Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 3: Nhục Nhã


5 tháng

trướctiếp

 

Tuyết rơi dày đặc làm nổi bật sự nhợt nhạt dưới ánh hoàng hôn.

Biên Linh Ngọc rời khỏi viện, Sư La Y cũng đứng lên đi vòng qua bức bình phong nhặt lại hai đồ vật bị Biên Linh Ngọc ném đi.

Nếu như nàng vẫn là Sư La Y kiêu ngạo trước kia tất nhiên sẽ không thể hiểu được lý do vì sao Biên Linh Ngọc không biết tốt xấu lại đi tức giận với nàng. Nhưng nàng lúc này đã phiêu bạt bao nhiêu năm cũng học được không ít chuyện ân nghĩa trên đời rồi.

Nàng vẫn nhớ rõ có một lần, nàng vì trốn sự truy đuổi của tiên tông vô tình đi ngang qua một con hẻm pháo hoa ở nhân gian liền ở lại đó mấy tháng.

Trong Di Hồng Các có một nữ tử tên là Cẩm Nhi.

Cẩm Nhi thật ra là con của một quan lại. Nàng là một tay chơi tỳ bà giỏi nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân. Tuy nhiên lại có rất nhiều quan lại bỏ ra rất nhiều tiền nhưng cũng chẳng thể được Cẩm Nhi để mắt đến. Sau này, có một thư sinh đến kinh thành thi đối với Cẩm Nhi vừa gặp đã yêu. Hắn ta thả diều, viết thư tình, làm hết mọi việc lãng mạn trong nhân gian.

Thư sinh anh tuấn nho nhã tài hoa hơn người như vậy, rất nhanh chóng Cẩm Nhi đã phải lòng bởi sự ôn nhu của hắn ta. Ngay cả thể xác và tinh thần nàng đều giao cho hắn ta.

Hai người họ thề non hẹn biển tình sâu nghĩa nặng, thư sinh hứa hẹn sẽ mang theo Cẩm Nhi rời đi.

Mấy tháng sau bảng vàng được công bố, thư sinh đã sớm thi đỗ đạt nhưng hắn ta không quay lại Di Hồng Các mà chỉ phái người mang một hộp châu báu đến.

Đêm hôm đó, Cẩm Nhi nhảy từ gác mái xuống lòng sông rộng lớn.

Lúc đó, Sư La Y vẫn cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng sau khi nhìn thấy bao nhiêu cảnh tang thương trong nhân gian, tình cảm cố nhân xưa đổi thay rốt cuộc nàng cũng hiểu hộp châu báu kia có ý nghĩa là gì.

Cẩm Nhi tám tuổi đã bán nghệ, nàng kiên định với ý định ban đầu của mình suốt mười năm. Cuối cùng mãi đến sau này cũng xem như là gặp được một ý trung nhân nhưng rốt cuộc ở trong lòng người kia nàng chẳng qua cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi.

Nàng chỉ là một kẻ hèn mọn chỉ cần dùng tiền là có thể đuổi đi. Trong một khắc kia nam tử nọ đã đưa nàng đến đường cùng tuyệt vọng cả đời này nàng chỉ có thể làm kỹ nữ mà thôi.

Sư La Y lại nghĩ đến Biên Linh Ngọc nàng mơ hồ hiểu ra vì sao hắn lại tức giận.

Đối với một số người, nghĩa khí và tự trọng của bọn họ còn quan trọng hơn sinh mệnh. Nếu như ngươi làm nhục danh dự của bọn họ thì chẳng khác nào lấy mạng của bọn họ cả.

Dù cách thể hiện khác nhau một trời một vực, thế nhưng đã là người trong cuộc thì có thể hiểu được cảm giác đó na ná như bị sỉ nhục.

Sư La Y cầm khóa Như Ý nằm lăn lóc trên đất lau sạch bụi bẩn.

Khóa Như Ý bị Biên Linh Ngọc ném xuống đất là của mẫu thân Sư La Y, công chúa Nam Việt tự mình tìm người chế tạo ra. Năm đó biết được Sư La Y còn nhỏ đã đính hôn cùng đại công tử Vệ gia mà công chúa biết rõ bản thân chỉ là một người phàm lại ôm yếu sợ không đợi được đến khi nữ nhi của mình thành thân sinh con.

Nàng tìm thợ rèn vũ khí tốt nhất làm nên một chiếc khóa Như Ý.

Công chúa cùng đạo quân nói: “Tương lai sẽ có một ngày tiểu lang quân Vệ gia sẽ đem linh ngọc giao cho La nhi, chiếc khóa này chính là vật đáp lễ. Đại Tế Ti sẽ để nó ở Nam Việt nhận sự cung phụng trong vòng mười năm bảo hộ đứa trẻ kia bình an, nguyện cho hài nhi của ta nhân duyên viên mãn đến chết không chia lìa.”

Sau khi công chúa chết, khóa Như Ý vẫn luôn được Sư La Y mang theo bên người.

Sau này, Sư La Y chuyển ra Bất Dạ tiên sơn một thân một mình quật cường, nàng không mang theo bất cứ thứ gì trong bảo khố của phụ thân. Trên người Sư La Y lúc đó chỉ đeo một cái khóa Như Ý.

Đối với Sư La Y thuở nhỏ thì cái khóa này thuộc về nàng. Sau khi nàng lớn lên sẽ tặng làm tín vật cho đạo lữ của mình, là thứ mà nàng sẽ giao lại cho Vệ Trường Uyên.

Mà vào ngày hôm ấy ở rừng mai Vệ Trường Uyên đã tặng linh ngọc của Vệ gia đi rồi. Hắn ta đã tặng linh ngọc đó cho người trong lòng mình.

Một khắc kia trong tim của Sư La Y, hôn ước của bọn họ đã hết hiệu lực.

Khóa Như Ý được cả Nam Việt quốc chúc phúc lúc này cũng vô dụng. Một nửa xuất phát từ tâm ma, một nửa xuất phát từ nghèo túng nàng liền thuận tay cho Biên Linh Ngọc.

Dù sao cũng không ai muốn nó nhưng mẫu thân đã từng nói qua ít nhất mang theo chiếc khóa này bên người sẽ bảo hộ hắn đời này bình an. Năm đó nàng thật sự nghèo nàn chỉ còn lại những vật này.

Về phần Huyết Linh Chi, Sư La Y vậy mà lại nhớ rõ ngọn ngành.

Đó là thứ mà nàng vất vả đổi lấy được khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên sau khi dọn ra Bất Dạ tiên sơn. Thiếu nữ không biết sự đời, nàng vì một gốc Huyết Linh Chi mà chảy không ít máu cùng nước mắt. Huyết Linh Chi không không thể giúp nàng trị vết thương cho nên nàng liền đem nó cùng với khóa Như Ý đem cho Biên Linh Ngọc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Không ai ngờ được đối với Sư La Y lúc đó mà nói hai đồ vật này chính là toàn bộ tài sản của nàng, nàng thật sự rất nghèo.

Sư La Y chợt nhớ đến trong viện còn có một gốc mẫu đơn trăm năm chưa thành niên.

Khi còn nhỏ mẫu thân cùng nàng ở trong viện kia gieo một bồn hoa mẫu đơn sau này được chuyển đến trồng ở tiên sơn. Gốc mẫu đơn này được Sư La Y vất vả chăm sóc. Nhưng đáng tiếc là hôm qua nó đã bị Biên Thanh Tuyền ngắt đi với câu nói: “Hoa này nở trông thật đẹp.”

Sư La Y giận dữ cho nên vì vậy mới động thủ đánh nàng ta.

Mà bây giờ, trải qua đủ loại chuyện trong quá khứ không muốn nhắc lại. Sư La Y lúc này không muốn để cho Biên Linh Ngọc nghĩ rằng nàng đang sỉ nhục hắn.

Nàng suy đi nghĩ lại liền đem Huyết Linh Chi nhặt lên sau đó xoay qua cất chiếc khóa trong lồng ngực. Sư La Y tính toán đuổi theo giải thích vài câu còn tin hay không thì tùy hắn.

Tuyết lớn bay lả tả, Sư La Y lại bị thương nên không đi nhanh được. Cho đến khi trông thấy một bóng lưng đơn độc ở phía trước thì nàng mới thở phào một hơi.

Còn may, Biên Linh Ngọc vẫn chưa đi xa nàng muốn gọi hắn lại thì lại nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục màu cam chạy theo hướng của Biên Linh Ngọc.

Sư La Y nhíu mày lại liền dừng bước.

*

Biên Thanh Tuyền nhận được tin báo của đệ tử khi đang chữa trị cho đệ tử trong tông môn.

Nàng ta đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Vết thương của sư huynh sau này khi trở về cần nghỉ ngơi thật tốt vài ngày. Bên trong móng vuốt của hung thú có độc, tốt nhất là sư huynh nên dùng một chút Thanh Tâm Đan phòng trừ ma khí đi vào cơ thể.”

Hai tai nam đệ tử ửng đỏ không ngừng liên tục gật đầu.

Các tu sĩ có hướng tu luyện không giống nhau nhưng con đường tốt nhất thường là đan tu.

Biên Thanh Tuyền chính là một đan tu.

Ba năm trước, nàng ta lên núi bái sư lại được trưởng lão Thiên Cơ Các khen ngợi mệnh cách của bản thân. Lúc đó, ngay cả đến tông chủ ngồi trên cao cũng rũ mắt nhìn nhưng nàng ta lại dứt khoát trở thành một đan tu vì đồng môn trong tông môn mà trị thương.

Các đệ tử làm nhiệm vụ nhiều ít gì cũng sẽ bị thương. Vì vậy nên dường như đệ tử từ lớn đến bé trong tông môn đều nhận ân huệ của nàng ta.

Hơn nữa, nàng cũng không lạnh lùng xa cách với trưởng lão Hàm Thục. Khi các đệ tử bị thường liền đến tìm Biên Thanh Tuyền để trị liệu.

Biên Thanh Tuyền hoạt bát lanh lợi lại biết cách nói chuyện dần dà danh tiếng của tiểu sư muội ngày càng lan rộng.

Tiểu đệ tử đến báo tin tên là Đinh Bạch, tiểu đệ tử thì thầm một lúc với Biên Thanh Tuyền chỉ thấy nàng ta gật đầu.

Nàng ta chạy đến Minh U tiên sơn liền trông thấy Sư la Y bước từ trong sân ra.

Sư La Y mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt trên tay khoác một chiếc khăn vàng sậm. Đối mặt với gió tuyết, chiếc trâm cài hoa mai trên tóc nàng đung đưa kêu leng keng một tiếng.

Nàng trông giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ trong tuyết trắng. Tuy nàng bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt không đi nhanh được nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng đang muốn đuổi theo bóng người ở phía trước.

Biên Thanh Tuyền nhanh chóng bước đến ngồi xuống đỡ tay vịn xe lăn của Biên Linh Ngọc. Nàng ta nhìn qua khóe mắt quả nhiên trông thấy Sư La Y đã dừng bước.

Bỗng nhiên, Sư La Y không biết nghĩ cái gì liền lui trở về “Bang” một tiếng đóng lại cửa viện.

Quả nhiên vẫn là tính tình không chọc được kia.

Có lẽ là ánh nhìn của Biên Thanh Tuyền quá mức khác thường cho nên Biên Linh Ngọc cũng quay đầu nhìn lại nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người đóng chặt cửa viện trông giống như một đóa hoa đào nở rộ trên mặt tuyết.

Hắn lại nhìn thấy dấu chân thiếu nữ trước cửa viện kia liền kín đáo mỉm cười.

Trong lòng Biên Thanh Tuyền lập tức căng thẳng.

Ánh mắt nàng ta nhìn thấy khớp xương rõ ràng trên những ngón tay thon dài lúc này đã bị lạnh làm cho đỏ ửng hơn nữa còn chằng chịt vết thương của hắn. Nơi ở của đệ tử ngoại môn cách rất xa Minh U tiên sơn, hắn đi đến được nơi này rốt cuộc phải đi bao xa lại phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi?

“Ca ca, ngươi đi đến Minh U tiên sơn làm gì?” Nàng ta nói cho hắn biết: “Hôm qua ta không cẩn thận làm gãy hoa của sư tỷ La Y, tỷ ấy chắc hẳn vẫn còn giận ta. Lỡ như sư tỷ “giận cá chém thớt” lây sang ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

Mấy chữ “giận cá chém thớt” đối với Biên Linh Ngọc ngày xưa mà nói không khác gì vảy ngược của hắn nhưng hôm nay hắn giống như mắc điếc tai ngơ chỉ nhìn chằm chằm vào mấy dấu chân còn lưu lại.

Biên Thanh Tuyền thấy dáng vẻ này của hắn lúc đầu còn cảm thấy bực bội nhưng dù cho hai người đứng dưới tuyết một hồi lâu cũng không thấy Sư La Y mở cửa.

Chuyện bất ngờ xảy ra ba tháng trước mỗi khi nhớ lại đều khiến Biên Thanh Tuyền tức giận. Nàng ta tức giận đến mức bị bệnh liền hai tháng. Nhưng thứ khiến nàng ta bực mình hơn chính là Biên Linh Ngọc ngày càng thất thần. Có rất nhiều lần nàng ta gọi Biên Linh Ngọc nhưng hắn đều không nghe thấy.

Biên Thanh Tuyền luôn chăm sóc bản thân rất tốt. Mấy ngày trước nàng ta vô tình nhìn thấy Sư La Y đang cẩn thận chiếu cố một cây hoa mẫu đơn.

Thiếu nữ cẩn thận xới đất và bắt côn trùng cho gốc hoa mẫu đơn. Y phục Sư La Y uốn lượn, ánh mắt dịu dàng chăm sóc gốc hoa mẫu đơn.

Chiều hôm đó, Biên Thanh Tuyền đã tự tay hái đóa hoa mẫu đơn trắng kia xuống: “Hoa này nở thật đẹp.” Nàng ta vui sướng khen ngợi.

Biên Thanh Tuyền biết rõ Sư La Y là một con công nhỏ kiêu ngạo và tùy hứng như thế nào.

Nghĩ đến đây, tâm tình nàng ta đang căng thẳng liền bình tĩnh lại. Cánh cửa viện đang đóng chặt lúc này cũng không còn chút uy hiếp nào nữa.

Làm sao có thể chứ? Nàng nghĩ thầm Sư La Y có bao nhiêu chán ghét đối với nàng ta thì có bấy nhiêu chán ghét với Biên Linh Ngọc.

Sư La Y mới vừa còn rồi còn đuổi theo nhưng cũng không nói vài câu sỉ nhục mắng nhiếc đã là cực hạn rồi làm sao có thể nói ra mấy lời Biên Linh Ngọc nghe lọt tai chứ?

Quả nhiên, không chỉ có nàng biết rõ điều này, Biên Linh Ngọc cũng dần dần hiểu ra.

Hắn rũ mắt xoay người rời đi.

Biên Thanh Tuyền vội vàng theo sau nhưng nàng ta mới vừa đụng đến xe lăn thì Biên Linh Ngọc đã lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Biên Thanh Tuyền cắn môi mặc dù nàng ta không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể buông tay không dám đụng vào đồ của hắn nữa chỉ lẽo đẽo theo sau.

Dáng thiếu niên giống như cây tùng, đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết lạnh lùng như một con sói đơn độc.

Sinh mệnh của hắn rõ ràng đang ngày càng suy nhược nhưng Biên Thanh Tuyền vẫn nhắm mắt đi theo hắn giống như say như dại. Nhớ tới việc khoảng cách giữa hắn và Sư La Y ngày càng xa, Biên Thanh Tuyền bất chợt cong cong khóe môi.

Không cần biết như thế nào chỉ cần Sư La Y vẫn tiếp tục chán ghét Biên Linh Ngọc hoặc là tình trạng giữa hai người kia càng ngày càng tệ thì không phải nàng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian sao?

Nàng ta có đủ kiên nhẫn để chờ đợi một ngày Biên Linh Ngọc hoàn toàn chết tâm.

*

Sư La Y cảm thấy rất xui xẻo.

Vừa nhìn thấy Biên Thanh Tuyền nàng liền chán ghét không thôi. Nàng sợ bản thân nàng sẽ thật sự động thủ với Biên Thanh Tuyền cho nên liền dứt khoát đóng cửa suy nghĩ kĩ lại.

Nàng nằm trên giường một lúc, Hồi Hư đi hâm lại bếp củi trong phòng cũng trở nên ấm áp. Những vết thương kia của nàng cũng bắt đầu cảm thấy có chút đau.

Nàng lại lấy ra chiếc khóa kia xem xét, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Mặc dù Biên Linh Ngọc không biết khối ngọc này có ý nghĩa như thế nào nhưng hắn vẫn ném trả cho nàng chứ không phải tùy ý vứt bỏ nó.

Người sống càng lâu càng trân trọng những đồ vật xưa cũ.

Một cái khóa do mẫu thân nàng cùng toàn bộ Nam Việt quốc chúc phúc thực sự không phải thứ mà nàng có thể tùy tiện đem đi cho người khác.

Dù cho Vệ Trường Uyên không cần, Biên Linh Ngọc cũng không cần thì nàng cũng không thể tùy tiện vứt nó được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Dù thế gian không còn ai yêu quý nàng, nàng cũng không nên vì bọn họ mà trở nên khúm núm. Nàng phải trân trọng yêu thương bản thân mình đầu tiên mới đúng.

Khóa Như Ý vẫn là trân bảo y như trong trí nhớ của nàng, là lễ vật tốt nhất mà công chúa tặng cho nữ nhi của mình. Nó không giây phút nào không nhắc nhở Sư La Y từng có người yêu thương nàng vô điều kiện như vậy.

Cất chiếc khóa trong ngực, Sư La Y cũng có chút kiên định.

Đem khóa cất trong lồng ngực, trong lòng  Sư La Y sinh ra một chút kiên định.

Những hơi ấm này đã tiếp thêm cho nàng sức mạnh để có thể tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp. Nàng nghĩ rằng dù cho có ở trong tình cảnh khó khăn như thế nào đi nữa thì cơ hội làm lại này thật sự không dễ gì có được. Nhất định nàng sẽ bù đắp cho những thiếu sót trong kiếp trước và sống một cuộc sống mà nàng mong muốn.

Kiếp trước, nàng ngẫu nhiên nhặt được một quyển sách cổ bên trong có vài bài tâm pháp có thể tạm thời áp chế tâm ma. Sau khi niệm vài lần, nàng vội vàng đứng dậy để cho tâm pháp lưu thông khắp cơ thể.

Tâm pháp rất hiệu quả sau khi tâm pháp đi một vòng khắp cơ thể, nàng liền cảm thấy sự chán ghét khi nhìn thấy Biên Thanh Tuyền đã tan đi không ít lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Biên Linh Ngọc nàng ngẫm nghĩ lại tình cảnh cảm thấy dường như hắn không phải cá mè một lứa cùng với Biên Thanh Tuyền một lòng chỉ muốn mình sa đọa chết đi, nàng nên đền tội với hắn mới phải, nhưng mà nên đền tội gì đây?

Làm ma tu đã sáu mươi năm đây là điều cực hạn mà nàng có thể làm được. Không thể mong đợi vào việc nàng không phân biệt được tốt xấu như thuở thiếu thời mà cảm thấy áy náy cùng với cảm giác tội lỗi.

Tuyết rơi dày đặc đến tận nửa đêm, vào ngày hôm sau trời lại rất trong xanh.

Vào giờ mão*, Hồi Hương thuận tiện đi đến viện Sư La Y một chuyến.

*Giờ mão: 5- 7 giờ sáng

Biết rằng sự xuất hiện của mình có thể mang đến phiền phức cho tiểu thư, cho nên Hồi Hương liền lén đến.

Hai năm nay, Sư La Y sống rất vất vả, một thân đầy vết thương ngoài trừ Hồi Hương thì chẳng ai quan tâm đến nàng cả.

Hồi Hương thương xót cho nàng cho nên lặng lẽ đến nhìn xem tình cảnh hiện giờ của nàng ra sao. Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa? Có còn đau hay không?

Hồi Hương là một cái cây biến thành cho nên muốn ẩn mình là chuyện cực kì dễ dàng. Mỗi ngọn cây cọng cỏ trong viện đều được Hồi Hương bảo hộ.

Không ngờ đến Sư La Y đã tỉnh lại.

Nàng tự trang điểm cho bản thân. Nhìn qua mặt gương Hồi Hương nhìn thấy một gương mặt mỹ nhân có chút tiều tụy. Trên mặt thiếu nữ có những vết thương nho nhỏ nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng ngược lại còn khiến tăng thêm phần diễm lệ.

Từ trên mặt thiếu nữ, Hồi Hương mơ hồ nhìn thấy gương mặt của đệ nhất mỹ nhân Nam Việt xưa kia.

Hồi Hương có chút thất thần. Năm đó, công chúa xinh đẹp mỹ miều không chỉ khiến các công tử nước láng giềng say mê mà ngay cả đến các giới Tiên Ma chỉ cần gặp qua nàng liền không quên.

Nhưng nữ nhi mà công chúa yêu thương vậy mà sau khi đạo quân ngủ say lại bị áp bức đến mức dần dần khô héo.

Hôm nay mặc dù trông La Y có chút tiều tụy. Nhưng đôi mắt u ám của nàng lúc này đã bừng lên sức sống tươi sáng.

Hồi Hương rất bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng.

Tiểu chủ nhân có thể tỉnh lại là chuyện không thể tốt hơn. Trong lòng nàng thậm chí có cảm giác mãnh liệt rằng hết thảy mọi chuyện bắt đầu từ hôm nay đều sẽ chậm rãi tốt lên!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp