Bất Dạ Trụy Ngọc

Chương 13: Đầm Sen


5 tháng

trướctiếp

Sư La Y quay về phòng trước bình minh.

Có các tu sĩ bảo vệ cho nên các thôn dân thôn Thương Sơn cuối cùng cũng có thể ngủ ngon sau nhiều ngày thức trắng đêm.

Sư La Y đi đến trước trận pháp hạn hán phát hiện sương mù đã tan đi hơn một nửa liền thở phào một cái. Xem ra cũng không có gì khác so với kiếp trước lắm, điều này cũng khiến nàng có thêm niềm tin có thể cứu được Hàm Thục.

Hàm Thục, Lý Phi Lan, Vệ Trường Uyên và Biên Thanh Tuyền đều ở đây canh chừng cả một đêm. Hàm Thục và Biên Thanh Tuyền đều là đan tu mà đan tu thì thường giỏi bày trận hơn đao tu và kiếm tu.

Lý Phi Lan cùng Vệ Trường Uyên mặc dù là kiếm tu nhưng bọn họ đều có tu vi khá cao cho nên lúc này đang hộ pháp chi Hàm Thục cùng Biên Thanh Tuyền.

Các đệ tử đều quan tâm đến việc trận pháp hạn hán có hữu dụng hay không. Sau khi trấn an các thôn dân tất cả liền đến đây xem thử.

Ngay cả Tiết An, hắn ta cũng thức dậy rất sớm. Lúc này, bọn hắn đang vây quanh Biên Thanh Tuyền hỏi han nàng ta.

“Tiểu sư muội, ngươi vất vả cả đêm qua có cảm thấy khó chịu gì hay không?”

“Trận pháp hạn hán hữu dụng như vậy, tiểu sư muội ngươi cũng lợi hại quá rồi.”

“Tiểu sư muội, ngươi dùng một chút đan bổ huyết nghỉ ngơi một lát rồi hẳn tiếp tục.”

Biên Thanh Tuyền vội vàng đáp: “Ta không mệt, đa tạ các vị sư huynh đã quan tâm. Nếu như bàn về lợi hại thì vẫn là La Y sư tỷ lợi hại. Trận pháp hạn hán này chính là do La Y sư tỷ nghĩ ra!”

Sư La Y nghĩ thầm, đến rồi cuối cùng cũng đến.

Quả nhiên, các đệ tử lập tức dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Sư La Y. Tiết An nheo mắt nói: “Nếu như nàng ta không chen vào thì có khi chúng ta đã phá tan sương mù từ lâu rồi không chậm trễ lâu như vậy! Ngươi không cần phải nói thay cho nàng ta. Huống chi, ta còn nghe được trước đây nàng ta còn động thủ với ngươi.”

Biên Thanh Tuyền bất đắc dĩ thở dài nhìn Sư La Y nói: “Đó cũng là do lỗi của ta không cẩn thận hái hoa của sư tỷ mới khiến La Y sư tỷ tức giận. Sư tỷ, Thanh Tuyền biết sai rồi, ngươi vẫn còn trách ta sao?”

Dứt lời, nàng ta giương đôi mắt đáng thương nhìn sang.

Các đệ tử khác cũng nhìn qua Sư La Y giống như phảng phất cảnh cáo nàng chỉ cần nói ra một chữ “kỳ lạ” nào liền sẽ xông lên chì chiết nàng.

“...” Sư La Y lạnh lùng nhìn. Kiếp trước, nàng nhất định sẽ tức giận mà lao đến đánh Biên Thanh Tuyền vài cái nhưng mà bây giờ nàng rất lười không muốn nhìn bọn họ diễn kịch liền xoay người rời đi.

Trong thâm tâm nàng chỉ có một câu hỏi, chiêu này của Biên Thanh Tuyền lần nào cũng hiệu quả đám đệ tử này có thật sự có não không vậy?

Nàng cũng đã từng thử giải thích, thử giằng co, thậm chí cùng đã từng động thủ. Thế nhưng mặc kệ là nàng làm gì cũng đều vô nghĩa chẳng có tác dụng gì cả.

Lý Phi Lan đứng một bên quan sát trận pháp nhìn thấy gương mặt đen thui của Sư La Y liền cười nói: “Cảm thấy khó chịu sao? Đến đây ngồi với sư thúc này.”

“Không phải.” Sư La Y nhìn thấy nàng liền hạ giọng đáp: “Lý sư thúc, đêm qua ngươi vất vả rồi.”

Ánh mắt Lý Phi Lan nhìn qua các đệ tử một lượt sau đó lại tiếp tục nhìn Vệ Trường Uyên ở phía đối diện trận pháp. Trong lòng nàng khẽ thở dài, tiểu cô nương đẹp như vậy vì sao lại luôn luôn không được hoan nghênh chứ? Chuyện này thật kỳ lạ mà. Thiếu nữ bên cạnh nàng lúc này nhìn trái nhìn phải nhìn như nào cũng rất xinh đẹp.

Dù Lý Phi Lan đã sống rất lâu rồi nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sư La Y ở Bất Dạ tiên sơn cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Phận làm trưởng bối của Sư La Y, nàng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng cho hậu bối này, Sư La Y lại không được phụ thân bảo vệ như xưa cho nên liền an ủi Sư La Y một chút: “Không sao đâu, Trường Uyên là một người tốt chỉ cần hắn ta đối xử tốt với ngươi là được rồi. Phần lớn các đồng môn tuổi cũng còn rất trẻ, trước khi ngươi sống ở Bất Dạ tiên sơn cho nên không ở cùng bọn họ nhiều mà bọn họ thì lại ở cùng Biên Thanh Tuyền nhiều hơn. Sau này khi bọn họ hiểu rõ mọi chuyện liền sẽ thích ngươi thôi.”

Sư La Y bởi vì lời nói nhẹ nhàng ấm áp của Lý Phi Lan mà cảm thấy ấm áp trong lòng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thế nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng một chuyện người Vệ Trường Uyên thích chính là Biên Thanh Tuyền.

Nhưng Sư La Y cũng không cảm thấy quá oán hận. Lúc này khi đối diện Biên Thanh Tuyền nàng cũng không cảm thấy quá tức giận.

Mặc kệ Biên Thanh Tuyền hai mặt như thế nào thì nàng ta cũng đã nghiêm túc trông coi trận pháp suốt cả một đêm cũng diệt đi không ít yêu quái. Tam giới cần những tu sĩ như thế nào đó cũng là lý do mà Sư La Y hiếm khi nảy sinh sát ý đối với Biên Thanh Tuyền dù là kiếp trước hay kiếp này.

Kiếp trước, khi Sư La Y còn nhỏ tính tình khó chịu luôn bị vài ba câu nói làm cho tức giận giống như một cây pháo vậy. Kiếp này, Sư La Y quyết định thay đổi muốn nhìn xem tiểu sư muội này diễn kịch. Nàng ngược lại muốn xem thử tiểu sư muội có thể dựa vào mị lực này mà chính phục được tam giới hay không. Nếu như có ngày đó thì người sư tỷ Sư La Y này nhất định sẽ vỗ tay chúc mừng.

So với các đệ tử kia thì Biên Linh Ngọc là người đến trễ nhất.

Nhưng ngay khi hắn vừa xuất hiện, Biên Thanh Tuyền liền lạnh lùng với các đệ tử xách váy chạy đến bên hắn: “Ca ca!”

Nàng nhìn qua liền phát hiện Biên Linh Ngọc có điều gì đó khác thường, đau lòng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua ngươi nghỉ ngơi không được tốt sao? Sắc mặt sao lại tái nhợt như thế?”

Biên Linh Ngọc căn bản không nhìn Biên Thanh Tuyền theo bản năng nhìn về phía Sư La Y.

Thiếu nữ bên cạnh Lý Phi Lan đeo Thần Vẫn Đao trên lưng ngoan ngoãn ngồi tại mắt trận của trận pháp giống như đang phụng phịu, dù một chút cũng không nhìn về phía bọn  hắn ở bên này.

Trong mắt Biên Thanh Tuyền tràn ý cười nhưng sắc mặt vẫn ngọt ngào như cũ vươn tay ra: “Ca ca chuẩn bị tiểu kiếm bằng gỗ đào cho Thanh Tuyền đâu rồi?”

Càng như vậy thì nàng ta sẽ càng không bao giờ nhìn ngươi đâu.

Nhưng mà hôm nay con công nhỏ kia lại không nổi giận ở đây ngược lại dự tính của Biên Thanh Tuyền. Xem ra hai năm qua Sư La Y cũng có chút tiến bộ không dễ dàng bị kích động như xưa nữa. Cũng có lẽ là chỉ có Vệ Trường Uyên mới có thể khiến nàng ta kích động.

Biên Linh Ngọc thu hồi ánh mắt, hắn lạnh lùng nhìn qua đã biết được thủ đoạn của Biên Thanh Tuyền cảm thấy rất chán ghét nàng ta. Nhưng mà chuyện đại sự quan trọng hơn nghĩ đến đây hắn nhất định phải trừ khử được Bất Hóa Thiềm kia không cảm xúc đưa cho nàng ta hai thanh tiểu kiếm.

Biên Thanh Tuyền nhíu màu không hài lòng lắm: “Chỉ có hai thanh sao?”

Nàng ta thân mật xích lại gần Biên Linh Ngọc thấp giọng nói: “Ngươi cũng nên chuẩn bị cho La Y sư tỷ nữa. Ôi, huynh trưởng tốt của ta ắt hẳn là nàng ta sẽ không cần tiểu kiếm của ngươi đâu thế thì sao lại không cho ta hết đi? Nếu như ta không may chết trên tay của Bất Hóa Thiềm rồi ngươi cũng không tránh được liên can đâu.”

Biên Linh Ngọc rất chán ghét nàng ta, gai xương trong tay áo nhô lên: “Chỉ cho ngươi hai thanh, ngươi mau cút xa ta ra. Ta không muốn ở đây động thủ với ngươi đâu.”

Biên Thanh Tuyền cũng không dám chọc giận hắn, hắn nói động thủ với nàng ta chắc chắn không phải chỉ là lời đe dọa suông. Nàng ta nhớ đến vết thương vẫn chưa lành của bản thân đành phải đứng thẳng người.

Nhưng mà một màn này của Biên Thanh Tuyền trong mắt người ngoài lại chính là tình cảm huynh muội sâu đậm. Rất nhiều nam đệ tử nhìn Biên Linh Ngọc với ánh mắt hâm mộ.

Biên Thanh Tuyền cất hai thanh tiểu kiếm đứng đó cười cười. Người bên ngoài nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, miễn là trong lòng Sư La Y cảm thấy xa cách với Biên Linh Ngọc là được.

Điều đáng tiếc duy nhất là hai thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào này dùng để làm gì?

Ngón tay thon dài của Biên Thanh Tuyền mơn trớn dọc thanh kiếm cảm nhận được một lượng lớn linh khí cùng huyết khí bên trong. Nàng ta khẽ kêu một tiếng, nàng ta không hiểu ca ca ngu xuẩn kia của nàng ta không biết ăn nói không biết sẽ đưa cho người kia như thế nào đây?

Có thể nó sẽ bị xem như một thanh gỗ phế liệu mà bị ném đi.

*

 

Sư La Y nhớ đến hai vị sư thúc vất vả của bản thân cho nên dưới sự chỉ dẫn của Lý Phi Lan thay bọn họ trông chừng trận pháp hạn hán cả một ngày.

Sương mù tan đi rất nhanh có thể qua đêm nay đến sáng mai đã có thể tiến vào thôn Thanh Thủy rồi.

Mãi cho đến khi chạng vạng nàng mới quay lại nông trại nhưng lại vô tình phát hiện trên bàn lúc này lại có thêm ba thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào. Nàng khẽ “A” một tiếng, cầm tiểu kiếm trong tay lên xem xét kỹ lưỡng một phen liền cảm thấy có chút quen mắt.

Sao mấy thanh tiểu kiếm này trông lại giống như mấy thanh tiểu kiếm Biên Linh Ngọc không ngủ suốt cả đêm qua đẽo gọt vậy nhỉ?

Tiểu kiếm bằng gỗ đào nhẹ nhàng nằm vô hại trong tay nàng khiến Sư La Y nhớ đến một chút chuyện xưa đã quên. Cuối cùng, Sư La Y cũng đã nhớ ra kiếp trước, trước khi nàng tiến vào thôn Thanh Thủy dường như cũng đã từng được nhận một vật giống như vậy.

Nhưng khi đó nàng nhìn thấy Biên Thanh Tuyền cũng mang mấy thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào này trên người, lúc đó nàng còn âm thầm chê bai bọn họ.

Ngày thứ hai nàng liền đem mấy thanh tiểu kiếm vứt trước mặt hai người bọn họ tỏ vẻ chán ghét.

Lúc đó Biên Thanh Tuyền ngẩn người một lát liền cười tươi mà sắc mặt của Biên Linh Ngọc ngay lúc đó liền trở nên trắng bệch.

Hắn mím chặt môi không nói gì.

Nhưng Biên Thanh Tuyền lại đến nhặt lên thở dài nói: “Sư tỷ, sao ngươi lại chán ghét “hắn” như vậy? Ta rất thích thứ này đó.”

Lúc đó Sư La Y đã nói gì nhỉ?

Nàng khinh thường nói: “Ngươi thích thì ngươi lấy đi, không cần dùng vật này để chê bai ta.”

Bây giờ, trước mắt nàng là những thanh tiểu kiếm giống y hệt lần trước ở trên bàn của nàng. Có lẽ vì chuyện này Biên Linh Ngọc và Biên Thanh Tuyền mang ác ý muốn khiêu khích nàng.

Nhưng khác với kiếp trước, đêm qua Sư La Y tận mắt nhìn thấy Biên Linh Ngọc đẽo gọt những thanh tiểu kiếm này như thế nào. Trên tay của Biên Linh Ngọc rải rác những vết thương do đẽo gọt gây ra, ngồi đó hứng gió tuyết suốt cả một đêm chưa từng ngừng lại động tác đẽo gọt.

Sư La Y do dự trong chốc lát liền đem những thanh tiểu kiếm cất vào trong ngực.

Nàng không biết Biên Linh Ngọc có ý gì cố ý thay muội muội của hắn sao? Hay là bởi vì nàng phát hiện hắn cho nàng uống thuốc độc sợ nàng ở trong thôn Thanh Thủy mà xuống tay với hắn sao?

Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà phàm nhân muốn chăng?

Sư La Y thở dài mặc dù có vẻ như... Biên Linh Ngọc không biết được thanh kiếm nhỏ như vậy sẽ không có tác dụng gì cả.

Nàng mơ hồ biết rằng có rất nhiều phàm nhân rất mạnh miệng, cho dù là sợ chết hay sợ hãi bản thân cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Giống như những con mèo hoang lang thang ở nhân gian vậy, một con mèo luôn muốn dọa người khác quả thật không đem lại chút cảm giác an toàn nào. Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn.

Dù cho là muốn “giảng hòa” hay là muốn che giấu chuyện “thuốc độc” kia thì dù gì hắn cũng đã gửi cho nàng vài thanh tiểu kiếm, mà Sư La Y cũng không muốn khiến cho hắn lo sợ. Mẫu thân thường dạy nàng rằng có qua phải có lại, phải chăng nàng nên đưa gì đó cho Biên Linh Ngọc? Biểu đạt rằng nàng sẽ không tổn thương hắn.

Nhưng đừng hy vọng nàng sẽ tha thứ và thích Biên Thanh Tuyền. Đời này, nàng không bao giờ có thể hòa giải với người kia đâu!

*

Giữa trưa ngày thứ hai, sương mù cũng đã tan đi khá nhiều.

Đêm qua Biên Thanh Tuyền nhẹ giọng nhờ Tiết An chăm sóc Biên Linh Ngọc. Tiết An mặc dù không muốn nhưng cũng vì Biên Thanh Tuyền mà không cố tình làm khó Biên Linh Ngọc nữa.

Hôm nay, sáng sớm hắn ta đã đến đây ám chỉ rằng bản thân đã làm theo lời nàng ta muốn tranh công lao. Biên Thanh Tuyền trên mặt cười tươi nhưng trong lòng không kiên nhẫn muốn nói: Đồ ngu xuẩn, nếu như làm cho Biên Linh Ngọc không thể hành động được thì tất cả các người đều phải chết ở đây.

Nàng ta có chút sợ hãi Bất Hóa Thiềm. Trong lòng Biên Thanh Tuyền không ngừng nghĩ đến những thanh tiểu kiếm kia mà Biên Linh Ngọc làm ra, không tin hắn sẽ đưa cho Sư La Y.

Dựa vào tính cách kiêu ngạo kia của Biên Linh Ngọc chắc là sẽ vụng trộm lén lút đưa cho con công nhỏ kia.

Biên Thanh Tuyền cười lạnh đúng là tự rước nhục vào thân mà.

Hôm qua, nàng ta cố ý đứng trước mặt Sư La Y đòi mấy thanh tiểu kiếm gỗ đào kia. Chắc hẳn Sư La Y cũng đã nghe được rồi chắc chắn nàng ta sẽ không nhận.

Biên Linh Ngọc trước khi ra khỏi phòng lẳng lặng nhìn qua cửa phòng nơi Sư La Y đang ở. Biên Thanh Tuyền nhếch môi, hắn cũng cảm thấy mấy thanh tiểu kiếm kia của bản thân sẽ bị từ chối chăng?

Ngay sau đó Sư La Y liền ra ngoài.

Nàng vẫn mặc y phục của Bất Dạ tiên sơn như cũ, áo màu vàng nhạt cùng với váy lụa cùng một dải lụa trắng rủ xuống bên tay, sau lưng mang theo một thanh đao đỏ như lửa.

Trong lòng Biên Thanh Tuyền giễu cợt, không có mẫu thân lại được phụ thân nuôi dưỡng trở thành một đao tu ngu xuẩn, đến cả ăn mặc cũng không biết. Nhưng mà nàng ta không thừa nhận gương mặt xinh đẹp kia không khỏi khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Không hiểu được một bộ y phục buồn cười như vậy nhưng khi nằm trên người Sư La Y lại trở nên đáng yêu lạ thường không cảm thấy có chút nào không hài hòa.

Quả nhiên, những đệ tử bên cạnh nàng ta trông thấy Sư La Y lại bắt đầu hoảng hốt – kể cả người hôm qua còn muốn xông lên đấu với Sư La Y một trận là Tiết An.

Biên Thanh Tuyền trầm mặc, bực bội di chuyển ngón tay trong tay áo búng tay vài cái cuối cùng cũng khiến cho bọn họ hoàn hồn, không nhận ra bản thân đã nhìn đi nơi khác.

Ánh mắt Biên Thanh Tuyền rơi vào bên hông Sư La Y, nàng ta trừng lớn hia mắt hoài nghi bản thân đang nhìn nhầm.

Nàng ta nhìn thấy ba thành tiểu kiếm bằng gỗ đào kia đang nằm ngay ngắn bên hông trên dải lụa màu xanh lá cây.

Càng tệ hơn chính là Sư La Y lại đi đến bên cạnh bọn họ!

Sư La Y nói: “Biên Linh Ngọc, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có thể đến đây một lúc được không?”

Biên Linh Ngọc trầm mặc không có ý định sang đó.

Trong mắt của hắn, đêm hôm trước có khả năng Sư La Y nhìn thấy hắn đẽo gọt tiểu kiếm hôm nay lại đến tìm hắn thì chỉ có một lý do – đem đồ trả lại cho hắn.

Những kí ức mà nàng để lại cho hắn dường như chỉ toàn lại tức giận, giận chó đánh mèo cùng cự tuyệt.

Nhưng mà hắn vẫn yên lặng đi theo.

Lúc này, ở nhân gian đã vào đông mang theo tuyết rơi, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo.

Khi đi đến bên dưới gốc đa cổ thụ kia, Biên Linh Ngọc rũ mắt chán ghét bản thân. Hắn đang chờ đợi bản thân lại bị tổn thương thêm một lần nữa.

Nhưng mà trong gió tuyết, y phục của thiếu nữ bị gió thổi làm tung váy. Nàng vươn tay trong lòng bàn tay có một sợi dây cột tóc cùng một mảnh lụa. Không biết bao lâu sau nàng mới mở miệng: “Cảm ơn ngươi về mấy thanh tiểu kiếm gỗ đào. Ý tứ của ngươi ta cũng hiểu được, ta sẽ không xuống tay với ngươi trong thôn Thanh Thủy đâu. Tính đi tính lại thì ta vẫn thiếu ngươi nhưng ta cũng chỉ có cái này mà thôi. Đây là ngàn hương tia của Bất Dạ tiên sơn... ừm...”

Sư La Y dừng một lát xấu hổ nói rằng đây chính là thứ có thể giúp nàng có thể tìm được hắn. Nhưng cũng chỉ nàng biết được, sau khi đi vào thôn Thanh Thủy thứ này ngược lại chính là thứ để đối phó với Bất Hóa Thiềm.

Nàng sống lại một đời không thể nào giải thích cho người khác hiểu được vì sao nàng có thể biết được có gì trong thôn Thanh Thủy. Sư La Y nói: “Nó cũng không có tác dụng gì quá lớn nhưng đây chính là quà đáp lễ của ta. Bỏ qua ân oán của chúng ta trước đây, việc sống sót trở về bây giờ là quan trọng trên hết. Ta cảm thấy có thể ngươi cũng nghĩ như vậy. Ngươi có thể tạm thời tha thứ cho ta nhận lấy thứ này được không?”

Nàng không biết được Biên Linh Ngọc có nhận thứ này hay không. Dù sao thì ngay cả Huyết Linh Chi cả ngàn năm cũng đã từng bị hắn ném trả lại cho nàng.

Biên Linh Ngọc đứng bất động lâu đến mức Sư La Y cảm thấy có thể bản thân sẽ bị mắng chửi một trận. Nhưng một lúc sau hắn run rẩy đưa tay qua cầm lấy dây cột tóc kia khẽ đáp: “Được.”

A?

Nhận cái này rồi sao?

*

Đôi mắt Biên Thanh Tuyền lạnh lùng đến mức sắp đóng băng. Trong lòng nàng ta nóng nảy nghĩ đến cảnh Sư La Y nhất định sẽ ném trả đồ vật kia cho Biên Linh Ngọc! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

 

Nhưng mà bọn họ đi ra xa kia không biết nói gì. Khi Sư La Y quay về bên hông vẫn mang những thanh tiểu kiếm gỗ đào kia.

Trong lòng Biên Thanh Tuyền nhất thời trầm xuống nhanh chóng chạy đi tìm Biên Linh Ngọc.

Nàng ta phát hiện khóe môi thường ngày mím chặt lạnh lùng kia của hắn hôm nay lại nhếch lên mang theo mấy phần vui vẻ.

Rõ ràng hắn giống như một cái cây khô héo sắp chết nhưng lúc này lại giống như sống dậy. Trong lòng bàn tay không biết đang nắm chặt cái gì.

Biên Thanh Tuyền nhắm mắt, không được nóng vội nàng ta tự nhủ. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, người mà Sư La Y yêu quý chắc chắn không thể nào là Biên Linh Ngọc. Miễn là như vậy thì không phải là nàng ta vẫn còn cơ hội hay sao?

Nàng ta nhìn về phía Vệ Trường Uyên đang đứng cạnh Hàm Thục, ánh mắt tối sầm

*

Trong trí nhớ của Sư La Y thì bên trong thôn Thanh Thủy những hồ nước hết hồ này đến hồ khác nối tiếp nhau.

Nhưng mà không giống như những gì mà trước khi chết nàng nhìn thấy. Nơi đây không phải là một đầm sen ngát hương hoa mà là mùi hôi thối khiến người ta không khỏi buồn nôn. Nhà của thôn dân cũng không xây dựng gần đấy mà thấp thoáng ở giữa rừng trúc.

Đám người bọn họ lại chọn giữa trưa lúc dương khí thịnh nhất để tiến vào thôn Thanh Thủy.

Trước khi tiến vào Hàm Thục đã chỉ dẫn cho các đệ tử rất nhiều.

Sư La Y trầm giọng nhắc nhở mọi người: “Sau khi đi vào, nếu như chúng ta tách nhau ra thì không nên tin ai cả! Bởi vì rất có thể yêu quái sẽ dùng mê thuật.”

Tiết An nhìn nàng hừ lạnh: “Mê thuật? Chẳng lẽ ngươi xem cái chỗ chết tiệt này sẽ có yêu thú thượng cổ hay sao? Yêu quái có thể dùng mê thuật trước đó đã chết rồi. La Y sư muội, nếu như ngươi sợ thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp.”

Sư La Y không để ý đến hắn ta, đầu óc người này dường như đã tập trung hết lên người Biên Thanh Tuyền, nếu như hắn ta không muốn nghe thì không cần nghe nữa.

Mặc dù Sư Hoàn dạy dỗ nàng phải sống lương thiện thế nhưng nàng cũng không phải là một người lương thiện đến mức kia có thể đi cứu một đám người chán ghét bản thân nàng.

Sư La Y nắm chặt tay Hàm Thục nghiêm túc nói: “Trưởng lão Hàm Thục, ngươi đồng ý với ta khi tiến vào nhìn thấy ai cũng không được tin. Cho dù là ta đi nữa thì đến lúc nên ra tay nhất định không được mềm lòng không xuống tay.”

Hàm Thục giật mình ngược lại cũng không phải là không tin nàng trầm ngâm một lát mới gật đầu: “Được.”

Hàm Thục nghĩ rằng Sư Hoàn đã dạy La Y điều gì đó cho nên không có cách nào không tin tưởng vào nàng.

Tất cả mọi người tiến vào, tuy trước mắt không có sương mù nhưng khi vừa tiến vào thôn Thanh Thủy thức hải liền cảm thấy chấn động một lúc khiến ai lấy cũng không khỏi hoảng hốt. Trước mắt lại có thêm một luồng sáng chói lóa, Sư La Y không nhịn được mà đưa hai tay che mắt.

Đợi sau khi ánh sáng chói mắt kia biến mất, nàng liền phát hiện bản thân đang ngồi cạnh một hồ nước.

Một đóa sen thanh nhã không biết đã rơi vào trong lồng ngực nàng từ lúc nào.

Nam tử trước mắt nàng bất đắc dĩ ngồi xổm xuống cười nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ban đêm còn muốn bái đường thành thân, nương tử khỏe vậy sao?”

Sư La Y lấy hai tay che mắt xuống kinh ngạc nhìn thấy người trước mắt hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước. Trong lòng nàng trầm mặc gọi tên người đang ở trước mắt nàng lúc này.

“Tưởng Ngạn?”

Người trước mắt lại chính là thiếu tông chủ Xuyên Vân Tông đã mất tích khi tiến vào thôn Thanh Thủy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp