Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 4: Giả Vờ Bệnh


5 tháng

trướctiếp

 

Mới sáng sớm Sư La Y đã trang điểm. Ban đầu Hồi Hương cho rằng nàng muốn đến lớp học sớm.

Nhưng đợi sau một lúc lâu, cũng không thấy Sư La Y ra ngoài. Hồi Hương nghi ngờ nhịn không được nhô ra một cái lá nhỏ đi xem, ai ngờ người bên trong đã nhạy bén hỏi: “Ai đó? Là Hồi Hương sao?”

Hồi Hương không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện cho nên đành phải hiện thân. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch không có chút sinh khí nào.

“Tiểu thư!” Hồi Hương hoảng sợ: “Tiểu thư, tại sao trông người lại kém sắc như vậy?”

Sư La Y đưa tay lên môi ra hiệu: “Suỵt, để ta cho ngươi xem một màn kịch hay.”

Hồi Hương không hiểu ý tứ là gì nhưng lại như cũ ngoan ngoãn làm theo ý của Sư La Y hóa thành một chậu thảo dược đặt bên cửa sổ.

Sư La Y lại quay lại giường.

Vừa qua khỏi giờ Mão, một sư tỷ áo xanh đến đây đưa thẻ bài cho Sư La Y. Mấy tháng trước, Sư La Y từ Bất Dạ tiên sơn chuyển đến tiểu viện độc lập này. Tông chủ cho nàng thời gian để thích ứng, hôm nay đã đến thời điểm đến lớp học.

Mỗi đệ tử ở Minh U tiên sơn đều sẽ có thẻ bài chứng minh thân phận. Lần đầu tiên đi học sẽ có thêm một người hướng dẫn chỉ đường.

Sư tỷ Thanh Y chính là người đảm nhiệm việc này.

Sư La Y thấp giọng nói: “Sư tỷ, cửa không khóa, ngươi cứ trực tiếp vào đi.”

Sư tỷ vào trong xem xét nhìn thấy Sư La Y nằm trên giường mặt trắng như giấy giống như sắp tắt thở liền giật mình: “Ngươi.. ngươi làm sao vậy?”

“Hôm qua ta có đánh một trận với hung thú nhưng cũng không có gì đáng ngại. Ta đã đáp ứng sư bá tông chủ sẽ đi đến lớp bây giờ ta liền đi.”

Dứt lời, Sư La Y liền cố hết sức đứng dậy nhận lấy thẻ bài đệ tử Minh U tiên sơn trong tay sư tỷ cố gắng đi đến đại điện học.

Thân hình nàng nhỏ bé, sắc mặt lại tái nhợt trông vô cùng suy yếu.

Ngay cả đến sư tỷ dẫn đường cũng không nhịn được mà nhíu mày. Vốn dĩ những gì muốn nói nàng đều tính cả rồi, vẫn nên để nàng quay về nằm nghỉ. Nhưng trước khi đến đây, sư tỷ đã nhận được mệnh lệnh: Bất luận như thế nào cũng phải đem Sư La Y đến lớp đúng giờ. Nếu như nàng không đến thì chỉ cần nhắc đến phụ thân của nàng là được.

Nhưng bây giờ Sư La Y đã tự mình phối hợp thì còn gì để nói đây? Nghĩ đến đây, sư tỷ đành phải im lặng.

Lúc này, đại bộ phận đệ tử đều đã lên đến nơi hướng về lớp học.

Khi cửa viện mở, sắc mặt Sư La Y trắng bệch đi theo sư tỷ ở giữa một đám người đã thu hút được rất nhiều ánh mắt.

Sư tỷ lạnh lùng đi trước, trong lòng muôn phần bất an mà dẫn đường.

Quả nhiên, chưa đi được bao xa Sư La Y đã cực kỳ suy yếu đôi chân vô lực liền ngã xuống.

Sư tỷ sửng sốt vội vàng xoay người đỡ được nàng.

Ánh mắt của các đệ tử cũng trở nên kỳ lạ. Sư tỷ hướng dẫn cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Theo lý thuyết, đệ tử không khỏe vốn nên được dưỡng bệnh không cần bắt buộc lên lớp sớm. Hành vi hiện giờ của mình chẳng phải là đang cưỡng ép đệ tử bị thương lên lớp hay sao!?

Sư tỷ muốn mở miệng giải thích lại phát hiện ra bản thân không thể nói được.

Nàng cắn răng, đưa Sư La Y về lại viện rồi vội vàng đi báo cáo lại cho cấp trên. Lại mời Đan sư đến chữa bệnh cho Sư La Y.

Đây là xảy ra chuyện gì vậy chứ? Ngay cả sư tỷ cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao lại có mệnh lệnh như vậy chứ? Xưa nay nàng chỉ dẫn không biết bao nhiêu đệ tử nhưng chưa bao giờ nhấn mạnh là nhất định phải mang đệ tử đến.

Nàng vừa rời khỏi Hồi Hương liền hiện nguyên hình mơ hồ hiểu ra gì đó sắc mặt trở nên khó coi.

Sư La Y cũng mở mắt.

Hồi Hương nói: “Tiểu thư, tông chủ hắn...”

Sư La Y nhìn nàng lắc đầu, Hồi Hương im lặng. Nhưng mà cảm giác không rét mà run bao trùm lấy cơ thể.

Cuối cùng, nàng cũng hiểu ra những điều mà trước đây nàng không thể hiểu. Vì sao đạo quân Sư Hoàn vang danh bốn bể lại vì đại nghĩa mà ngủ say. Nữ nhi của người, tiểu thư La Y vốn nên được người trong thiên hạ bảo vệ và kính trọng vì sao lại phải chịu tình cảnh bị đối xử ngày càng tệ này!

Sư La Y đứng dậy đáy mắt lạnh lùng nhìn.

Mười năm trước, phụ thân của nàng là đạo quân Sư Hoàn sau khi chìm vào giấc ngủ triền miên. Ngay từ đầu nàng đã trông coi Bất Dạ tiên sơn, đóng cửa không ra ngoài chuyên tâm tu luyện. Mãi cho đến về sau không biết khi nào bên ngoài đã loan một tin đồn nói La Y không muốn tu hành lại còn tham sống sợ chết đã thế lại còn nuôi dưỡng yêu vật ở trong núi. Hơn nữa lại còn ỷ lại vào đạo quân mà hưởng thụ chăn gấm lụa là xưa nay chưa hề làm gì cống hiến cho tông môn.

Thiếu nữ kiêu ngạo như nàng tất nhiên là sẽ tức giận.

Sư La Y tưởng rằng bản thân mình ở trong Bất Dạ tiên sơn không thân cận cùng đồng môn ngoài núi. Sau này, sau khi Biên Thanh Tuyền gia nhập tông môn danh tiếng ngày càng lớn. Mỗi khi ai khen nàng ta cũng đều sẽ vô tình giẫm một đạp lên vị tiểu tiên tử ở trong núi kia. Sư La Y muốn thay đổi cục diện cho nên liền chủ động nhận lấy nhiệm vụ trong tông môn. Ai ngờ được tình cảnh không được cải thiện mà ngày càng trở nên hỏng bét.

Ngay lúc này, tông chủ Hành Vu - sư bá của Sư La Y đã ra lệnh đưa nàng xuống núi. Ông ta nói rằng Bất Dạ tiên sơn không có chủ lại mất đi đại trận bảo hộ tiên sơn cho nên nơi này bây giờ đã không còn an toàn nữa. Thân là sư bá của Sư La Y ông ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Hơn nữa, ông ta còn nói sẽ mang Sư La Y đến Minh U tiên sơn để chăm sóc. Ngoài ra, cũng sắp đến thời gian thành hôn của Sư La Y cho nên cũng là lúc để cho nàng cùng Vệ Trường Uyên có thể bồi dưỡng tình cảm tiến hành hôn lễ.

Sư La Y đã từng rất cảm kích vị sư bá này.

Vào ngày này kiếp trước, Sư La Y không hệ giả vờ bị bệnh mà không đi. Lúc đó, nàng cắn răng kéo thân thể bị thương của mình đi học. Kết quả khi đánh nhau với các đệ tử khác, nàng lại bị một tu sĩ Trúc Cơ đánh bại nằm trên mặt đất khiến cho bản thân đã rét vì tuyết nay lại bị lạnh vì sương. Ngoài trừ nhận lấy giễu cợt của mọi người thì Sư La Y cũng chẳng biết làm gì khác.

Nàng chỉ mới đến Minh U tiên sơn đã phải chịu ủy khuất, trong lòng ngầm cho rằng sư bá tông chủ sẽ bảo vệ cho mình. Nàng chịu đựng nén khóc đi tìm sư bá cáo trạng. Ai ngờ sư bá âm trầm nhìn nàng giọng điệu thất vọng: “La Y, phụ thân ngươi đối với ngươi quá mức cưng chiều rồi. Dù cho ngươi bị thương nhưng ngươi đã là một tu sĩ kỳ Kim Đan đánh không lại một đệ tử viên mãn Trúc Cơ cũng thật sự...”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Những lời bỏ ngỏ đó giống như mây đen giăng đầy trên không trung cứ thế mà vô tình đè bẹp nàng. Trong lòng Sư La Y lo sợ nghĩ rằng bản thân nàng có thật sự kém cỏi y như lời của sư bá nói hay không.

Nàng nhìn sư bá tông chủ ở phía trên, đối với người đã từng hiền lành đối xử với nàng nhưng bây giờ nhìn kĩ lại chỉ thấy lạnh lẽo đến rét buốt tận đáy lòng nàng cũng cảm thấy một tia sợ hãi.

Sau này cứ mỗi lần Sư La Y bị người ta bắt nạt chèn ép, sư bá biết được chỉ lắc đầu thất vọng: “La Y, ngươi thật không biết cố gắng, lại đi bôi nhọ thanh danh của phụ thân ngươi.”

Từ đó trở đi, Sư La Y đã lờ mờ nhận ra được điều gì đó.

Nàng nói rằng bản thân phải quay về Bất Dạ tiên sơn nhưng lại bị từ chối. Tông chủ nói Bất Dạ tiên sơn không an toàn bây giờ lại bị các yêu ma nhòm ngó sợ Sư La Y quay về sẽ xảy ra chuyện. Nàng dựa vào lý lẽ muốn quay về lại bị đồng môn trách cứ không hiểu chuyện, không hiểu cho nỗi khổ tâm của tông chủ. Lệnh ban thưởng sau này cũng là do tiên tông ban ra.

Người sống trăm năm tâm tư còn dễ thay đổi huống gì là tu sĩ sống ngang với trời đất mấy ai có thể kiên định bảo vệ ý niệm ban đầu của mình đến cùng đây?

Sau này vào một ngày mưa to rất lớn, Sư La Y lúc này đã nhập ma đang đi bên đường nép vào tránh mưa lại nghe được có người khen ngợi Hành Vu tông.

Rốt cuộc, nàng cũng đã mơ hồ nhìn thấy được sự dơ bẩn ở trong đó.

Lúc Sơ Hoàn còn sống, người đời chỉ biết đến đạo quân Sơ Hoàn không biết đến còn có một tông chủ Hành Vu. Sư Hoàn chết rồi, thanh danh con gái của người không biết là tốt hay xấu tất nhiên sẽ giúp cho uy danh của tông chủ mới càng thêm hiển hách.

Sau này, Sư La Y cũng đã từng nghĩ đến việc Biên Thanh Tuyền chỉ đến đây có ba năm nếu chỉ dựa vào một mình nàng ta làm sao có thể xoay chuyển được toàn bộ tư tưởng của đệ tử tông môn chứ?

Không, chắc chắn không thể.

Nếu có một người có thể dễ như trở bàn tay khiến cho thanh danh của nàng mất đi sạch sẽ thì sẽ là ai chứ?

Nàng cũng đã từng nghi ngờ sư bá tuy nhiên những chuyện xảy ra ở kiếp trước lại quá hợp lý. Sư La Y cũng đã từng nghi ngờ có phải tư chất của nàng không đủ không đáp ứng được kỳ vọng lại còn có tâm ma nên mới phải chịu kết thúc thê thảm như vậy hay không.

Nhưng một lần nữa, nàng quyết định thử lại từ đầu dựa theo phỏng đoán trong lòng nàng.

Hôm nay, Sư La Y cố tình dậy sớm giả vờ bản thân đang trở nên suy yếu.

Hôm qua, toàn bộ tông môn đều biết được chuyện nàng bị thương. Nếu như sư bá tông chủ thật sự yêu quý nữ nhi của sư đệ chắc chắn ông ta sẽ để cho nàng có thời gian dưỡng thương.

Nếu như có ác ý chắc chắn ông ta sẽ cưỡng ép Sư La Y tiếp tục đến học.

Quả nhiên đúng như dự tính trong lòng, ông ta đang từng bước đẩy nàng vào cảnh bị chế giễu trở nên chật vật trong mọi hoàn cảnh.

Dưới sự thăm dò này ngay cả Hồi Hương cũng đã hiểu ra có điều gì đó không thích hợp.

Sắc mặt Hồi Hương trắng bệch không ngờ đến chân tướng lại là như vậy. Đạo quân vẫn chưa tỉnh lại, tiểu thư thật sự có thể sống sót ở Minh U tiên sơn sao?

Hồi Hương hoảng sợ ngẩng đầu lên.

“Ta ở chỗ này sinh hoạt rất ổn, nhất định sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta sẽ mang ngươi quay về Bất Dạ tiên sơn.”

Trong mắt thiếu nữ mang theo ánh sáng, Hồi Hương không nhịn được cũng gật đầu.

Sư La Y rũ mắt nói: “Chúng ta sẽ quay về nhà.”

Dù có bao nhiêu gian nan trước thì có tông chủ sau thì có Biên Thanh Tuyền nhưng nàng sẽ không để cho bản thân bọn họ lợi dụng.

Hôm nay chính là một mở đầu rất tốt không phải sao?

*

Chưa đến giờ mão Biên Thanh Tuyền đã đến đại điện, tâm trạng gần đây của nàng ta chưa từng tốt như này.

Thân là một tay chơi cờ* Biên Thanh Tuyền tất nhiên nắm bắt được tâm tư ghen tị của tông chủ, nhất định sẽ đem con công nhỏ ở Bất Dạ tiên sơn kia đến nơi này.

*Người trên cơ, đứng sau thao túng. 

Đến lúc đó thì tiểu đáng thương kia cũng chỉ có thể trở thành trò cười cho người khác ở đây.

Nàng ta liếc nhìn tiểu đệ tử kỳ Trúc Cơ ở hàng trước một cái chỉ thấy mắt tiểu đệ tử kia đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh.

Biên Thanh Tuyền ngại ngùng cúi đầu, nàng ta biết tên ngốc này đang hưng phấn như vậy là vì muốn báo thù cho nàng ta. Sáng nay, nàng ta đã sớm đưa cho hắn rất nhiều đan dược tăng tu vi.

Đừng nói chỉ là một cái tiền Kim Đan ngay cả hậu kỳ Kim Đan cũng có thể đánh một trận.

Trong lòng Biên Thanh Tuyền cũng vui vẻ đủ để quên đi việc bị từ chối lúc sáng kia. Hôm nay giống như mọi lần trước khi ra khỏi viện nàng ta ghé qua thăm Biên Linh Ngọc.

Biên Linh Ngọc dậy sớm hơn nàng đang đọc sách trong viện.

Nàng ta mềm mại nói: “Ca ca, đêm qua tuyết tan so với mấy ngày trước còn lạnh hơn. Đinh Bạch có chăm sóc ngươi tốt không?”

Thiếu niên lạnh lùng như đá tiếp tục lật sang trang sách tiếp theo.

Biên Thanh Tuyền lại nói tiếp: “Tuy ngươi không để ý thân thể của ngươi sẽ ngày càng tệ đi nhưng ta lại để ý. Mấy ngày nay, ta sẽ luyện thêm chút đan dược cho ngươi ắt hẳn cũng có chút tác dụng với thân thể. Nếu như ngươi lại tiếp tục ném đi thì ta sẽ thực sự tức giận đó.”

Biên Linh Ngọc lại tiếp tục giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Nàng ta hít sâu một hơi, vẻ mặt lo lắng liền biến mất lạnh lùng nói: “Biên Linh Ngọc, hôm nay là lần đầu tiên Sư La Y đến điện Minh Tâm học.”

Động tác lật sách của thiếu niên dừng lại một chút cuối cùng cũng nhìn lên.

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng ta hài lòng cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu nhìn ta rồi, ngươi đoán xem ta sẽ làm gì đi?”

Biên Linh Ngọc: “Ta đã bảo ngươi dừng lại rồi kia mà?”

Biên Thanh Tuyền mím môi: “Ta cũng đã nói ngươi đừng tiếp tục quan tâm đến nàng ta. Nàng ta không thích ngươi đâu! Cứ xem như không có Vệ Trường Uyên đi thì cũng có Lý Trường Uyên, Tống Trường Uyên. Nàng ta kinh thường ngươi như vậy, ngươi cứ trông cậy vào điều gì ở nàng ta chứ?”

Thiếu niên nắm chặt trang sách trong tay, sau khi im lặng một lúc lâu lại rũ mắt đọc tiếp.

Hai người rời đi trong bầu không khí không mấy vui vẻ.

Ba năm qua, tình cảnh như thế này cứ xuất hiện không ít lần. Dù cho Biên Thanh Tuyền có hỏi han ân cần ra sao hay chửi rủa bày trò thì hắn cũng chưa hề phản ứng lại lần nào.

Mới đầu Biên Linh Ngọc còn cho nàng ta một ánh mắt nhưng ánh mắt đó giống như đang nhìn một khối đá ti tiện làm nàng ta tức giận không thôi.

Sau này, Biên Linh Ngọc dứt khoát xem như không nhìn thấy nàng ta.

Thứ duy nhất có thể khiến hắn có chút phản ứng đó là khi Biên Thanh Tuyền lại tính toán sẽ giở trò gì với Sư La Y.

Hắn sẽ không nhịn được mà cảnh cáo nàng ta dừng lại.

Biên Thanh Tuyền biết hiện tại hắn không có cách nào để ngăn cản nhưng nàng ta thích nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng sự lo lắng bực bội của hắn.

Rơi xuống nhân gian, yêu phải người không yêu mình nhưng lại không chịu buông bỏ đáng đời bị như vậy.

Ngươi cũng sẽ đau lòng vậy sao? Trong lòng nàng ta đắc ý nghĩ. Hãy từ từ mà cảm nhận sự phẫn nộ cùng muốn mà không có được giống như ta đi.

Hôm nay như thế những ngày sau này cũng sẽ như thế. Nàng ta vĩnh viễn cũng sẽ không thèm liếc nhìn ngươi dù chỉ là một lần mà so với ta thì ngươi còn đáng thương hơn nhiều.

Biên Thanh Tuyền ngồi vào vị trí của mình thân thiện chào hỏi với đồng môn. Biên Thanh Tuyền tươi cười đầy ấm áp, một vị sư tỷ ngồi cạnh không nhịn được mà hỏi: “Tiểu sư muội, vì sao hôm nay ngươi lại vui vẻ như vậy có chuyện vui sao?”

Nhưng mà đã qua giờ mão, Biên Thanh Tuyền đợi mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Sư La Y.

Ý cười trên mặt nàng ta biến mất có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Dựa theo tính cách của Sư La Y chỉ cần có người nhắc đến phụ thân trước mặt thì sẽ khiêu khích tính kiêu ngạo của nàng ta. Dù cho bò cũng sẽ đến, Sư La Y luôn cố gắng không bôi nhọ thanh danh của cha nàng ta.

Biên Thanh Tuyền nhìn về phía cửa lớn nhìn mãi nhưng ngay cả đến bóng dáng cũng không nhìn thấy ngay cả tiên sư cũng đã vào nhưng Sư La Y vẫn không đến.

Nàng ta kéo ống tay áo của vị sư huynh bên cạnh: “Sư huynh, ta nghe nói hôm nay sư tỷ La Y sẽ đến đây đã đến giờ nhưng sao vẫn không nhìn thấy tỷ ấy vậy?”

Sư huynh có chút do dự thấp giọng nói: “Ngươi nói sư muội La Y sao? Hôm qua nàng bị thương nặng. Hôm nay, ta nghe nói nàng chỉ sợ không thể sống được bao lâu nữa. Cũng không biết vì sao mà tông chủ lại phái một vị sư tỷ đi kiên quyết muốn ép nàng phải đến đây.”

“...” Đây rõ ràng là đang nói bậy nói bạ mà!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp