Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 6: Sát Thần


5 tháng

trướctiếp

Cảnh tượng lúc này rất buồn cười.

Hai má Sư La Y vì bị nghẹn thuốc mà phồng lên, trong đầu nàng lúc này thực sự rất muốn mắng người. Nếu như đã muốn đầu độc nàng, vậy thì có thể nào dùng một viên thuốc nhỏ một chút có được không vậy?

Trong miệng thiếu nữ đang ngậm một viên thuốc to đến đáng sợ đồng thời cũng đang cắn tay của Biên Linh Ngọc.

Đây quả thật là một đôi tay rất đẹp.

Nếu đã như vậy, nàng cũng chỉ có thể phát tiết cắn lên ngón tay của hắn.

Sư La Y vốn đang định phun ra viên thuốc độc kia ra rồi mắng hắn một trận. Biên Linh Ngọc quả nhiên xấu xa y như muội muội của hắn vậy, đều hận không thể giết nàng đây mà.

Nhưng dưới ánh trăng lúc này, hai má nàng phồng lên, ngay sau đó nàng mở to mắt nhìn lại thấy một gương mặt trông còn giống người sắp chết hơn cả nàng đang ở ngay trước mắt.

Sắc mặt Biên Linh Ngọc trắng bệch, trong mắt hắn mang theo sự tĩnh mịch vô tận.

Gió lạnh thổi qua góc áo hắn. Nàng trông thấy một đôi mắt vừa bất lực vừa bi thương. Mặc dù đã trải qua 2 kiếp rồi nhưng Sư La Y vẫn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này cả.

Nàng cũng không biết vì sao trong một khắc này, nàng lại cảm thấy tuyệt vọng cùng đau thương giống như đôi mắt kia vậy. Sư La Y không chỉ không thể mở miệng trách mắng mà nàng còn ngơ ngác nhìn vào đôi mắt kia đến ngay cả thuốc cũng quên nhổ ra.

Viên thuốc tan trong miệng nàng, Sư La Y “ừng ực” một tiếng nuốt hết xuống.

“...”

Xong rồi, nàng ngay lập tức gạt tay của Biên Linh Ngọc ghé vào mép giường mà nôn khan.

Nàng nuốt nó quá nhanh cho nên không thể nếm ra đây là loại độc gì. Bây giờ nàng nhổ ra có còn kịp không? Còn có thể cứu vãn chút nào không vậy? Nếu như hiện tại nàng đi tìm trưởng lão Hàm Thục thì có thể cứu kịp không nhỉ?

Sư La Y hối hận đến suýt chút nữa thì bị nghẹn chết. Viên thuốc độc lớn như vậy làm thế nào mà nàng lại nuốt xuống cơ chứ! Ông trời ơi, chẳng lẽ lại vì ngươi là cha ruột của Biên Linh Ngọc cho nên để nàng sống lại lần nữa chỉ là để cho hắn tự tay rửa nhục hay sao vậy?

*

Biên Linh Ngọc cũng không nghĩ tới Sư La Y sẽ đột nhiên mở mắt.

Càng không nghĩ tới khi nàng tỉnh lại trời xui đất khiến như thế nào lại nuốt luôn đan dược xuống như vậy.

Hắn nhìn thấy mắt Sư La Y hơi ướt. Đôi mắt nàng lộ rõ vẻ kinh hoàng, sợ hãi, tuyệt vọng cuối cùng gương mặt Sư La Y xanh mét. Nàng nhanh chóng ngồi dậy ghé vào mép giường muốn nhổ viên đan dược kia ra.

Biên Linh Ngọc thấy thế, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Sau khi hắn bình tĩnh lại nhìn một cái đã biết là Sư La Y đang tràn đầy sức sống không giống như một người sắp chết chút nào. Nàng cho rằng hắn cho nàng uống thứ gì chứ? Thuốc độc sao?

“Đừng cố.” Biên Linh Ngọc nhìn thấy nàng đang cố nhổ ra nhíu mày nói: “Vô dụng thôi.”

Kỳ thực, việc Sư La Y đang nôn ngay trước mặt hắn cũng không khiến hắn tức giận chút nào. Biên Linh Ngọc lên núi đã ba năm nhưng không có bao nhiêu cơ hội được ở cùng với Sư La Y.

Mỗi lần gặp mặt, nàng liền sẽ dùng một ánh mắt cảnh giác cùng chán nản. Thậm chí đôi khi còn nói thêm vài câu mỉa mai hắn.

Biên Linh Ngọc biết tính tình của bản thân hắn không tốt lắm, hắn cũng đã quen với việc bị Sư La Y chán ghét như vậy rồi. Dù là nàng nghĩ hắn cho nàng uống thuốc độc đi chẳng nữa thì điều này cũng không khiến cho trái tim băng giá của hắn cảm thấy đau nữa.

Nếu như không phải xảy ra chuyện ba tháng kia thì có thể cả đời này hắn cũng sẽ không dính líu gì với nàng.

Vừa nghĩ đến chuyện của ba tháng trước, thiếu nữ dường như có thần giao cách cảm liền đứng đó ho khan nói: “Biên Linh Ngọc, ngươi hãy đưa thuốc giải cho ta. Ta biết là ba tháng trước ta có lỗi với ngươi, chuyện đó ta cũng cảm thấy rất hối hận... khụ khụ khụ...”

“Đối với ngươi, ta... khụ khụ... rất hối hận, ngươi muốn đền bù cái gì hay là muốn trừng phạt ta như thế nào, chúng ta cứ từ từ nói chuyện với nhau được không?” Nàng ho đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng vẫn như cũ không thể nào ho ra được viên thuốc kia.

Sắc mặt Biên Linh Ngọc rất khó coi, hắn gằn giọng lặp lại từng từ một: “Ngươi nói ngươi hối hận?”

“Đúng, đúng, đúng.” Sư La Y tuyệt vọng đáp. Bây giờ, nàng vẫn không tin tưởng được ai cho nên cũng không dám nói ra chuyện tâm ma kia đành phải giải thích mơ hồ: “Mọi chuyện xả ra đều có nguyên nhân là do ta gây ra. Ngươi hãy nghĩ kĩ muốn ta đền bù như thế nào đi, ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng ngươi.”

Sư La Y chờ nửa ngày cũng không thấy hắn đáp gì, nàng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Biên Linh Ngọc đang thờ ơ nhìn nàng.

Sư La Y cũng không biết làm như thế nào mới tốt. Nàng không muốn chết, nếu như nàng chết rồi vậy thì hai tháng sau trưởng lão Hàm Thục phải làm gì bây giờ? Cha nàng phải làm sao đây?

Nàng nghe nói khi kẻ thù nhìn thấy đối thủ của mình đáng thương cùng đau khổ hơn bản thân thì có lẽ sẽ buông bỏ được thù hằn trong lòng.

Sư La Y cố nén xấu hổ nói thêm: “Cái kia... Ta, lúc đó ta cũng rất đau khổ giống như ngươi vậy. Ta đối xử với ngươi như vậy ta cũng không cảm thấy gì ngoài đau khổ cả...”

“...”

Sư La Y nhìn thấy một đôi mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

Một lần nữa, quai hàm của nàng lại bị người ta nắm khoảng cách của hai người cũng rút ngắn. Khoảng cách lúc này gần đến mức dường như nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn vì tức giận mà trở nên gấp rút hơn.

Lúc trước, Sư La Y chỉ cảm thấy Biên Linh Ngọc thật ốm yếu. Nhưng dưới ánh trăng lúc này thiếu niên lại trông giống như Sát Thần mà lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thuốc giải ư? Không có thuốc nào giải được đâu, chờ chết đi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nàng cũng không hiểu Biên Linh Ngọc sao lại đột nhiên tức giận như vậy làm gì. Gương mặt Sư La Y bị bóp chặt đến đau, bỗng nhiên hắn lại buông tay rồi xoay người ra ngoài.

Sư La Y ôm mặt nhíu mày. Sát khí của ma tu cùng sự tức giận xông lên não, nàng theo bản năng giơ tay lên ngưng tụ tiên pháp muốn đánh theo hướng Biên Linh Ngọc ép hắn giao ra thuốc giải.

Nhưng mà khi nhìn thấy bóng lưng thiếu niên trong gió tuyết nàng lại nghĩ đến ánh mắt lúc nàng vừa mở mắt ra nhìn thấy. Cuối cùng bàn tay đang giơ lên của Sư La Y cũng hạ xuống, thuật pháp trong tay cũng dần tiêu tán.

Nàng thở dài cũng cảm thấy vài phần bất lực.

Đây cũng là điểm yếu của Sư La Y. Dù cho như thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể và cũng không muốn ra tay với Biên Linh Ngọc.

Dù sao thì hắn cũng chỉ là sau khi bị sỉ nhục nên mới hành động như vậy mà thôi. Nếu như nàng ở trong trường hợp như vậy có khi còn không nhân từ được như hắn. Nàng chỉ có thể tự an ủi chính mình, Biên Linh Ngọc dù sao cũng chỉ có thể làm ra một viên thuốc độc cho phàm nhân mà thôi, chắc là sẽ không đến mức có thể ngay lập tức giết chết một tu sĩ đâu?

Nàng từ từ ngồi dậy, sắc mặt nàng trắng bệch cũng không chờ Hồi Hương trở về. Lúc này đã hơn nửa đêm, nàng liền theo hướng phòng ngủ của trưởng lão Hàm Thục mà chạy.

Bóng dáng nàng di chuyển uyển chuyển thoáng cái liền biến mất dưới ánh trăng, giống như một con bướm nhanh nhẹn trốn sau đám mây vậy.

*

Đinh Bạch nhìn thấy Biên Linh Ngọc sắc mặt lạnh lùng đi ra, ngay sau đó trên không trung có một mảnh lụa mỏng thổi qua trong chớp mắt.

Hắn ta dụi mắt cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi nhưng mà mảnh lụa kia giống như mây như khói nhanh chóng biến mất.

Đó là cái gì vậy?

Biên Linh Ngọc nói: “Đi thôi.”

“Công tử, ngươi có nhìn thấy hay không...”

“Không nhìn thấy.”

Được rồi nhưng mà hắn ta cũng chưa hỏi đã nhìn thấy cái gì cơ mà?

Ngay lúc hắn ta định đẩy xe lăn cho Biên Linh Ngọc thì hắn lại không muốn ai động vào người mà tự mình xuống núi.

Hai người dọc theo đường về mà đi, Đinh Bạch lạnh đến nước mắt nước mũi giàn giụa, tay chân lạnh đến tê cứng. Nhưng mà lúc này trong không trung mùi hương hắn ta ngửi được lại đang tỏa ra trong không khí.

Đinh Bạch hắt xì một cái.

“Công tử, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

Biên Linh Ngọc trầm mặc một lát mới đáp: “Có lẽ là mùi độc dược.”

Đinh Bạch ngậm miệng, hắn ta chợt nhận ra nói chuyện cùng Biên Linh Ngọc là một sai lầm. Mùi thơm như vậy làm sao có thể là độc được cơ chứ? Hắn ta nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Biên Linh Ngọc, sợ đến mức không dám hỏi lại. May thay rất nhanh mũi của hắn ta đã bị đông cứng cuối cùng cũng không ngửi ra được mùi gì nữa.

Khi hai người quay lại viện của đệ tử ngoại môn thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Nhờ vào ánh sáng le lói, Đinh Bạch khi nhìn thấy bờ ngực Biên Linh Ngọc đã nhiễm sắc đỏ của máu liền hoảng sợ.

“Ngươi... Ngươi...”

Biên Linh Ngọc nắm chặt quần áo nhíu mày che đi vết thương nặng nề nói: “Im lặng.”

Mặt trăng đã sớm biến mất, Biên Linh Ngọc bám chặt vào tay vịn chịu đựng nỗi đau đến xuyên tim kia.

*

Hàm Thục thu lại linh lực ra khỏi thân thể Sư La Y giống như đang suy tư chuyện gì đó.

“Ta có bị làm sao không vậy?”

Hàm Thục đáp: “Không tra ra có gì bất thường cả. Ngươi vốn là tiên thể cho nên thuốc độc tầm thường sẽ không có tác dụng gì với ngươi đâu. Ngươi nói có người cho ngươi ăn đọc, vậy người kia là ai?”

Sư La Y rũ mắt: “À... Nếu đã không bị gì cả vậy thì không cần tra ra là ai làm, hắn ta cũng không phải cố ý. Nửa đêm ta đến đây đa quấy rầy trưởng lão Hàm Thục nhiều rồi vẫn nên quay về thôi.”

Hàm Thục thấy nàng không muốn cáo trạng cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ là lạnh giọng bổ sung nói: “Nếu sau này không khoẻ thì lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”

Sư La Y gật đầu, khi nàng sắp đi đến cửa Hàm Thục hơi do dự một lát rồi nói: “Phụ thân ngươi không biết bao giờ mới tỉnh lại, ngươi cần cẩn thận tự biết bảo vệ bản thân, cũng không nên quá tín nhiệm vào ai cả.”

Trong lòng Hàm Thục hiểu rõ, Bất Dạ tiên sơn là nơi thần bí nhất nơi này. Chủ nhân của nó là Sơ Hoàn tuổi còn nhỏ mà đã thành danh, cũng tích cóp được rất nhiều bảo bối cùng tâm pháp bên trong nơi này. Mà đạo quân lại rất ít khi thu nhận đệ tử mà còn vì vợ mình mà trồng đầy băng sen cho nên người bình thường không thể nào vào được.

Một nơi như vậy khiến không biết bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi. Từ khi đạo quân ngủ say, Hàm Thục liền mơ hồ cảm thấy tình cảnh của Sư La Y không ổn chút nào, thế nhưng bản thân không biết lấy thân phận nào để đi nhắc nhở nàng.

Sư La Y vẫn luôn không thích mình mà Hàm Thục cũng hiểu rõ dù sao... Bản thân quả thật đã luôn ngưỡng mộ cha của nàng gần cả ngàn năm.

Nhưng gần đây dường như thái độ của Sư La Y đối với bản thân không giống trước kia cho nên Hàm Thục không nhịn được mà nhắc nhở nàng một câu.

Minh U tiên sơn không đơn giản như bề ngoài. Hàm Thục biết tiểu tiên tử không cha không mẹ này là một đứa bé tốt nhưng lúc này nàng đã mất đi sự bảo vệ của đạo quân. Nhưng một đứa trẻ vừa mới lớn lên như nàng làm sao có thể sống sót giữa đám sói già bao quanh này đây?

Vì vậy mà không kìm lòng được nhắc nhở Sư La Y một câu lúc này lại cảm thấy hơi hối hận sợ nàng cảm thấy bản thân đang xen vào chuyện của người khác.

Nhưng mà trong ánh ban mai, Sư La Y quay đầu lại đôi mắt nàng trong trẻo sáng bừng: “Trưởng lão Hàm Thục, ngươi thật là tốt!”

Hàm Thục: “...”

*

Tháng mười hai ở nhân gian.

Lúc này Vệ Trường Uyên đang đuổi bắt yêu quái hoành hoành ở nhân gian, là một con gấu yêu đã tu luyện được năm trăm năm.

Sức tàn phá của con gấu yêu này rất lớn, từ sau khi mất đi của con của bản thân thì liền nhiễm ma khí thường xuyên ăn thịt con người.

Gấu yêu da dày thịt béo cảm nhận được nguy hiểm liền chạy theo hướng quen thuộc nhất trong hang động. Vệ Trường Uyên mang theo vài sư đệ truy bắt nó vài ngày đến giữa trưa hôm nay mới chém đầu nó lấy được nội đan.

Khi đoàn người đến gần môn phái thì kiếm tuệ* trên thanh Hồng Kiếm của Vệ Trường Uyên đột nhiên rơi xuống.

*Sợi tua dua gắn vào chuôi kiếm

Hắn nhặt kiếm tuệ lên đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút nặng nề.

Đệ tử đi cùng hắn ta là Khương Kỳ nháy mắt cười nói: “Ngươi ta toàn nói công tử Vệ gia phóng thái ưu nhã nhưng bây giờ xem ra vẫn còn liêm khiết thanh bạch, dường như đang nhớ đến tình xưa đến cả tua kiếm bên mình cũng chưa từng thay đổi.”

Vệ Trường Uyên nhàn nhạt nói: “Sư huynh thật biết nói đùa.”

Hắn ta nhìn thanh kiếm trong tay lại nhớ tới một số chuyện cũ năm xưa.

Vệ Trường Uyên là một kiếm tu, kiếm của kiếm tu có đôi khi cũng sẽ là cái mạng thứ hai của bản thân. Vệ Trường Uyên trời sinh kiếm cốt lúc hắn ta sinh ra liền chấn động hai giới. Hắn ta chính là Kiếm Tiên trời định, gia tộc cũng chế tạo cho hắn một tiên kiếm tốt nhất trên đời, dựa trên một kiếm pháp cổ đặt tên cho thanh kiếm này là Hồng Kiếm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Kiếm tu tu hành rất vất vả, phần lớn tính tính của bọn họ đều xa cách cao ngạo. Tua kiếm màu vàng trẻ con trong lòng bàn tay hắn ta là thứ mà tất cả kiếm tu đều xấu hổ mỗi khi đeo trên kiếm. Tuy nhiên, hắn ta vẫn luôn đeo nó lên thanh kiếm của bản thân nhiều năm rồi mà vẫn chưa từng thay một cái mới.

Nhưng chắc có lẽ là đeo lâu rồi cho nên dần dần hắn ta quen thuộc với nó và cũng quên mất nó.

Tua kiếm chính là của Sư La Y xưa kia tặng cho hắn ta.

Trong nghi lễ trưởng thành của hắn ta, Sư La Y tự tay làm tua kiếm lại bắt hắn ta đeo lên Hồng Kiếm. Khi đó hắn ta nhận lấy tua kiếm không đẹp lắm kia hứa hẹn với nàng sẽ không bao giờ tự tay tháo ra.

Mà nay, tua kiếm đứt gãy giống như báo hiệu một điềm xấu khiến cho hắn ta trầm mặc một lúc.

Cũng vào lúc này, Biên Thanh Tuyền dẫn vài đệ tử xuống núi hoanh nghênh bọn họ trở về.

Đám đệ tử gặp được Vệ Trường Uyên cùng Khương Kỳ liền chắp tay nói: “Vệ sư huynh, cuối cùng các ngươi cùng trở về rồi. Vị này là?”

Biên Thanh Tuyền cũng nhìn về phía Vệ Trường Uyên.

Vệ Trường Uyên liền giới thiệu: “Đây là sư huynh của ta, Khương Kỳ.”

Biên Thanh Tuyền nghe vậy đã nhận ra đây chính là đệ tử đầu tiên mà tông chủ thu nhận, cũng là sư huynh Khương Kỳ trong lời đồn.

Nghe nói hai mươi năm trước Khương Kỳ một thân một mình đi đến nhân gian một chuyến vẫn chưa quay về. Biên Thanh Tuyền cùng các đệ tử khác cũng là lần đầu tiên gặp hắn ta vội vàng hô: “Chào Khương sư huynh.”

Khương Kỳ cười cười gật đầu, ánh mắt quét qua Biên Thanh Tuyền.

Biên Thanh Tuyền hai mắt đỏ hoe nói với Vệ Trường Uyên: “Trưởng Uyên sư huynh, hôm đó chúng ta đưa sư tỷ về, đến nay sức khỏe tỷ ấy vẫn chưa tốt lên chút nào. Mấy ngày trước ta mới nghe được tin sư tỷ bệnh nặng hấp hối. Tất cả đều là do ta nếu như hôm đó ta không gây sự với tỷ ấy thì sư tỷ cũng sẽ không xuống núi rồi bị thương. Trưởng Uyên sư huynh, nếu như ngươi đã quay về thì hãy mau đi xem sư tỷ thế nào rồi đi.”

Vệ Trường Uyên nghe bốn chữ “bệnh nặng hấp hối” liền trống rỗng. Hắn ta nắm chặt tua kiếm trong tay theo bản năng đi lên núi.

Nhưng chỉ mới đi được vài ba bước dường như hắn ta nhớ ra gì đó quay đầu lại.

Thiếu nữ đứng trước núi, gió khẽ len qua y phục đệ tử của nàng ta. Sắc mặt Biên Thanh Tuyền tái nhợt rơm rớm nước mắt.

Thấy Vệ Trường Uyên nhìn mình, nàng ta miễn cưỡng cười một cái vẫy tay bảo hắn đi đi: “Sư huynh, ngươi mau đi đi.”

Vệ Trường Uyên mím môi xoay người rời đi.

Biên Thanh Tuyền thấy hắn ta vẫn rời đi, con ngươi dần trở nên lạnh lẽo

Cùng lúc này, các đệ tử còn lại đều bị dáng vẻ này của Biên Thanh Tuyền mà đau lòng khôn nguôi.

“Chuyện này sao có thể trách tiểu sư muội chứ. Rõ ràng là do Sư La Y động tay trước, cũng là do nàng tự mình chạy xuống núi mà!”

“Sao sư huynh Trường Uyên lại có thể làm như vậy chứ? Tiểu sư muội luôn túc trực ở đây chờ hắn quay về vậy mà cũng không hỏi thăm nàng câu nào.”

“Ai biết được nàng ta có xảy ra chuyện gì thật không chứ!” Các đệ tử ban đầu có cảm tình với Sư La Y bởi vì chuyện này mà bắt đầu phỏng đoán: “Chẳng lẽ là vì muốn âm mưu hại tiểu sư muội sao?”

Biên Thanh Tuyền vội vàng vội vàng lắc đầu: “La Y sư tỷ không phải là người như vậy đâu.”

Khương Kỳ đứng ở bên cạnh ngắm nhìn thanh kiếm của bản thân, rồi lại nheo mắt nhìn Biên Thanh Tuyền. Một lúc lâu sau hắn nhếch môi khẽ cười, cái mỉm cười này mang theo ý tứ hứng thú trong đó.

Tuy rằng Khương Kỳ tu luyện ở trần gian nhưng hắn ta vẫn có trong tay không ít hạc truyền tin. Những năm này, tin đồn liên quan đến Sư La Y không ngừng tăng lên nhưng phần lớn đều là chửi mắng không những dè bỉu nàng không tài năng xuất chúng như cha mẹ lại còn mắng lòng dạ nàng nhỏ mọn khinh thường đồng môn.

Nhưng ngược lại với Sư La Y, thanh danh của người này càng càng vang xa cũng chính là tiểu sư muội mới chỉ đến tông môn ba năm Biên Thanh Tuyền này.

Lần này Khương Kỳ quay lại tông môn cũng mang theo sự tò mò đối với hai thiếu nữ trong lời đồn này.

Rốt cuộc là mệnh số như nào mới có thể làm cho thiên kim giáng trần thổ, chim sẻ phi chi đầu*.

*Thiên kim rơi xuống bụi đất, chim sẻ bay đầu cành: Ý chỉ người cao quý thì bỗng nhiên thất thế, kẻ hèn mọn lại được xưng danh, đứng trên cao.

Bây giờ dường như Khương Kỳ đã hiểu được lí do là vì sao rồi. Hắn ta nhếch môi cười. Quả thật rất lợi hại đó.

Chỉ cần là Sư La Y không thật sự chết thì tình hình hiện tại sẽ rất bất lợi đối với Biên Thanh Tuyền. Liệu tiểu tiên nữ của Bất Dạ tiên sơn sẽ chấp nhận chịu thua thiệt như vậy thật sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp