Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 10


5 tháng

trướctiếp

 

“A Hành không đi cùng các ngươi sao?”Nhìn thấy hai người Tô Doanh và Tô Lan đi tới, Lục Lam Tân vội vàng hỏi.

Tô Doanh lắc đầu: “Chủ mẫu sao vậy?”

Lục Lam Tân không có tâm trạng giải thích: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đều đi tìm hết cho ta.” Bà ta cố gắng che giấu hoảng loạn: “Đừng quấy nhiễu đến các vị quý nhân trong cung.”

Tô Lan không cần đoán cũng biết, nhất định là đứa trẻ Tô Hành nghịch ngợm kia la lối khóc khóc, bị người trong nhà bắt rời đi.

Tô Lan không khỏi đau đầu, một người hai người đều không bớt lo.

 “Ngũ tỷ, tỷ tìm đường bên kia đi.” Đi đến một ngã ba, Tô Doanh chỉ vào một con đường vắng vẻ: “Một khắc sau nếu vẫn không tìm được, chúng ta sẽ đến đây chờ.” 

Tô Lan gật đầu, chờ Tô Doanh đi xa, nàng đi nhanh vào đường nhỏ, có lẽ Tô Doanh không biết, nhưng nàng biết rất rõ, con đường này là lối tắt thông tới Đông Cung.

Thấy xung quanh không có ai, Tô Lan bước nhanh hơn, hôm nay quần áo rườm rà, bước đi cũng không được nhanh nhẹn như trước, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tìm đường đến Đông Cung.

Tường cung tuy cao nhưng Tô Lan vẫn dễ dàng dẫm lên cây, nhẹ nhàng trèo lên.

Nếu đã tới đây, không để lại vài thứ chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Tô Lan  dựa vào trí nhớ tìm tới thư phòng của Lý Dịch Vân, còn chưa kịp mở cửa, đã nghe được giọng nói từ bên trong vang lên, trốn dưới chân tường hạ thấp hơi thở.

“Chuyện của Lý Thừa Quân đã điều tra được chưa?”

“Bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ điều tra hành động của Tấn Vương mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở trong phủ chưa từng ra ngoài, con cáo lông đỏ kia cũng thật sự được mang đến sau khi quay về Tấn Châu.”

 “Chưa từng thấy có người khác?”

“Không có, chẳng qua thuộc hạ tra được thời gian trước Tô đại công tử Tô Cảnh Vân từng gửi thiệp tới phủ Tấn Vương, nhưng hình như Tấn Vương phủ không đáp lại.”

 “Tô Cảnh Vân?” Lý Dịch Vân hừ một tiếng: “Ta đúng là quên mất còn một người như hắn, nghe nói hắn có quan hệ riêng với Tấn Vương?”

 “Mấy năm trước thuộc hạ cũng nghe nói, nói là…… Nói là……” Thị vệ ấp úng.

“Có chuyện mau nói!” Lý Dịch Vân cực kỳ không kiên nhẫn.

“Nói là…… Trấn Bắc đại tướng quân tiến cử với Tấn Vương.”  Lời này vừa nói ra, thị vệ không dám nói thêm nữa.

Lý Dịch Vân trầm giọng: “Trấn Bắc đại tướng quân…” Hắn khẽ hừ một tiếng, mang theo sát khí:“Nếu đã như vậy, không thể giữ hắn lại, chờ thêm một thời gian nữa tìm thời cơ thích hợp để lão già Tô Vạn Châu kia nếm chút khổ sở.”

 “Vâng, Thái Tử điện hạ.”

“Khoan đã, Tô Cảnh Vân có một một đứa con phải không?”

 “Bẩm Thái Tử điện hạ, đúng vậy, đứa trẻ kia tên Tô Hành, là đích tử của Tô Cảnh Vân, bây giờ toàn bộ Tô gia đều xem hắn như báu vật, vô cùng yêu thương.”

 “Báu vật……” Lý Dịch Vân cười nhạo: “Được, rất tốt….”

Đột nhiên, có một tiếng động lạ trong sân.

Người trong thư phòng giật mình: “Là ai?”

Tô Lan sửng sốt, nhưng lại không có động tĩnh gì, ẩn thân sau bức tường, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một  bóng người nhỏ bé rơi xuống đất, hình như rơi từ trên cây xuống. Vừa nhìn thấy, Tô Lan đã sợ đến hoảng hốt.

Tô Hành! Thằng nhãi này sao lại ở đây?

Tô Lan không kịp nghĩ nhiều, cũng không quan tâm bại lộ thân phận, lập tức chạy về phía Tô Hành, ôm lấy eo hắn, leo lên bức tường gần nhất.

Cùng lúc đó, cửa thư phòng mở ra, đương nhiên Lý Dịch Vân cũng nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, sắc mặt u ám: “Đuổi theo, không được để người nào sống sót.”

“Tuân lệnh.”

Trên đầu Tô Lan đeo trang sức nặng nề, lại ôm một đứa nhỏ, sức lực cũng đã bỏ ra gần hết, hơn nữa đứa nhỏ này còn không ngừng giãy giụa: “Thả ta….”

Tô Lan vội vàng che kín miệng hắn lại, thấy hắn còn đang thút thít, Tô Lan dùng sức đánh vào mông hắn một cái, uy hiếp: “Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ ném ngươi xuống hồ sen.”

Cũng không biết Tô Hành vì nghe ra tiếng của nàng mà sững người, hay là phát hiện hôm nay Tô Lan khác biệt mà giật mình, dù sao cuối cùng vẫn im lặng, Tô Lan cũng tiết kiệm được không ít sức.

Nếu là đứa trẻ nhà khác, nàng nhất định sẽ không bao giờ mạo hiểm, nhưng đây là Tô Hành, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, Lý Dịch Vân là ai? Tàn nhẫn độc ác, chỉ cần có một chút nghi ngờ sẽ lập tức diệt trừ tận gốc.

Nếu hắn phát hiện Tô Hành tới Đông Cung, sao có thể để Tô Hành sống sót rời đi, bất kể Tô Hành có nghe được hay không.

Tất nhiên Tô Lan cũng nhận ra có người đang đuổi theo, nếu cứ chạy như vậy, nhất định sẽ kinh động mọi người, Tô Lan chỉ có thể vừa tránh né vừa nghĩ biện pháp đối phó.

Tô Lan dùng hết sức nâng Tô Hành lên,  ôm hắn vào trong ngực, củ cải nhỏ có lẽ cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng lúc này, không dám mở miệng nói tiếng nào.

Tô Lan hạ giọng nói: “A Hành,  phía sau có người muốn giết chúng ta, ngươi phải nghe lời cô cô, có hiểu không?"

Tô Hành ngơ ngác gật đầu.

Tô Lan vòng qua đường nhỏ, đột nhiên dừng lại, đặt Tô Hành xuống, ho kịch liệt, trong cơn ho cố gắng xen vào vài từ: "Mau, hỏi ta bị sao?" 

Tô Hành không rõ chuyện gì, nhưng cũng may là phản ứng nhanh chóng, vỗ lưng Tô Lan: “Cô cô, người sao vậy?”

 “Nói to hơn nữa” Nhỏ như vậy, có ai nghe được.

Tô Hành hoảng loạn đỏ mắt, vẻ mặt ngơ ngác, cao giọng nói: "Cô cô, người sao vậy? Có khó chịu hay không? Để cháu đi tìm cha tới đây.”

Tô Lan ho không ngừng.

Cùng lúc đó, có tiếng bước chân đến gần, một bóng người từ bên cạnh đi ra: "Tô Ngũ tiểu thư?"

Tô Lan liếc mắt một cái đã nhìn thấy thanh kiếm trong tay người này, kiếm đã ra khỏi vỏ, tay đặt trên đuôi kiêm.

Tô Lan giả vờ như vô tình, yên lặng kéo Tô Hành sang một bên, tránh vị trí của thanh kiếm:  "Khụ khụ...Vị này....khụ khụ.”

“Đại thúc, ngài có thể đưa ta đi tìm cha được không, chúng ta không tìm được đường về, cha ta là Tô Cảnh Vân, sức khỏe cô cô ta không tốt, vẫn liên tục ho khan.” Tiểu Tô Hành to gan tiến lên kéo ống tay áo người nọ, đáng thương nói.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Trong lòng Tô Lan không khỏi khen thầm một câu, nhìn không ra củ cải này lại biết diễn như vậy, mới vừa rồi nàng còn lo lắng vô ích.

Nam tử nhíu mày: “Tô ngũ cô nương, tại hạ có chuyện quan trọng phải làm, không thể tiễn ngài được, đi về phía trước chính là lạc viện, đến nơi đó, Tô ngũ cô nương nhất định có thể tìm được người nhà.”

 “Khụ khụ…… Đa tạ.” Tô Lan cường chống nói lời cảm tạ.

“Cô cô, cháu đỡ người.” Tô Hành chạy tới đỡ Tô Lan, hướng về phía đường nhỏ.

Nam tử híp mắt nhìn bóng lưng hai người, một người bệnh một người còn quá nhỏ, không có gì khả nghi, quay người rời đi.

Đợi người kia rời đi, Tô Lan mới đứng dậy, ngừng ho, nắm lấy tay Tô Hành: “Ngươi tới đó làm gì? Có nghe được cái gì hay không?”

Tô Lan cũng không tiếp tục giả vờ yếu đuối, dù sao nàng cũng đã bại lộ trước mặt củ cải nhỏ này rồi.

Lúc này Tô Hành mới có thời gian nhìn kỹ ngũ cô cô, cảm thấy Tô Lan trước mặt vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, cho nên chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Tô Lan tức giận, không nhịn được mắng: “Ngươi có biết người sống ở đó là ai không? Lại dám tùy tiện chạy vào, còn trèo lên cao như vậy, nếu hôm nay ta không tới đây, chỉ sợ ngươi đã sớm bị người ta bắt đi cho sói ăn rồi.”

 “Cháu cũng không muốn vào.” Tô Hành ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe mở lớn, tủi thân nói: “Là bọn họ nói trên cây có trứng chim, nên cháu mới trèo lên.”

Tô Lan không nhịn được đỡ trán, vỗ một cái vào đầu hắn: “Lấy trứng chim sao?” Nàng cười lạnh một tiếng: “Trứng chim còn chưa lấy được, tính mạng đã thiếu chút nữa không còn.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 “Sẽ không có lần sau.” Tô Hành ngoan ngoãn cúi đầu, hắn cũng nhìn ra được, hắc y nhân đuổi theo vừa rồi có cầm theo trường kiếm.

 “Tô Hành.” Tô Lan nghiêm túc nói: “Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đi đâu?”

Tô Hành mơ hồ chớp mắt, nhỏ giọng nói: ““Đi…… Đi lấy trứng chim.”

Tô Lan lại vỗ đầu hắn, mới vừa rồi còn muốn khen hắn thông minh, bây giờ lại ngốc tiếp rồi: “Chuyện hôm nay ngươi tới đây và trèo cây tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ ai biết có hiểu không?”

Củ cải nhỏ lại cảm thấy có hơi khó xử: “Ngay cả cha cũng không thể nói cho sao?”

 “Phu tử đã dạy ngươi đọc sách rồi đúng không? Nghe không hiểu mấy chữ ‘bất kỳ ai’ sao?”  Tô Lan cảm thấy tính cách của mình ngày càng nóng nảy: “Hiểu chưa?”

Tô Hành gật đầu, Tô Lan thở phào một hơi, xoay người đi lại đường cũ.

Không ngờ củ cải nhỏ phía sau cũng chạy theo, ngọt ngào gọi nàng: “Cô cô”

Tô Lan sửng sốt một chút, giả vờ tức giận: “Lại có chuyện gì?”

 “Cô cô, người thật lợi hại, có thể dạy cháu trèo tường hay không?” Tô Hành kéo tay áp Tô Lan: “Sức khỏe của cô cô không tốt cũng là giả có phải không? Có phải muốn dùng để lừa gạt người xấu hay không?”

Tô Lan bất đắc dĩ, đứa nhỏ này đúng là thông minh.

“Cô cô, dạy cháu trèo tường có được không?” Tiểu Tô Hành nhất quyết không buông tha, vừa rồi hắn đã nhìn thấy, cô cô chỉ nhảy một bước đã bay qua tường, ngay cả cha hắn cũng không thể làm được như vậy.

Tô Lan cười thầm, thằng nhóc linh hoạt này, bây giờ mở miệng ra một câu hai câu đều cô cô, cũng không biết hai ngày trước là người nào sống chết không chịu gọi.

 “Ngươi còn nhỏ, học không được, chờ ngươi lớn thêm chút nữa sẽ dạy ngươi.” Tô Lan nói một câu cho có lệ.

 “Cô cô.” Tô Hành mặt dày mày dạn quấn lấy nàng, không cho nàng bước đi: “Hành Nhi sẽ ngoan, cô cô, người dạy Hành Nhi có được không?”

Tô Lan bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, buột miệng nói: “Trèo tường không được, chờ đến hôm khác dạy ngươi cưỡi ngựa có được không?”

Vừa dứt lời, Tô Lan đã hối hận đến xanh ruột. Nhìn đi, cái miệng hư này của nàng! Lại nói những lời không nên nói, thật đáng chết.

 “Được được được! Cô cô dạy cháu.” Đôi mắt Tô Hành sáng lên, gật đầu mạnh mẽ, hắn thích cưỡi ngựa hơn là trèo tường.

 “Dạy ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện.” Tô Lan xoa đầu hắn: “Việc hôm nay không thể nói với bất kỳ ai, có nghe không, đây cũng không phải chuyện của một mình ta, mà chính là bí mật giữa hai chúng ta có hiểu không?”

Tô Hành gật đầu thật mạnh.

Đối phó với củ cải nhỏ này, Tô Lan vẫn có cách, nàng lấy một khối gỗ to bằng nửa lòng bàn tay từ trong ngực ra, một thanh kiếm ngắn bằng gỗ, nhỏ nhắn lại không kém phần tinh xảo.

Nàng đưa cho Tô Hành: “Cái này tặng cho ngươi, nếu mấy ngày này ngươi ngoãn làm theo lời ta nói, bảy ngày sau có thể tới viện của ta lấy một cái kiếm gỗ lớn hơn.”

Tô Hành vừa nhìn thấy cái này, hai mắt sáng lên, từ nhỏ hắn đã thích kiếm gỗ, nhưng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm nào tinh xảo như vậy.

 “Được được.” Tô Hành gật đầu thật mạnh” “Cô cô, cháu sẽ nghe lời.”

“Hành Nhi!” Từ xa vang lên tiếng gọi.

“Cô cô, là cha, chúng ta mau đi thôi.”

“Được.” Tô Lan thay đổi sắc mặt, che môi ho dựa khan vào tường, giả vờ yếu ớt.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp