, có chút đau đầu, Lý Thừa Quân định chuyển hết thuốc ở dược phòng nhà hắn đến đây sao?

“Tô Ngũ cô nương nói gì vậy, Tấn Vương nói đây chỉ là một chút tâm ý mà thôi.” Vô Nam căn bản không có ý mang đồ về: “Chẳng lẽ cô nương đã nhận lễ vật của Thái tử, lại ghét bỏ đồ của Tấn Vương sao.”

 “Đại nhân, tiểu nữ không có ý này.” Tô Vạn Châu lo lắng, vừa rồi hắn mới chọc Thái tử không vui, bây giờ tuyệt đối không thể đắc tội với Tấn Vương: “Chỉ là số thuốc này quá giá trị, tiểu nữ có tài đức gì lại có thể khiến Tấn Vương điện hạ quan tâm đến mức này.”

 “Ý của Tấn Vương là như vậy, tại hạ cũng không nói nhiều, vẫn còn công vụ trong phủ chưa làm, Vô Nam đi trước một bước, Tô đại nhân không cần tiễn.” Hắn nói xong, không chờ người Tô gia đáp lại, đã quay người rời đi, mọi người phản ứng lại đuổi theo đã không còn nhìn thấy bóng người.

Tô Vạn Châu nhìn dược liệu chất đầy trong sân, vẻ mặt phức tạp: “Lan Nhi biết Tấn Vương sao?”

Ông đúng là coi thường nữ nhi này, nàng chỉ mới tới kinh thành được hai ngày, đã có thể khiến Thái tử và Tấn Vương ưu ái như vậy.

Tô Lan lắc đầu: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên nữ nhi gặp Tấn Vương, nữ nhi cũng không biết rõ chuyện này là sao, có lẽ là vì cáo lông đỏ bên cạnh Tấn Vương mà thôi.”

Tô Vạn Châu gật đầu, không nói thêm gì, chuyện hôm nay ở yến hội ông cũng nhìn thấy, cáo lông đỏ của Tấn Vương có vẻ thật sự rất thích Tô Lan, bởi vậy Tấn Vương mới đối xử với Tô Lan có chút khác biệt.

 “Phụ thân, nữ nhi cũng không cần nhiều thuốc bổ như vậy, bỏ trong viện cũng thật đáng tiếc, chờ nữ nhi chọn một ít để tổ mẫu bồi bổ, còn lại đều giao cho chủ mẫu.”

Tô Vạn Châu hài lòng gật đầu: “Đứa trẻ ngoan, có lòng.”

Không thể không nói, Lý Thừa Quân ra tay hào phóng, hai xe thảo dược này cũng không phải tùy tiện đưa tới, vừa rồi nàng nhìn qua, một nửa đều là dược liệu quý, còn lại là dược liệu bình thường nhưng người bình thường muốn mua một lúc được nhiều như vậy cũng là chuyện không dễ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nàng lấy hai cây nhân sâm, lại ra vẻ tùy tiện chọn thêm một ít dược liệu, nhưng nếu người am hiểu dược lý nhìn thấy nhất định có thể phát hiện, những thứ nàng chọn đều để bồi dưỡng thân thể. 

Tô La mang dược liệu tới viện của Tô lão phu nhân: “Tổ mẫu có ở đây không?”

 “Lão phu nhân đang nghỉ ngơi, ngài chờ nô tỳ đi thông báo một tiếng.”

 “Là Tô Lan sao?”Trong phòng vang lên tiếng của Tô lão phu nhân: “Vào đi, Xuân Minh, ngươi đứng canh ngoài sân là được.”

Tô Lan ôm mấy hộp gấm đi vào: “Tổ mẫu.”

Tô lão phu nhân thấy nàng tới đây, lập tức đứng dậy, có chút lo lắng nói: “Hôm nay vào cung thế nào? Có xảy ra chuyện gì hay không?”

 “Tổ mẫu lo lắng gì vậy, cháu cũng không phải người thích gây chuyện đến mức đó.” Tô Lan cười đặt đồ xuống.

Tô lão phu nhân cười nói: “Ngươi sao? Lời này nói ra ai tin được? Không phải từng khiến kinh thành long trời lở đất sao?” Vừa dứt lời, lão phu nhân lại cảm thấy lời này không ổn, nói lại: “Những thứ này là?”

 “Chỉ là chút thuốc bổ mà mà thôi, cháu chọn một ít mang tới cho tổ mẫu, sức khỏe của người tốt, không cần thuốc quá bổ.”

 “Ngươi còn biết dược lý?” Lão phu nhân thực sự kinh ngạc.

“Cũng chỉ học được một chút mà thôi.” Sắc mặt Tô Lan hơi thay đổi, ba năm nay nàng  vẫn luôn điều dưỡng thân thể, hơn nữa đi theo người kia, sao có thể đến mức cả thuốc bổ cũng không chọn được.

 “Mấy thứ này từ đâu ra?” Lão phu nhân nhìn thoáng qua đã biết đây là dược liệu quý, nhất định không phải lấy trong phủ.

Tô Lan thản nhiên nói: “Là Lý Thừa Quân và Lý Dịch Vân đưa tới.”

Tô lão phu nhân dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi vào cung gặp được bọn họ sao? Không phải Tấn Vương đang ở Tấn Châu sao, tại sao lại về đây?”

 “Ai biết được hắn.” Tô Lan không thèm để ý nói: “Những thứ này cũng không nên lãng phí, nếu người ta đã mang tới rồi, vậy chúng ta cứ nhận đi.”

 “Đứa nhỏ này.” Tô lão phu nhân bất đắc dĩ nhìn nàng: “Không bị bọn họ phát hiện ra chuyện gì phải không?”

“Lý Dịch Vân không đáng sợ, nhưng Lý Thừa Quân tâm tư tỉ mỉ, lại hay để ý chi tiết, dù sao cháu cũng không dám tiếp cận hắn, chỉ sợ bị hắn nghi ngờ.” Tô Lan chỉ cần nghĩ tới Lý Thừa Quân nói đôi mắt nàng giống người đó, nàng liền hoảng hốt.

 “Biết là tốt.” Tô lão phu nhân thở dài: “Ngươi chớ  giẫm lên vết xe đổ.”

 “Cháu biết.” Sắc mặt Tô Lan đột nhiên tối sầm: “Tổ mẫu, có một số chuyện cháu không tiện nói với người khác, nhưng hy vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ nói vài câu. Thái Tử đã bắt đầu nghi ngờ Tô gia, vẫn nên tránh hắn thật xa, còn có Tô Hành, sau này để nó ra ngoài nhất định phải có người đáng tin theo sát bên cạnh.”

Tô lão phu nhân sống ngần ấy năm, hàm ý của Tô Lan như thế nào sao bà có thể không hiểu, Tô Lan đã nói như vậy, nhất định là vì nàng đã phát hiện ra gì đó, lão phu nhân biết việc này nghiêm trọng, gật đầu: “Ta biết, ta sẽ nói với Vạn Châu và Cảnh Vân.”

Tô Lan gật đầu: “Tổ mẫu, vậy cháu về trước, gia yến đêm nay cháu không tới được, vẫn còn việc khác phải làm, mong tổ mẫu giúp cháu che giấu một chút.”

 “Ngươi lại muốn đi đâu? Không được làm bậy có biết không?” Lão phu nhân nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy bất an.

 “Cháu biết cháu biết, tổ mẫu yên tâm.” Tô Lan cười lui xuống, vừa mở cửa đã quay về bộ dạng yếu đuối bình thường.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp