[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 24


4 tháng

trướctiếp

 

Cùng với mùa thu đến, thương hiệu rau Thu Phong của Lâm Thiển Thu đã trở thành thương hiệu rau nổi tiếng nhất Thân thị. Trung tâm thương mại Giai Tín kí hợp đồng hàng tháng với cô. Quản lý Đường cũng là một người phóng khoáng, khi  danh tiếng thương hiệu rau của Lâm Thiển Thu càng ngày càng lớn, ông ấy không giữ phần trăm như cũ mà ông đã xin ông chủ chia lại phần trăm. 

Rau phân phối độc quyền sớm đã đem đến cho Giai Tín lượng khách hàng không nhỏ, nâng mức tiêu thụ lên gấp đôi so với trước đây. Người cùng ngành sớm đã ghen tị, nghĩ mọi cách lôi kéo Lâm Thiển Thu.

Lúc này nếu Giai Tín vẫn kiên quyết lấy lợi nhuận 50 phần trăm như trước đó, thì người này sẽ bị người khác cướp mất. Hơn nữa ông ấy cũng nghe nói Lâm Thiển Thu đã chuẩn bị thầu thêm nhiều đất hơn, ngoại trừ rau thì có thể sẽ bán trái cây. Ông tính toán trong đầu một chút, liền cảm thấy máu dồn hết lên tim.

Phần trăm lợi nhuận được phân chia lại là Lâm Thiển Thu 6, Giai Tín 4. Toàn bộ quá trình vận chuyển hàng do Giai Tín phụ trách, chỉ cần phía cô sản xuất rau ổn định thì việc phân chia lợi nhuận không phải không thể đàm phán lại. 

Lâm Thiển Thu tiện tay lật sang các mục tiếp theo, sau khi nghe Vu Xảo Liên truyền đạt lại ý của quản lý Đường, cô gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng trước mắt sẽ không mở rộng nữa. Tất cả đất đai có thể dùng đều bị chúng tôi thầu rồi, nếu muốn thầu nữa thì sẽ phải đi xa hơn.”

Vu Xảo Liên không hiểu lắm, đây không phải chuyện tốt sao? Ai lại chê kiếm được ít tiền chứ. Bây giờ rau của họ cung không đủ cầu, chẳng phải nên nhân cơ hội này bán ra với số lượng lớn hay sao?

Điều mà Lâm Thiển Thu không nói chính là, chỉ cần nhìn vào tình hình mức lương trong những năm qua và sự biến đổi mỗi ngày của cuộc sống sẽ phát hiện, mức lương sau này sẽ càng ngày càng cao, hàng hóa tất nhiên không thể luôn giữ nguyên giá gốc. Cô vốn không phải muốn tăng doanh số bán hàng, mà là muốn xây dựng thương hiệu.

Sau này chỉ cần nhắc đến hai chữ Thu Phong thì sẽ nghĩ ngay đến chất lượng đảm bảo, tuy đắt nhưng mùi vị vô cùng ngon, cái họ muốn làm chính là danh tiếng và thương hiệu.

Hiện tại số đất mà cô thầu đã có khoảng năm mươi mẫu, cộng với ngọn đồi kia, nhân lực thực ra có chút không đủ, đã bắt đầu phải thuê người bên ngoài rồi, trong đó còn bao gồm cả người dân thôn Phụng Điền.

Thôn Phụng Điền là ở gần họ nhất, nguồn lao động sẵn có cũng đáp ứng được nhu cầu của họ, nhưng cô vẫn giám sát chặt chẽ việc tuyển dụng một số người. Không có quy tắc, quy định nào, ngoại trừ thời gian làm việc có dấu hiệu thiếu kỉ luật, cũng có trường hợp mọi người tụ tập uống rượu và cờ bạc sau khi tan làm.

Vì thế Lâm Thiển Thu đã dựa vào trí nhớ kết hợp với tình huống hiện tại, lập ra một bộ quy định mới, vi phạm quy định ba lần sẽ trực tiếp bị sa thải.

Vì để nâng cao thêm sức khỏe tinh thần cho người dân trong thôn và người lao động, cô đã tổ chức nhiều khóa học để họ thư giãn và giải trí sau giờ làm.

Hạ Phong sau khi trở về nhìn thấy vợ mình đang cặm cụi viết lách, ánh mặt trời từ tấm kính trong suốt chiếu lên người cô, phủ lên cô một tầng hào quang màu vàng mỏng, đến cả bụi bay xung quanh dường như cũng đang nhảy múa xung quanh cô.

Lâm Thiển Thu không ngẩng đầu lên nói: “Về rồi à, đồ ăn nấu xong để trên bàn, anh ăn trước đi, lát nữa em lại ăn.”

Hạ Phong ừ một tiếng, lấy quần áo từ tủ ra, phát hiện trong nhà lại có thêm rất nhiều đồ vật nhỏ, khiến cho cả căn phòng trở nên ấm áp hơn không ít. Cũng không biết có phải vợ mình thích những thứ có lông không, mà trên giường đã có thêm một con gấu nhồi bông to màu vàng nhạt.

Đôi mắt đen nháy của Hạ Phong không khỏi dịu dàng đi một chút, chỉ cảm thấy nơi nào có vợ nơi đó mới càng giống nhà.

Lâm Thiển Thu phát hiện Hạ Phong ở phía sau mở tủ xong luôn đứng đó mà không đi tắm như thường ngày, cô không khỏi có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn liền thấy anh đang cúi xuống định hôn lên má cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đón lấy nụ hôn một cách tự nhiên.

Lâm Thiển Thu lười biếng cười nói: “Không đi tắm nữa?”

Yết hầu của Hạ Phong chuyển động, nghĩ đến mình vừa từ doanh trại về, người đầy mồ hôi và bụi bặm, nhìn cô vợ mảnh khảnh của mình, khó khăn nói: “Anh đi tắm rồi quay lại”

Lâm Thiển Thu nhìn người đàn ông đang chạy trốn, cây bút trên tay xoay tròn trong ngón tay vài vòng, đoán rằng anh đã đi tắm, trên môi mang theo nụ cười, cô cũng cởi đồ của mình ra và đi vào nhà tắm.

Một tiếng sau, Lâm Thiển Thu sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lười biếng dựa vào ghế. Để đôi tay to lớn của anh luồn qua giữa mái tóc thơm ngát của cô, tay còn lại cầm máy sấy tóc sấy tóc cho cô. 

Dường như tư thế ngồi không thoải mái lắm, đôi lông mày lá liễu hơi cau lại, Hạ Phong tắt máy sấy tóc, đặt tay lên eo cô lần nữa, hỏi: “Còn khó chịu nữa không? Nếu không em nằm xuống, anh mát xa cho em?”

Hạ Phong dường như muốn nói lại thôi, sau đó nói: “Lần sau đừng như vậy nữa, em xem eo của em đã...”

Lâm Thiển Thu liếc xéo người nào đó được hời mà còn làm bộ oan ức, nói: “Vậy sao? Thế lúc nãy em bảo dừng sao anh lại không dừng, lại còn biết lật người rồi tiếp tục?

Hạ Phong trước giờ chưa từng cùng người khác nói những lời đen tối như vậy, vì thế nghe Lâm Thiển Thu nói, mặt anh đỏ bừng xấu hổ, cổ cũng đỏ lên. Làm thì có thể làm, nói lại không thể nói, thế nên anh lại im lặng tiếp tục sấy khô mái tóc dài cho vợ.

Vì hai người đi tắm mất quá nhiều thời gian, đồ ăn trên bàn sớm đã nguội rồi, Hạ Phong tự giác đem vào nhà bếp hâm nóng rồi đem lên. Trong lúc ăn, hai người kể cho nhau nghe về những chuyện gần đây, phía Lâm Thiển Thu thực ra cũng chẳng có gì để kể, sau khi tìm đúng hướng thì không ngừng kiếm tiền.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“...Thế nên em cảm thấy bọn họ quá nhàn rỗi rồi, phải thiết lập lại quy định, nếu không sau này người thuê về nhiều lên rồi sẽ rất khó quản lí. Em sắp xếp cho họ những khóa học này, mọi người có thể chọn điền vào hai khóa học. Mỗi ngày có thể đến nhà ăn mà chúng ta mới xây xong ăn cơm, xem tivi, học tập, mỗi tuần nộp bài tập một lần.” Lâm Thiển Thu lấy ra vài trang giấy dày được viết dày đặc chữ đặt lên bàn.

Hạ Phong cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy lông mày giật giật, phảng phất như đang quay trở lại những ngày tháng báo cáo tổng kết chiến đấu mỗi ngày. Bản báo cáo cả nghìn chữ đều là viết tay ra, cái này nếu một tuần nộp một lần, chỉ sợ không mấy người chịu đựng nổi.

“Mỗi tuần một lần liệu có nhiều quá không? Một số người có thể sẽ không biết nhiều chữ...” Hạ Phong khéo léo nói.

Lâm Thiển Thu nhìn bảng biểu một cái, “Vậy thì nửa tháng một lần, không biết chữ cũng không cần lo lắng, chỉ cần muốn học, chúng ta có thể mở lớp xóa mù chữ, giúp mọi người biết nhiều chữ hơn, làm phong phú cuộc sống rảnh rỗi của họ.”

Hạ Phong: ...

“Còn có những lớp học theo sở thích này? Có thể họ cũng sẽ không thích, bóng rổ anh biết, còn cái thể dục nhịp điệu này là gì?” Hạ Phong lại hỏi.

Lâm Thiển Thu trả lời với vẻ mặt sao đến cái này cũng không biết: “ Chúng ta không phải đã mời rất nhiều chiến hữu đã nghỉ hưu của anh sao? Chỉ để bọn họ làm bảo an thì quá lãng phí. Hơn nữa em cảm thấy ham muốn đi chơi và mua sắm của mọi người vào cuối tuần cũng rất thấp, buồn chán trong kí túc xá cũng không tốt. Chi bằng để họ tập luyện và phát huy sở trường của bản thân, cải thiện thể lực của mọi người.”

“Anh xem này, em còn rất nhiều lớp có thể chọn, nhân viên thì có thể chọn hai lớp để học. Cái này cũng tính vào hiệu suất của họ. Chúng ta sẽ khen thưởng cho người đa tài đa nghệ. Còn về phần giáo viên và người hướng dẫn, chúng ta sẽ trả thêm trợ cấp ngoài giờ cho họ, dạy tốt cũng sẽ được tiền thưởng. Như vậy mọi người sẽ tích cực báo danh.” Lâm Thiển Thu lại nói.

Hạ Phong gần như đã có thể dự cảm được những người này sẽ tập luyện với đôi mắt đẫm lệ thế nào, dù sao thì để phù hợp với những khóa học này, nhìn thoáng qua có thể thấy là nam nữ tách biệt. Nếu bạn cảm thấy đàn ông học cắm hoa cũng phù hợp thì xem như anh ta chưa nói câu này. Dù sao thì lúc học cũng không cần nộp tiền, kiểm tra đánh giá cũng tính vào hiệu suất của họ, mọi người không nỗ lực học tốt mới là lạ đấy.

“Mảnh đất mới thầu có đủ dùng không?” Hạ Phong cau mày hỏi. Năm mươi mẫu đất anh nghe nói đều đã trồng đầy rau, những chỗ khác đều từ đâu chuyển tới vậy?

Lâm Thiển Thu cười: “Anh quên thôn Phụng Điền rồi à? Ở đó rất nhiều người đều ra ngoài làm thuê, có rất nhiều nhà để không. ”  ( truyện trên app T𝕪T )

Hạ Phong nhìn cô một cái, “Nhà để không cũng chỉ họ mới có thể sử dụng.” 

Lâm Thiển Thu chớp chớp mắt, vô tội nói: “Đúng thế, em cũng mua không nổi. Em chỉ là muốn thuê nhà của họ, cải tạo và xây nhà miễn phí, sau khi hết hạn thuê họ có thể dỡ đi nếu không hài lòng.

Hạ Phong sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt biết nói của cô một lúc mới hỏi: “Bọn họ gây thêm phiền phức cho em à?”

Lâm Thiển Thu cũng không có ý định che giấu, rót cho mình một ly nước ép, vừa uống vừa nói về tình hình của người dân thôn Phụng Điền.

Thương hiệu Thu Phong ngày càng nổi tiếng, không chỉ thúc đẩy doanh thu của Giai Tín, đồng thời cũng đưa thôn Phụng Điền đến với công chúng theo một nghĩa khác.

Mọi người đều nói, nơi có thể trồng ra được rau ngon thế này, đất ở đây chắc cũng tốt hơn những nơi khác rất nhiều. Thôn Phụng Điền cũng từ đó mà đón một lượng lớn người không biết là du khách hay thương nhân.

Người nhiều lên thì tư tưởng quan niệm chất phác của mọi người cũng theo đó mà xảy ra thay đổi.

Có người trong thôn cảm thấy, chỗ mà Lâm Thiển Thu thuê kia chắc chắn là một vùng đất tốt, nếu không thì tại sao rau cô trồng lại nhiều dinh dưỡng thế. Bọn họ nên lấy lại đất rồi tự trồng, nhưng việc này không dễ làm. Lúc cho thuê mọi người đều ôm suy nghĩ rằng dù sao đất trống cũng không để làm gì, chi bằng cho thuê rồi mọi người chia tiền mà bỏ phiếu tán thành, hợp đồng vẫn còn mới và nóng hổi, không thể hủy đi được.

Các thôn dân đều tập trung suy nghĩ , nhưng xét đến thân phận vợ quân nhân của Lâm Thiển Thu, mọi người cũng không dám quá đáng, chỉ nói rằng đường trong và ngoài thôn ngày nào cũng bị xe tải đi qua, vấn đề sửa đường cô xem có phải nên giải quyết không?

Lâm Thiển Thu lập tức đồng ý, dù sao thì những con đường này cũng quá tồi tàn rồi, chỉ khi đường đi thông thoáng thì rau của họ sau này mới có thể vận chuyển xa hơn.

Cũng không biết có phải từ đó người dân trong thôn cảm thấy Lâm Thiển Thu dễ nói chuyện hay không, đường sửa xong rồi nhưng trong thôn vẫn rất nghèo, nhưng vươn tay đòi tiền cũng quá mất mặt, liền muốn nói chuyện với cô, có thể thuê tất cả thôn dân về chỗ cô làm việc lĩnh lương không.

Không nói đến những cái khác thì họ rất có kinh nghiệm làm nông, dù sao cũng phải thuê người, chi bằng thuê bọn họ đi.

Trong mắt Lâm Thiển Thu mang theo ý cười nhưng lời nói lại không mấy khách sáo, “Thật ngại quá, tôi thuê đủ người rồi. Mọi người đều biết, chồng tôi đóng quân ở gần đây, anh ấy quen rất nhiều chiến hữu đã nghỉ hưu. Vì để tạo việc làm cho các quân nhân nghỉ hưu, tôi đã hứa với họ rồi, mỗi năm sẽ tiếp nhận một nhóm quân nhân nghỉ hưu. Tôi ngưỡng mộ những người này nhất, chưa kể công việc đồng áng họ cũng biết làm, bảo vệ an ninh cũng tốt. Một lương làm hai việc, tính ra vẫn là tôi được lời.

Vẻ mặt của các cán bộ thôn ở xung quanh đều có chút không tốt, vốn đã gần như chắc chắn mời người đến nói chuyện, tin rằng chuyện này sẽ được giải quyết, ai mà biết Lâm Thiển Thu lại tuyệt như thế, trực tiếp nói mời quân nhân nghỉ hưu, như vậy bọn họ còn giành thế nào được nữa? Chỉ dựa vào những nông dân chỉ biết cầm cuốc sao?

Lâm Thiển Thu hiểu rất rõ đánh một gậy cũng phải cho một củ cà rốt, không thể thúc ép người ta vội vàng được. Một chút dầu hay chút nước cũng không thể ướt được, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ gây khó dễ.

Mặc dù cô có quyền sử dụng mảnh đất này trong mấy chục năm sau khi được ký hợp đồng, nhưng sẽ không phải là điều tốt nếu người dân trong thôn quay lưng lại với cô. 

“Kỳ thật tôi có một ý tưởng, còn chưa hoàn thiện lắm, cần thôn Phụng Điền hợp tác, không biết có thể thực hiện được hay không.” Lâm Thiển Thu ấm áp nói.

Những người khác đều biết về khả năng kiếm tiền của cô nên họ quay lại nhìn cô để xem cô muốn làm gì, có mang lại lợi ích cho thôn của họ hay không.

"Tôi dự định thuê một số căn nhà làm ký túc xá và địa điểm sinh hoạt cho nhân viên. Như mọi người đã biết, hiện tại chúng tôi ngày càng có nhiều người. Đất này được sử dụng để làm nông nghiệp, không có nơi nào cho người ở. Nếu thôn Phụng Điền sẵn sàng cho chúng tôi thuê, chúng tôi sẽ giúp mọi người miễn phí cùng xây dựng thôn Phụng Điền.”

Thấy bọn họ có hứng thú, Lâm Thiển Thu lại nói thêm: "Tôi tin gần đây những người đến và đi mọi người đều biết, sau này chúng ta không chỉ trồng rau mà còn trồng cây ăn quả, hoa cỏ. Tôi tin rằng sẽ có nhiều người đến đây hơn. Người dân thành phố đặc biệt thích khung cảnh nông thôn kiểu này, những căn nhà trống trong thôn cũng có thể cho khách du lịch thuê.

Cán bộ thôn xung quanh không thể ngồi yên, tới tấp nghe ngóng xem làm thế nào, nếu  trồng cây ăn trái và trồng hoa thì người ta có đến xem không? Núi non khắp đồng bằng đều có cây cối, có gì đáng ngạc nhiên?

Lâm Thiển Thu nói với họ rằng nhiều nhiếp ảnh gia và khách du lịch thích kiểu khung cảnh đồng quê này, đặc biệt là nhà của họ, không cần trang trí quá nhiều, nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp và vẫn giữ được nét đặc trưng. Mọi người sẽ thuê chúng.

Lời nói của Lâm Thiển Thu thật là có tính kích động, dù sao chỉ là bản thiết kế của giấc mơ chưa thực hiện này đã thu hút bọn họ sâu sắc, chẳng phải mục đích duy nhất của những cán bộ thôn này là đạt được kết quả thực tế và trên lý lịch đẹp hơn mấy phần sao?

Nhưng Phụng Điền thôn quá nghèo rồi, bọn họ nghĩ rằng có cố gắng cũng không thể khởi nghiệp được, đây không phải là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng cũng chỉ là một thôn bình thường, hiện tại nhờ rau của Thu Phong mà lọt vào mắt mọi người, bọn họ tự nhiên không kiên nhẫn, chỉ sợ một cơn gió thổi sai hướng thì luồng danh khí này cũng biến mất.

Bây giờ nghe Lâm Thiển Thu phân tích, bọn họ chợt bừng tỉnh, phát hiện trước mắt mình có một con đứa bé bằng vàng như vậy, bọn họ vẫn chỉ nhìn vào những khoản lợi nhuận nhỏ nhặt, suýt chút nữa đã mất đi miếng bánh lớn hơn.

Cứ như vậy, Lâm Thiển Thu đã âm thầm giải quyết vấn đề ở thôn Phụng Điền, khi Hạ Phong quay lại nhìn tất nhiên là hài hòa và tươi đẹp.

Hạ Phong ngơ ngác nghe mấy giây, Lâm Thiển Thu hai tay chống cằm nhìn anh chờ khen ngợi, anh liền mỉm cười vuốt tóc cô nói: “Vợ anh thật là lợi hại.”

Lâm Thiển Thu mỉm cười và nói: "Một người vợ tuyệt vời như này, anh có muốn đi chơi với cô ấy, tặng cô ấy quà gì không?"

Hạ Phong chợt nhận ra đã lâu rồi mình không tặng quà cho vợ, nghĩ đến đây, anh cũng nảy ra ý tưởng, quay sang nói với cô: “Cuối tuần rảnh rỗi anh sẽ đi chơi cùng em, còn về quà anh sẽ chuẩn bị."

Lâm Thiển Thu ấn vào lông mày của người đàn ông này, cười nói: "Không cần đâu, đồ ngốc, em chỉ nói vậy thôi, tiền lương của anh đều là của em, anh dùng tiền đi mua so với em tự mua có gì khác biệt.”

Tuy là nói như vậy, Hạ Phong vẫn để bụng chuyện này, cuối tuần cùng Lâm Thiển Thu đến Thân Thị mua một ít quần áo, hiện tại với nguồn cung cấp rau củ ổn định, số tiền Hạ Phong đưa cho cô đã sớm được trả lại, giờ cô có rất nhiều tiền. Cô cũng bắt đầu mua đủ loại quần áo cho Hạ Phong, quần áo phải tôn lên đôi lông mày sắc sảo, bờ vai rộng và đôi chân dài của anh. Hormone được tỏa ra khắp cơ thể anh.

Lâm Thiển Thu hài lòng sờ sờ cằm, hơi nheo mắt nhìn Hạ Phong, nghĩ đến những đường cơ bắp dưới tay khi bám vào vai người đàn ông này, cô âm thầm gật đầu, thân hình thực sự rất tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp