Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 14: Tưởng Ngạn


5 tháng

trướctiếp

Sư La Y nhận ra Tưởng Ngạn.

Nhưng mà Tưởng Ngạn tươi cười trước mắt nàng lúc này rất khác so với trong trí nhớ của Sư La Y.

Giữa nàng cùng Tưởng Ngạn đã từng có một đoạn thời gian bất hòa. Khoảng ba mươi năm trước, Sư Hoàn tổ chức lễ mừng thọ hai ngàn tuổi ở Bất Dạ tiên sơn.

Lễ mừng thọ của đạo quân, tất cả các tông môn lớn đều tề tựu về đây để chúc thọ nhưng chỉ có Xuyên Vân Tông thì người đến lại là thiếu tông chủ Tưởng Ngạn.

Lúc đó Sư La Y tuy đã trổ mã nhưng nàng vẫn còn nhỏ. Tuổi của Tưởng Ngạn lúc đó cũng không lớn, trông hắn ta giống như một viên ngọc sáng, cách đối nhân xử thế cũng rất thuần thục.

Ở Bất Dạ tiên sơn không có hài tử nào bằng tuổi với Sư La Y. Mà Vệ Trường Uyên thì luôn ở Minh U tiên sơn tu luyện, Sư La Y không có ai để chơi cùng cả. Dung mạo của Tưởng Ngạn khá đẹp, hắn ta vừa ôn nhu lễ phép lại biết cách nói chuyện. Trước đó, hắn ta đã từng học nghệ ở Bồng Lai sau này thì lại đi theo sư huynh chu du khắp nơi biết được rất nhiều kiến thức hay ho.

Hắn ta kể cho Sư La Y nghe rất nhiều chuyện, làm diều cho nàng chơi, lại lén lút dẫn nàng xuống núi xem lễ hoa đăng ở nhân gian.

Phụ thân bảo vệ nàng quá tốt cho nên lần đầu tiên Sư La Y nhận thức được rằng bản thân cũng đã có một bằng hữu ngoài Hồi Hương ở đây cho nên rất vui vẻ.

Sau này, Tưởng Ngạn nói muốn dẫn nàng đi đến một chơi vui chơi. Trên mặt hắn ta vẫn luôn ôn hòa cười nhưng sau đó lại đẩy Sư La Y vào vực sâu Vạn Ma Uyên.

Đó là một trong những ký ức khủng khiếp nhất của Sư La Y.

Sau khi nàng rơi xuống vực sâu Vạn Ma Uyên. Trên đường chạy trốn nàng gọi Thân Vẫn Đao ra cố gắng dùng mọi cách để sống sót. Nàng đã gặp rất nhiều yêu quái đáng sợ, bọn chúng kẻ thù muốn ăn nàng kẻ thì lại muốn nuốt linh hồn của nàng. Nhưng dù cho nàng cố gắng chiến đầu thì lúc này nàng cũng còn rất nhỏ mà tu vi cũng thấp. Cuối cùng, nàng bị một đóa hoa ma thú hôi tanh nuốt chửng.

Sư La Y bị những cánh hoa bọc lấy, nàng không những bị trói chặt tay chân mà còn bị tiêm nọc độc vào cơ thể. Nàng không thể cựa quậy cứ như vậy chẳng mấy chốc nàng sẽ trở thành thức ăn của ma hoa.

Đạo quân Sư Hoàn một thân một mình nhảy xuống vực sâu Vạn Ma Uyên dùng một đao chém giết một loại yêu quái cuối cùng cũng tìm được nữ nhi đem nàng về nhà.

Sư La Y mất một khoảng thời gian rất dài để có thể hồi phục vết thương.

Sau này, Sư Hoàn hỏi nàng: “Xuyên Vân Tông đem Tưởng Ngạn đến đây thỉnh tội với con, con có muốn sang đó xem thử không?”

Đương nhiên là nàng muốn đi. Nàng rất muốn biết vì sao bằng hữu tốt của nàng lại đối xử với nàng như vậy? Vì sao lại có thể dứt khoát đẩy nàng vào vực sâu Vạn Ma Uyên như vậy?

Sư La Y nhìn thấy Tưởng Ngạn đang quỳ tại đại sảnh đường.

Vết máu loang lổ khắp người thiếu niên, quần áo trên người đều rách tả tơi không có tấc thịt nào là nguyên vẹn. Tất nhiên, Xuyên Vân Tông sợ đạo quân tức giận vì muốn biểu đạt thành ý cho nên đã giày vò Tưởng Ngạn không ra hình người rồi mới đưa đến đây.

Khuôn mặt Sư La Y tái nhợt chất vấn hắn ta: “Vì sao lại làm như vậy?”

Khóe môi hắn rớm máu vẫn nở nụ cười ôn hòa kia: “Tiểu La Y, đã lâu không gặp. Vì sao lại làm như vậy ư? Không vì sao cả, chỉ là ta nhất thời thất thủ mà thôi.”

Những lời sàm ngôn dù là ai cũng sẽ không tin được. Thậm chí Sư La Y còn cảm thấy lời thất thủ trong miệng hắn ta chính là hối tiếc vì trong lúc đó không thể giết nàng.

Trưởng lão Xuyên Vân Tông đè Tưởng Ngạn xuống, nhìn thấy hắn ta “đến chết cũng không chịu hối cái” liền vội vàng nhấn đầu hắn ta xuống đe dọa Tưởng Ngạn xin lỗi Sư La Y.

Tưởng Ngạn bị cưỡng ép dập đầu hết lần này đến lần khác nhưng hắn ta trước sau vẫn không chịu mở miệng nói gì, trong mắt còn mang theo ý trào phúng mỉa mai. Cuối cùng, ngay cả Sư Hoàn cũng không thể nhìn được nữa liền nhíu mày cắt ngang: “Đủ rồi, mang về dạy bảo trách phạt cho tốt đi đừng ở đây dọa La Y.”

Trước khi Tưởng Ngạn rời khỏi khắp cả mặt đều là máu, đột nhiên hắn ta nhìn về phía Sư La Y không rõ có ý gì liền khẽ cười một cái.

“Lần sau khi ta gặp ngươi, nhất định ta sẽ mang diều theo cho ngươi.”

Cho cái gì mà cho! Hắn ta có phải lại có bệnh hay không vậy?

Sư La Y bị người bạn tốt nhất phản bội liền uất ức sầu não mất mấy ngày. Sau này nàng mới biết được vì sao Tưởng Ngạn lại làm như thế với nàng. Đạo quân đã giải thích cho nàng: Rất lâu trước kia phụ thân của Tưởng Ngạn cũng rất yêu Oản Tầm công chúa, là kiểu vừa gặp đã yêu. Nhưng Tưởng gia dù sao cũng chỉ là một môn phái nhỏ. Sau này, khi công chúa đã gả cho đạo quân thì phụ thân của Tưởng Ngạn bị ép phải cưới mẫu thân của hắn ta.”

Mẫu thân Tưởng Ngạn ngang ngược kiêu ngạo rất tàn nhẫn. Nàng ta một lòng si mê quyến luyến quấn lấy phu quân cho nên rất ghét Oản Tầm công chúa.

Tưởng Ngạn là do nàng ta hạ dược mới có thể mang thai sinh ra hắn ta. Phụ thân Tưởng Ngạn càng chán ghét nàng ta thì nàng ta sẽ càng tra tấn Tưởng Ngạn – người có dung mạo giống y như đúc phụ thân hắn ta.

Trước năm mười lăm tuổi, Tưởng Ngạn chưa bao giờ có được một ngày yên bình ở Xuyên Vân Tông.

Mẫu thân hắn ta giống như phát điên mà phụ thân Tưởng Ngạn cũng không dạy dỗ gì cả cho nên tuy là thiếu tông chủ nhưng Tưởng Ngạn lại phải dựa vào các đồng môn thương hại hắn ta nuôi dưỡng mà lớn lên.

Phụ thân si mê tình cũ không lay chuyển, mẫu thân điên cuồng tra tấn... Khiến cho hận ý của hắn ta ngày càng lớn. Từ trong lời nói oán hận của mẫu thân hắn ta liền cho rằng sự tồn tại của Oản Tầm công chúa chính là lý do khiến cho hắn ta sống thê thảm đến vậy.

Trước đó vài ngày mẫu thân của Tưởng Ngạn qua đời, hắn ta vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà mang theo thuộc hạ đến đây chúc thọ Sư Hoàn, điều này đã dẫn đến bi kịch Sư La Y bị hắn ta đẩy xuống vực sâu Vạn Ma Uyên.

Có lẽ là do hắn ta đã kiên nhẫn chờ đợi trong nhiều năm cuối cùng mới có đủ năng lực để báo thù nhưng lại phát hiện ra Nam Việt công chúa đã qua đời. Người hắn ta hận đã không còn cho nên Tưởng Ngạn liền chuyển sang trả thù lên người nữ nhi của bà.

Biết được đoạn quá khứ này, đạo quân cũng phải thở dài một tiếng cảm thấy đứa bé kia vừa đáng hận vừa đáng thương. Ông hỏi qua ý kiến của La Y muốn xử trí Tưởng Ngạn như thế nào.

“Xuyên Vân Tông đã dùng hình phạt roi hinh, cầm hình.” Đạo quân dừng một lát mới nói tiếp: “Còn có hình phạt lột da.”

Tưởng Ngạn vẫn còn trẻ như vậy, làn da của hắn ta sẽ không bao giờ có khả năng phục hồi lại như xưa.

Sư La Y nghe được tin này có chút khó khó chịu không biết là vì Tưởng Ngạn hay vì bản thân. Nàng dùng chăn che kín bản thân rầu rĩ đáp: “Những hình phạt như vậy đối với Tưởng Ngạn cũng đã đủ rồi. Con cũng không bị gì nữa nên như vậy là được rồi. Cha, con không muốn tiếp tục gặp Tưởng Ngạn nữa.”

Lần đầu tiên mà nàng kết giao bằng hữu này không ngờ lại khiến cho nàng vừa buồn bã vừa tức giận. Nàng cảm thấy hắn ta đáng thương nhưng lại cảm thấy rất chán ghét hắn ta vô lý mà giận chó đánh mèo lên người nàng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đạo quân xoa đầu nàng an ủi. Ông cũng là một người độ lượng khoan dung sau khi điều tra rõ ràng những chuyện trong quá khứ cũng cảm thấy không nhất định phải giết chết Tưởng Ngạn.

*

Sư La Y nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngạn trước mặt trong lòng chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: “Vì sao lại nhìn ta như vậy thế?”

Nam tử trước mắt trong ánh mắt giống như mang theo ấm áp trong đó, mái tóc đen tuyền được buộc nửa đầu, mặc một chiếc áo màu xám xanh. Tưởng Ngạn cầm một chiếc ô mực in cầm lấy y phục của Sư La Y đỡ nàng đứng dậy.

Khi da thịt hai người chạm nhau, Sư La Y cảm nhận được có chút dinh dính lạnh lạnh. Nàng kìm nén cảm giác khó chịu hỏi: “Ta đang ở nơi nào?”

Nếu như nàng nhớ không lầm sau khi Tưởng Ngạn chịu hình phạt lột da thì đã lưu lại một vết thương trên mặt cho nên gương mặt không thể nào hoàn hảo như vậy được.

Tưởng Ngạn bây giờ đang đứng trước mặt nàng đã biến thành một con Bất Hóa Thiềm rồi.

“Bất Hóa Thiềm” sở dĩ gọi bọn chúng là Bất Hóa Thiềm là bởi vì bọn chúng vẫn còn chấp niệm hoặc không dễ dàng bị bị giết, mới có thể trở thành hình dạng này. Như một dạng khi người ta chết đi, nếu còn những điều lấn cấn, nỗi hận hay những chuyện chưa làm đều sẽ hóa thành Bất Hóa Thiềm

Bọn chúng lưu giữ những ký ức lúc còn sống thậm chí còn có thể sử dụng công pháp của người kia lúc còn sống, trông không khác gì một người bình thường cả, mãi cho đến khi bọn chúng không muốn tiếp tục ngụy trang nữa.

Dưới hình dáng của con người thì sẽ dễ đối phó hơn so với hình dạng bản thể của nó. Sư La Y biết rõ điều này vì vậy mà không vội ép nó hiện ra nguyên hình.

Kiếp trước người xuất hiện trước mắt Sư La Y không phải là Tưởng Ngạn mà là Vệ Trường Uyên. Lúc đó, Sư La Y không nhận ra thật sự nghĩ rằng đó chính là Trường Uyên sư huynh yêu thương nàng cho nên suýt chút nữa đã bái đường thành thân.

Sau này trong lúc đánh nhau “Vệ Trường Uyên” kia biến thành Bất Hóa Thiềm thì nàng cũng không gặp được Tưởng Ngạn. Trong lòng Sư La Y có suy đoán có lẽ “Vệ Trường Uyên” kiếp trước cũng chính là Tưởng Ngạn lúc này.

Nàng nhớ rõ dường như Tưởng Ngạn chính là “thủ lĩnh” của Bất Hóa Thiềm.

Tưởng Ngạn nghe nàng hỏi đây là đâu liền cười đép: “Nàng còn giận ta sao? Trưa nay ta cũng chỉ là nói thêm với Châu Nhi vài câu mà thôi. Vậy mà nàng lại tức giận bỏ ra ngoài. Túi giấm nhỏ, ngươi không thêu được áo cưới cho nên ta mới bảo Châu Nhi may giúp nàng. Hôm nay, nàng ta cũng chỉ là mang áo cưới sang mà thôi. Nàng mau trở về cùng ta đi xem thử áo cưới nhé?”

Sư La Y nhìn Tưởng Ngạn lại tiếp tục ủ rũ. Có lẽ tin đồn kia nàng sẽ mang đến vận đen là thật, lần nào nàng cũng không may mắn như vậy.

Nhiều Bất Hóa Thiềm như vậy nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều gặp phải con mạnh nhất. Kiếp trước thì biến thành Trường Uyên sư huynh để lừa gạt nàng, kiếp này lại dùng gương mặt khác đến không buông tha nàng.

Muốn giết Bất Hóa Thiềm nhất định phải tìm đến tử huyệt một đao chém đứt đầu nếu không thì những vết thương kia giống như gãi ngứa sẽ nhanh chóng hồi phục lại. Sư La Y biết Tưởng Ngạn giấu đầu lâu trong nhà mặc dù nguy hiểm nhưng khi nàng gặp nguy hiểm thì Hàm Thục ở bên kia vẫn sẽ được an toàn cho nên nàng đành phải đi theo Tưởng Ngạn.

“Đêm nay phải thành thân hay sao?”

“Tất nhiên rồi.” Hắn ta cười nói: “Ta không cho phép nàng đổi ý nữa đâu.”

“...” Sư La Y ôm mặt được rồi, dù sau quay trước quay sau cũng vẫn phải vượt qua cửa ải này. Nếu như không có gì thay đổi thì đầu tiên sẽ đi mặc thử áo cưới sau đó trước khi động phòng hắn ta sẽ vô tình chạm được mạch của nàng. Sau đó phát hiện bản thân nàng không phải là xử nữ liền bắt đầu nổi điên.

...

Đã gặp chuyện này đến hai lần cho nên đương nhiên nàng có kinh nghiệm đối phó với những chuyện này, giải quyết chuyện này càng nhanh thì sẽ có thể đi cứu trưởng lão Hàm Thục nhanh hơn.

Nhưng mà Sư La Y nghĩ mãi vẫn không thể lý giải được vì sao sau này Tưởng Ngạn lại biến thành Bất Hóa Thiềm. Rốt cuộc là Tưởng Ngạn có chấp niệm muốn thành thân với nàng nhưng dựa theo suy nghĩ này thì hắn ta sẽ không giết nàng phải không?

Nàng nghĩ thêm chút nữa lại cảm thấy có thể Tưởng Ngạn muốn khiến nàng cảm thấy ghê tởm, đe dọa rồi hành hạ nàng mới phải. Nếu giải thích như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý rồi.

Ôm hận thù lớn như vậy quả thật là một người ác độc mà.

*

Sau khi ánh sáng mạnh mẽ trước mắt biến mất, khi Biên Linh Ngọc mở mắt ra lần nữa đã nhận ra bản thân đang ở trong rừng mai.

Bất Hóa Thiềm được long mạch nuôi dưỡng cho nên lớn lên rất nhanh. Ngay cả cảnh tượng giả tạo này trông cũng rất thật, giống như đang chế giễu kẻ đã từng ngu ngơ khờ dại như hắn.

Hắn cúi đầu nhìn bản thân, dường như có thể cảm thấy được máu tươi cùng những đoạn xương gãy bên dưới lớp áo kia.

Cảnh tượng giống như ba năm trước, ngay cả những chi tiết trên quần áo cũng không khác bao nhiêu. Sau khi hắn hồi phục vừa có thể xuống đất đi lại liền đi đến Minh U tiên sơn tìm nàng.

Biên Linh Ngọc mặc bộ quần áo ổn thỏa nhất của bản thân, che giấu đi những vết thương trên cơ thể. Lúc đó, hắn không có gì trong tay cả, ngay cả sinh mệnh cùng sức sống cũng mất đi. Nhưng lúc đó hắn vẫn còn rất ngây thơ không biết gì nhiều, mà người không biết thì sẽ không lo sợ gì cả.

Hắn ở rừng mai, nơi mà Sư La Y thường hay luyện đao chờ đợi ròng rã suốt bảy ngày. Thân thể của hắn thua kém cả phàm nhân, cũng may nhờ có Biên Thanh Tuyền mới có thể lén lút đi đến Minh U tiên sơn.

Hắn biết rõ bản thân sau này sợ rằng không có cơ hội nào như này nữa, sợ bỏ lỡ Sư La Y cho nên dù chỉ là một bước hắn cũng không dịch chuyển. Nhưng hắn chờ mãi chờ đến khi quần áo trở nên bẩn thỉu, gai xương ở trong tay áo sinh ra, đợi cho đến khi bộ dạng của hắn trở nên xấu xí, xương cốt cảm thấy đau đớn, chờ đến khi trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.

Cuối cùng Biên Linh Ngọc cũng gặp được Sư La Y, hắn không biết bộ dạng này của bản thân sẽ khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm cho nên muốn tiến lên phía trước bắt chuyện.

Thiếu nữ xách váy chạy về hướng của một thiếu niên khác.

Nhan sắc của nàng diễm lệ, giống như một đóa hoa mỏng manh vậy nhẹ nhàng rơi vào trong lồng ngực của Vệ Trường Uyên.

“Trường Uyên sư huynh.” Giọng như như tiếng chuông reo phàn nàn: “Ta chờ ngươi rất lâu đó!”

Thiếu niên kia bất đắc dĩ thở dài, kéo nàng vào lòng thấp giọng hỏi han bài tập gần đây của nàng. Giọng điệu của hắn hơi nghiêm khắc, dạy dỗ nàng ham chơi không chịu cố gắng nhưng mà Biên Linh Ngọc cách xa bọn họ vài cây mai có thể dễ dàng nghe ra trong lời nói của Vệ Trường Uyên còn ẩn chứa cả sự quan tâm lẫn yêu thương trong đó.

Thiếu niên cao quý kia rất nghiêm túc trong việc lên kế hoạch cho vị hôn thê nhỏ tương lai của bản thân. Cho dù là phụ thân Sư La Y ngủ say không rõ sống chết, không còn cao quý nhưng giữa bọ họ vẫn sẽ tổ chức lễ thành thân.

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Vệ Trường Uyên vì nàng mang đến vài điểm tâm nhỏ ở nhân gian rồi cùng trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong ngày đã trải qua.

Biên Linh Ngọc lạnh lùng nhìn một lúc lâu, sau khi giằng co nửa ngày hắn trốn sau một thân cây, cảm thấy nỗi đau xương cốt hay nỗi đau của trái tim lúc này cái nào đau hơn hắn cũng không thể phân định được.

Biên Linh Ngọc mơ hồ cảm thấy bản thân nên rời đi. Nhưng hắn đã chờ đợi suốt bảy ngày bảy đêm, việc này đã khiến thân thể của hắn triệt để kiệt quệ. Biên Linh Ngọc phát hiện bản thân không thể tự đứng lên được, hắn cảm thấy mặt có chút đau khi chạm đến liền cảm nhận được chỗ đó cứng cứng.

Đến khi chạng vạng tối, trời mưa lất phất. Vệ Trường Uyên trở về tông môn nhận lệnh chỉ con Sư La Y luyện đao phát hiện ra người đang trốn dưới gốc cây là hắn.

Nàng nhẹ nhàng “A” một tiếng, thanh huyết đao chĩa về hướng hắn, nặng nề hỏi: “Bất Dạ tiên sơn sao lại có yêu quái vậy?”

Biên Linh Ngọc nghiến răng lui về sau, hắn cúi đầu ý đồ muốn che giấu gương mặt của bản thân.

Xương cốt của hắn giống như đứt gãy, những chiếc gai xương trắng bạc mọc ra phá hỏng y phục của hắn, khiến chúng trở nên vô cùng xấu xí và không thể nào mặc được nữa. Lúc này, y phục của hắn cũng đã bẩn thỉu nhếch nhác cuối cùng không thể nhận ra được bộ dạng ban đầu của bảy ngày trước nữa.

Thanh huyết trường đao bởi vì hắn né tránh mà chém vào bả vai hắn, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ra trong không trung.

Thiếu nữ ngửi thấy mùi máu hoang mang thu lại đao, nàng nhẹ giọng hỏi: “Không phải yêu khí. Ngươi không phải là yêu quái sao?”

Nhìn thấy hắn từ đầu đến cuối không nói gì thân thể lại run rẩy. Nàng liền ngồi xuống cho rằng hắn mới chỉ là tinh linh mới thành hình trên mặt liền lộ ra vẻ áy náy, ôn hòa nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi là tinh linh sinh ra bên trong rừng mai giống như Hồi Hương sao? Thật xin lỗi, ta đã ngộ thương ngươi. Đừng sợ, ta không phải là người xấu hãy để ta chữa trị vết thương cho ngươi trước đã. Nhà ngươi nằm ở đâu? Ta sẽ đưa ngươi về nhé?”

Biên Linh Ngọc nhắm chặt hai mắt, giọng khàn khàn đáp: “Đừng đến đây, đi ra nơi khác đi.”

Chút tôn nghiêm cuối cùng sót lại thôi thúc hắn dựng thẳng gia xương, lạnh lùng đuổi nàng ra xa.

Đợi đến khi Sư La Y đi ra xa, hắn chống đỡ thân thể, ngón tay gắt gao bám chặt trên mặt đất.

Mưa càng ngày càng lớn, lúc này Biên Thanh Tuyền mới cầm ô đi tìm hắn.

Thiếu nữ thấp giọng cười nói: “Ca ca, sao ngươi lại biến thành bộ dạng chật vật như vậy thế? Sao nào? Ngươi đã nói tâm ý của bản thân cho nàng ta biết chưa? Chao ôi, ta quên nói cho ca ca biết con công nhỏ đó đã có người trong lòng rồi. Ngươi đợi ở đây lâu như vậy ắt hắn đã nhìn thấy rồi phải không? Chắc hẳn là ngươi đang rất ghen tị đi. A! Ta quên mất ngươi làm gì hiểu được ghen tị là gì thứ ngươi cảm nhận lúc nãy ắt hẳn là cảm giác đau khổ tột cùng đi?”

Giọng nàng ta trầm thấp mê hoặc: “Dù sao kiếp này chắc chắn là ngươi không thể có được nàng ta đâu hay là ngươi cứ dứt khoát giết chết nàng ta đi? Sao? Nếu không thì cả đời này ngươi đều sẽ phải đắm chìm trong cảm giác đau khổ kia đấy.”

Lúc này, Biên Linh Ngọc đang lạnh lùng nhìn Biên Thanh Tuyền diễn.

Hắn biết bản thân sắp biến thành “quái vật” trong rừng mai. Nếu như hắn đoán không sai thì sâu trong rừng mai sẽ xuất hiện một thiếu nữ.

Lần này không có Vệ Trường Uyên, Sư La Y chắc chắn sẽ tiến về phía hắn. Khi Bất Hóa Thiềm muốn sinh ra đời kế tiếp, thì sẽ dùng phương pháp nhẹ nhàng để mê hoặc người khác chính là biến thành bộ dạng của người trong lòng người kia. Sau khi đẻ trứng bên trong cơ thể của người nọ sẽ biến người đó trở thành một con Bất Hóa Thiềm kế tiếp.

Nếu như không có người trong lòng hoặc bị phát giác thì mới có thể khiến bọn chúng lộ ra dáng vẻ hung tợn được.

Quả nhiên, không bao lâu sau có một thiếu nữ xách váy chạy về phía này.

Nàng nẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Ngươi vẫn ở đây chờ ta sao?”

Gai xương của hắn hướng về phía đầu “nàng”, Biên Linh Ngọc cười lạnh một tiếng gai xương trong tay áo lập tức bay ra.

Còn nghĩ hắn sẽ Biên Linh Ngọc trước kia cái gì cũng không biết sao? Hắn rất tỉnh táo. Hắn biết rằng đời này nàng chắc chắn sẽ không đến bên hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không đến.

Trên mặt đất liền hiện ra một con Bất Hóa Thiềm dữ tợn chết không nhắm mắt.

Biên Linh Ngọc giẫm lên nó, chán ghét thứ này sao lại có thể thăm dò được quá khứ của hắn. Hắn nghĩ đến việc Sư La Y lúc này đang làm gì với Vệ Trường Uyên, càng khiến cho Biên Linh Ngọc càng tức giận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp