Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 7: Buông Bỏ


5 tháng

trướctiếp

Ngoài sân thoang thoảng mùi thuốc nồng nặc, Hồi Hương đã nấu thuốc liên tục mấy ngày ở đây.

Khi Hồi Hương bưng chén thuốc tiến vào thì Sư La Y đang ngồi trước cửa sổ ngắm hồng mai đang nở rộ ở sân ngoài.

Những đóa hồng mai nở rộ nơi đầu cành xinh đẹp kiêu kỳ.

Hồi Hương nhìn theo hướng nhìn của nàng liền bảo: “Tiểu thư đang ngắm hồng mai sao? Minh U tiên sơn đang vào mùa đông rồi chắc hẳn sẽ không giống với Bất Dạ tiên sơn của chúng ta. Hồi Hương nghe người ta nói rằng nhân gian có rất nhiều nhà thơ thích loài hoa này, bọn họ tranh nhau ca ngợi nó đấy. Tiểu thư, người cũng thích hồng mai sao?”

“Không.” Sư La Y khinh thường đáp: “Loài hoa này chỉ nở nơi lạnh lẽo hơn nữa mỗi cành chỉ có một đóa hoa lại quật cường chịu đựng gió tuyết khi mùa xuân đến thì đã trở thành bùn xuân rồi, thật là vừa khổ lại vừa ngốc.”

Giống như kiếp trước của nàng vậy, cắn răng chịu đựng biết bao nhiêu cay đắng cuối cùng lại cô đơn chết đi trong một cái miếu hoang. Khổ như vậy thì có gì đáng để ca ngợi chứ?

Hồi Hương bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Sư La Y miệng thì nói là không thích nhưng lại lên tiếng bất bình thay cho loài hoa này.

Hồi Hương lại nhớ ra sáng nay mấy tỷ muội yêu tinh đến báo cho nàng biết hôm nay là ngày Vệ Trường Uyên trở về, mới sáng sớm Biên Thanh Tuyền đã đến trước sơn môn nghênh đón.

Nàng không khỏi lo lắng cho Sư La Y.

Tiểu thư khi còn nhỏ đã đính hôn cùng đại công tử Vệ gia, hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hồi Hương đương nhiên biết Sư La Y thích hắn ta đến nhường nào.

Hồi Hương vẫn còn nhớ rõ mấy chục năm trước, công chúa Oản Tầm bị bệnh nặng. Đạo quân liền trở về mang công chúa đi khắp các tiên sơn tìm thần y nhưng cũng không thể chữa khỏi. Ngày công chúa chết dường như tiểu thư cảm nhận được gì đó, nàng hiểu ra cuối cùng mẫu thân của nàng cũng sẽ không quay về nữa cho nên nhất quyết không chịu đi cùng với mấy người đạo quân phái đến đón nàng rời khỏi hoàng cung Nam Việt.

Sư La Y lúc đó vẫn chỉ là một đứa bé đến nửa đêm liền khóc lóc muốn đi tìm mẫu thân. Cung nữ vất vả lắm mới có thể dỗ nàng ngủ nhưng sau đó nàng lại bị ác mộng dọa sợ tỉnh lại.

Lúc đó, Vệ Trường Uyên cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếu niên nhưng lại có tài năng bẩm sinh, vả lại vừa sinh ra đã là kiếm cốt. Hắn ta nghe nói tiểu Sư La Y không còn mẫu thân nữa liền một mình ngự kiếm* từ Minh U tiên sơn sang đây, mỗi tối liền kể chuyện cho vị hôn thê của mình.

*Cưỡi trên kiếm bay tới

Vệ Trường Uyên không khéo ăn khéo nói, những chuyện hắn ta kể cũng không có gì thú vị nhưng mà hắn ta sẽ ngây ngô ôm Sư La Y trong ngực dỗ dành nàng ngủ.

Lúc ấy, tiểu Sư La Y cũng không cảm kích hắn ta. Nàng vừa mất đi mẫu thân cho nên vẫn lén lút trốn khỏi Vệ Trường Uyên khóc lóc chạy đi tìm cha mẹ.

Không lâu sau đó thì Sư La Y lại đi lạc, mọi người đều biết rằng đạo quân vì đi cứu thê tử của mình cho nên không ở hoàng cung mà yêu ma ngấp nghé Sư La Y lại rất nhiều khiến cho ai nấy đều lo sợ, toàn bộ hoàng cung Nam Việt đều hoảng sợ.

Đèn đuốc được thắp sáng cả hoàng cung, bọn họ đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung mà Sư La Y thường hay đi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của nàng.

Ngày đó là Vệ Trường Uyên tìm thấy Sư La Y.

Một thiếu niên tu sĩ cõng một tiểu hài tử nhỏ hơn trên lưng từng bước leo từ trên núi xuống.

Rất nhiều năm về sau, Hồi Hương vẫn còn nhớ rõ lúc đó bản thân nàng cũng rất hoảng loạn.

Khắp cả người Vệ Trường Uyên toàn là bùn và máu. Kiếm của hắn ta treo ở thắt lưng, một tay đã gãy nhưng tay còn lại vẫn rất vững vàng bảo vệ người sau lưng, tránh khiến cho nàng bị giật mình. Bé gái nằm trên lưng hắn ta, gương mặt nhỏ của nàng vô cùng bẩn thỉu nhưng lúc này lại ngủ rất yên ổn.

Đó là lần đầu tiên Vệ Trường Uyên giết hung thú, Hồng Kiếm của thiếu niên là vì Sư La Y mà nhuốm máu. Hắn ta vì nàng mà trưởng thành, cũng vì nàng mà trở nên sắc bén.

Vệ Trường Uyên cõng Sư La Y đi một quãng đường rất xa để đưa nàng về nhà. Sư La Y trên mi còn rơm rớm nước mắt, hai cánh tay như ngó sen nàng giống như nhìn thấy được một cọng rơm cứu mạng ôm chặt lấy hắn ta.

Hồi Hương nhớ rõ kể từ đêm đó tiểu chủ nhân cuối cùng cũng không gặp ác mộng nữa.

Khi đó Hồi Hương đã từng nghĩ rằng hai người bọn họ có thể ở bên nhau cả đời.

Trong lúc Hồi Hương đang đắm chìm trong hồi ức thì liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trong viện. Nàng còn nghĩ bản thân nhìn nhầm rồi nhưng khi bình tĩnh nhìn lại lần nữa thì người đến quả thật là Vệ Trường Uyên. Một nam tử trẻ đẹp đeo thanh trường kiếm trên lưng đi qua gốc mai tiến thẳng vào viện rồi đến bên cạnh Sư La Y.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hồi Hương kinh ngạc không dám chớp mắt vội vàng hành lễ: “Vệ đại công tử.”

Vệ Trường Uyên liếc qua nàng gật đầu đáp lễ: “Hồi Hương cô nương.”

Hồi Hương nhìn thấy hắn ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sư La Y. Tuy trong lòng có hơi lo lắng nhưng nàng cũng biết được bản thân lúc này không nên ở lại cùng với hai người bọn họ.

“Tiểu thư, đại công tử, Hồi Hương cáo lui trước.”

Vệ Trường Uyên nắm chặt cổ tay Sư La Y, trong giọng nói có vài phần tức giận: “Vì sao lại giả bệnh lừa gạt người khác?”

Vệ Trường Uyên nghĩ đến cảnh bản thân lúc đến đây rất bất an nhưng khi nhìn thấy nàng không bị làm sao cả hắn ta liền tức giận. Phải chăng nàng cảm thấy bộ dạng này của hắn ta rất thú vị?

Sư La Y cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.

Khuôn mặt nàng tái nhợt nhưng biểu cảm lạ rất bình tĩnh. Khi Vệ Trường Uyên đến viện nàng đã nhìn thấy hắn nhưng nàng không dùng nhãn pháp che mắt, đến bây giờ rồi mà nàng vẫn không muốn lừa gạt hắn.

Vì vậy, với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Vệ Trường Uyên tất nhiên liếc mắt là đã nhận ra vết thương của nàng đã khỏi.

Nhưng Vệ Trường Uyên trong mắt cả Sư La Y lúc này đã không còn giống như trong ký ức của Hồi Hương. Nàng và hắn ta đã xa cách nhau sáu mươi năm, đếm không xuể bao nhiêu khuyết điểm, còn có nửa đời vừa yêu vừa hận của nàng đối với hắn ta.

Ngày đó khi nàng trọng sinh liền nhìn thấy Vệ Trường Uyên đứng dưới tuyết vẫn chưa thể khống chế được cảm xúc của bản thân. Những ngày sau đó, khi nàng quay về tông môn thì tâm ma vẫn chưa phát tác thêm lần nào. Tâm ma bị nàng cưỡng chế trấn áp cho nên không nghiêm trọng lắm.

Sư La Y gặp lại rất nhiều người quen nhưng khi trông thấy Hồi Hương và Hàm Thục còn sống, nàng cảm thấy cảm giác vừa yêu vừa hận của nàng đối với Vệ Trường Uyên không là gì so với việc âm dương cách biệt.

Vệ Trường Uyên thấy nàng nhìn mình nhưng không nói lời nào, trong lòng hắn ta thất vọng liền lạnh lùng nói: “Ngươi giả bệnh là vì muốn khiến cho mọi người hiểu nhầm tiểu sư muội!? La Y, mấy năm này ngươi vẫn chưa nhận đủ giáo huấn sao? Ngươi có nghĩ đến ngươi giả bệnh lừa gạt như vậy đồng môn biết được thì sẽ đối xử như thế nào với người chưa?”

“Ta giả bệnh khiến mọi người hiểu lầm tiểu sư muội?” Sư La Y đột nhiên có chút buồn cười. Nàng nhìn thẳng vào mắt người kia một lúc lâu sau mới mở miệng: “Trưởng Uyên sư huynh, đã rất lâu rồi ta không gọi ngươi như vậy. Những năm gần đây, ngươi vẫn luôn như vậy... Ngươi vì nàng ta mà chất vấn ta nhưng ngươi đã quên hai người chúng ta ban đầu đối xử với nhau như thế nào rồi.”

Vệ Trường Uyên vốn cảm thấy tức giận nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi trước cửa sổ dùng ánh mắt lạnh băng kia nhìn bản thân, trong lòng hắn ta không hiểu vì sao lại nhớ đến tua kiếm bị rơi ra kia.

“Ta giả bệnh không phải là vì muốn hãm hại tiểu sư muội.” Sư La Y cười tự giễu: “Ta không thích nàng ta nhưng ta vẫn luôn có tôn nghiêm của bản thân. Ta cố gắng tu luyện không phải là vì muốn vượt mặt tiểu sư muội mà là vì ta không muốn người khác dè bỉu cha ta không biết dạy ta. Ta đơn phương đi làm nhiệm vụ tông môn không phải là lỗ mãng hiếu thắng mà là bởi vì mọi người không ai thích ta, cũng không ai muốn ở cùng một chỗ với ta. Ta ra tay với tiểu sư muội là bởi vì nàng hái đi đóa hoa mà năm đó mẫu thân ta đã trồng. Nếu như không phải do nàng ta cố ý trêu chọc ta thì ta cũng không thèm nhìn nàng ta một cái.” 

Nền tuyết trắng làm nổi bật hồng mai, gió thổi qua ô cửa sổ mang theo gió đông lạnh lẽo khiến cả người tê cóng.

Sư La Y hỏi ngược lại: “Còn về việc giả bệnh, ta đã đến nông nỗi như thế này rồi nếu như ta không bảo vệ bản thân thì ai có thể bảo vệ ta đây? Ngươi sao? Trưởng Uyên sư huynh, ngươi xem xem ta đem tất thảy kể hết cho ngươi vậy ngươi tin ta hay là tin Biên Thanh Tuyền?”

Thấy hắn ta im lặng không nói gì Sư La Y liền biết được câu trả lời của hắn ta là gì. Từ lúc linh ngọc Vệ gia đã có chủ thì giữa hai người bọn họ cũng đã kết thúc rồi. Đời trước nàng không nên hy vọng hão huyền Vệ Trường Uyên sẽ cứu nàng, giúp nàng xóa đi tâm ma. Thay vì chờ mong hắn ta hiểu ra thì thà nàng đi tìm trân bảo áp chế tâm ma còn hơn.

Vệ Trường Uyên mím chặt môi theo bản năng cảm thấy Sư La Y đang nói dối. Trong đầu hắn ta vô thức nhớ đến bóng dáng sớm nay đứng bên cửa núi: Biên Thanh Tuyền rưng rưng nói với hắn ta nhanh đi xem Sư La Y sư tỷ.

Yếu đuối như vậy thật khiến cho người ta thương xót.

Hắn ta lại nghĩ đến những chuyện trong mấy năm này, lúc đầu không phải là hắn ta không nguyện ý bảo vệ nàng. Nhưng mà từ sau khi đạo quân ngủ say, Sư La Y liền bắt đầu đối chọi gay gắt với đồng môn khắp nơi nhất là với tiểu sư muội.

Trong lòng Sư La Y luôn không chịu thua thiệt cố gắng tu luyện không màng sự khuyên can của hắn ta mà đi làm nhiệm vụ tông môn một mình. Mỗi khi Sư La Y tức giận sẽ mắng chửi tiểu sư muội hoặc là động tay động chân nhưng Biên Thanh Tuyền chưa từng cãi lại cũng chưa từng đánh lại còn Sư La Y lại tức giận không nhận ra lỗi lầm.

Với những chuyện như vậy, hắn ta thân là đệ tử chấp pháp của Minh U tiên sơn có đôi khi lại không thể theo lẽ thường mà làm việc. Nhưng mà lúc nào Sư La Y cũng sẽ tức giận rời đi giống như vài ngày trước nàng không để ý đến quy tắc của tông môn mà chạy xuống núi.

Nếu như những gì hắn ta nhìn thấy là giả thì cái gì mới là thật.

Nhưng trong thâm tâm hắn ta có một thanh âm yếu ớt vang lên, tua kiếm rơi xuống làm cho hắn ta không thể nào tùy tiện đáp lời.

Nhìn thấy hắn ta im lặng không nói, Sư La Y rút cổ tay khỏi bàn tay của hắn ta chỉ vào bên ngoài: “Ngươi đi đi, cha ta đã ngủ say, chuyện giữa chúng ta vẫn không đi đến kết cục gì. Đợi sau khi ta lấy lại được tín vật năm đó thì chúng ta liền hủy bỏ hôn ước đi.”

Vệ Trường Uyên nhíu chặt mày.

Trong lòng hắn ta có chút do dự nhưng ngay khi nàng nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước. Mấy năm nay, mỗi khi hắn ta làm Sư La Y tức giận nàng sẽ luôn dùng chuyện này để uy hiếp.

Vệ Trường Uyên lạnh lùng nói: “Sư La Y, ta cũng không phải là không tin ngươi, đạo quân ngủ say ta biết ngươi rất đau khổ. Nhưng đừng vì giận dỗi mà nói những lời như vậy với ta.”

Giận dỗi?

Sư La Y thầm nghĩ, không trước kia thì đúng là hờn dỗi mong ngươi có thể quay đầu cũng mong ta có thể quay đầu lại nhưng lần này là thật. Ta không còn đường lui nào, ngươi cũng vậy.

Nàng nhìn Vệ Trường Uyên, nhìn người mà thuở thiếu thời nàng từng thích sâu đậm. Sư La Y có chút hoảng hốt, ngay khi nàng quyết định từ bỏ thứ mà nàng theo đuổi cả một đời, trong lòng nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút trống rỗng.

Phật dạy nên buông bỏ.

Nàng đã từng theo đuổi người này cả đời cho đến khi sắp chết ở miếu hoang mới đột nhiên hiểu ra.

May mắn duy nhất của nàng chính là giữ lại túi Càn Khôn mà Vệ Trường Uyên đưa cho nàng. Nàng giữ chiếc túi này trong một thời gian dài cũng xóa đi hận ý trong lòng nàng khiến cho suy nghĩ của nàng về Vệ Trường Uyên trở nên tốt lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vệ Trường Uyên cũng không phải là người xấu. Hắn ta là người đã giúp nàng vượt qua tuổi thơ bất hạnh, cũng là hắn ta lấy đôi vai còn non yếu của bản thân gồng gáng danh dự của Bất Dạ tiên sơn chừng ấy năm.

Chỉ là giữa bọn họ không đủ tin tưởng nhau mà thôi. Tuy là không thể nên duyên bên nhau nhưng Vệ Trường Uyên thà rằng phản bội tông môn cũng thả nàng đi, hắn ta không hy vọng nhìn thấy nàng chết mà Sư La Y cũng như vậy nàng chưa từng hy vọng Vệ Trường Uyên xảy ra chuyện gì.

Tình không còn nhưng nghĩa vẫn ở đó, giữa hai người bọn họ chính là tình thân.

Nàng lại nghĩ đến việc sau khi bản thân nàng đọa ma thì Vệ Trường Uyên cũng không ở cùng với Biên Thanh Tuyền. Phải chăng là do nàng biến thành trở ngại không thể vượt qua trong lòng của hắn ta? Nàng lại nghe nói sau khi nàng chết Vệ Trường Uyên vì tiểu sư muội mà trọng thương, tu vi của hắn cũng tan biến...

Trường Uyên sư huynh, nếu như ngươi thật sự thích nàng ta như vậy. Thế thì lần này hãy để ta thành toàn cho ngươi.

Mà khi Vệ Trường Uyên vẫn luôn đối xử bao dung đối với nàng từ khi còn bé. Mà cũng không lâu nữa nàng sẽ đem trả lại phần ân tình, chậm rãi cắt đứt tất cả.

*

Hồi Hương cũng không biết giữa Sư La Y và Vệ Trường Uyên ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng nhìn thấy Sư La Y không có gì bất thường chỉ tích cực tu luyện, trong lòng nàng liền cảm thấy vui vẻ. Xem ra là tiểu thư và đại công tử đã xóa bỏ hiểu lầm rồi.

Không đến hai ngày sau, Sư La Y thông báo nàng muốn đi học.

Hồi Hương lo lắng nói: “Bây giờ đi sao? Lỡ như tông chủ đã nghĩ ra được cách khác để đối phó với tiểu thư thì sao? Cũng không biết Biên Thanh Tuyền làm gì mà mấy ngày nay trong tông môn ai ai cũng bảo tiểu thư đang cố ý giả bệnh, nàng ta muốn đem thanh danh của tiểu thư quét sạch đây mà!”

Sư La Y phân tích cho Hồi Hương hiểu: “Các đệ tử dễ dàng tin với lời đồn đại nhưng các trưởng lão trong tông môn thì không. Ngay từ đầu ta đã tránh đi học không phải là vì muốn có được sự đồng tình của đồng môn mà là hi vọng các vị trưởng lão chú ý đến ta, giống như trưởng lão Hàm Thục.”

Sư La Y nói tiếp: “Cha cùng với tông chủ sáng lập ra Hành Vu Tông, phần lớn các trước lão trước kia đều có tình nghĩa sâu đậm với người. Cho nên chỉ cần cho bọn họ biết, ta không phải là một phế vật ích kỷ tàn độc, để cho bọn họ nhận ra được tình cảnh lúc này của ta không tốt thì sẽ chú ý đến ta nhiều hơn. Đến lúc đó, tông chủ dù có muốn cũng không thể làm ra những hành động thiếu suy nghĩ.”

“Còn về phần đồng môn nghĩ về ta như thế nào.” Sư La Y ngẩng mặt lên, trong giọng mang theo mấy phần khinh thường: “Ai thèm để ý chứ?”

Nàng từng vì một đám người không thích nàng mà vất vả oán hận cả đời nhưng tất cả vốn là không nên như thế.

Hồi Hương mỉm cười nói: “Nếu như đạo quân ở đây nhất định ngài sẽ vui mừng vì tiểu thư đã trưởng thành như thế này rồi.”

Sư La Y nói: “Lúc trước là do ta nghĩ không thông nhưng bây giờ ta hiểu rõ rồi.”

Nàng không chỉ hiểu ra rồi mà còn muốn chấn chỉnh lại thanh danh của Bất Dạ tiên sơn.

Đệ tử Trúc Cơ đại viên mãn kia tên là gì nhỉ? Trương Hướng Dương đúng không? Vậy thì liền bắt đầu từ hắn ta đi.

Hắn ta có thể lấy tu vi của kỳ Trúc Cơ mà đánh nàng đến trọng thương, Sư La Y nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra lý do vì sao, nàng không ngừng hoài nghi về bản thân. Mọi người đều nói rằng Bất Dạ tiên sơn cũng chỉ như vậy mà thôi, các trưởng lão cũng cảm thấy có chút thất vọng với nàng.

Nhưng lần này để nàng nhìn xem Trương Hướng Dương kia có gì kỳ lạ? Nàng sẽ chật vật thua thêm một lần nữa hay là hắn ta mới là người phải khóc thét.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp