[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 23


4 tháng

trướctiếp

 

Lâm Thiển Thu không đi cùng xem rau bán thế nào. Ngày đầu tiên, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc không có doanh thu, rau sẽ ế ẩm. Nhưng cô tin rằng rồi ngày mai sẽ có người đến ăn thử. Và với thông điệp "không hóa chất, không ô nhiễm, trồng trọt tự nhiên", rau của cô nhất định sẽ nhận được sự chú ý.  

Lâm Thiển Thu là chủ cửa hàng còn không quan tâm đến tình hình bán hàng, ngược lại, ông chủ của trung tâm thương mại, quản lý Tạng, thì không thể làm ngơ. Ông đi qua đi lại nhiều lần ở khu vực thực phẩm tươi sống mới mở, và bất cứ khi nào có khách hàng thắc mắc, ông đều nhanh chóng tiến lên giải đáp nhiệt tình. Dù là thế, ông vẫn không thể cứu vãn được tình hình thực tế là rau của thương hiệu Thu Phong vẫn không có khách hàng.

Đến giữa trưa, quản lý Tạng cũng dần mệt mỏi, định bụng đi đến nhà ăn ăn cơm xong sẽ quay lại xem có ai mua không. Ông gọi nhân viên bán hang, dặn nhớ tưới thêm nước cho rau, lá rau sắp héo rồi.  

Nhân viên bán hàng tươi cười đáp lời, nhưng trong lòng lại thấy quản lý Tạng gần đây có hơi cố ý soi mói. Rau này đều đã đóng gói xong xuôi, đâu có thấy héo đâu? Chẳng phải vẫn xanh tươi tốt đó sao?

“Vâng, quản lý Tạng, tôi sẽ đi kiểm tra lại một lần nữa.” Nhân viên bán hàng tươi cười tiễn quản lý Tạng đi, đợi khi ông ấy đi xa rồi mới lườm nguýt một cái.

Người bán hàng lơ đãng mở gói hàng ra một cách tùy tiện, lấy rau ra rồi dùng bình nhỏ xịt nước. Những giọt nước long lanh đọng trên lá tỏa ánh sáng nhàn nhạt, gân lá hiện ra rõ ràng, không giống như rau mà hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu món rau này không đắt như vậy, khỏi phải nói, cô ấy chắc đã mua hai cân về nhà ăn thử rồi.

Vào lúc người nhân viên đang mở gói hàng đã xịt nước ra kiểm tra, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói già nua, "Cô bán hàng, rau của mấy người sao mà bán đắt thế?" 

Nhân viên bán hàng đã quen với việc bị hỏi đến bảy tám mươi lần trong ngày, cô ấy cũng giống như thường lệ, không ngẩng đầu lên, trả lời: "Rau sạch, không ô nhiễm, có hương vị khác với rau ngoài chợ, ngài có muốn mua một ít không?

Nhân viên bán hàng nói xong, sau lưng đã không còn tiếng động nữa, cô ấy quá quen với điều đó, đoán rằng người đó hẳn chỉ hỏi mà thôi. Nhưng không ngờ, âm thanh đó dừng lại một lúc, rồi lại nói: "Cô lấy cho tôi hai cân... à một cân rau đi."

Nhân viên bán hàng quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn ông lão với vẻ ngoài bình thường, không mấy gì ấn tượng này. Ông mặc quần áo giản dị nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là hơi tiếc khi lấy ra một đồng để mua một cân rau, nhưng ông ta không nói hối hận, vẫn ra hiệu cho nhân viên bán hàng cân và đóng gói giúp mình.

Nhân viên bán hàng cân cho lão một cân, bỏ vào túi sau đó đưa cho ông, “Bác cứ mang đến quầy thanh toán cùng với những món đồ khác là được, của bác đây ạ."

Chu Thiên Bình mua một cân rau ở cửa hàng, sau khi thanh toán, vừa bước ra ngoài bị nắng gắt chiếu vào, ông lại thấy có chút hối hận. Vợ ông bảo ông đi mua chút đồ ăn ngon về xào cho đứa cháu cưng ăn, ấy vậy mà ông lại ma xui quỷ khiến thế nào đi mua về một cân rau xanh, cũng không biết bà lão nhà ông có tức giận không.

Dù sao cũng đã mua rồi, Chu Thiên Bình không có ý định quay lại trả hàng, thế là xách túi đi bộ trở về khu chung cư cách trung tâm mua sắm không xa lắm. Ông và vợ sau khi nghỉ hưu thì chuyển đến đây sinh sống, các con ông thì ở thành phố lân cận làm việc, vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông sẽ đưa con cái về đây ở vài ngày. 

Hai người có thói quen ăn cơm thanh đạm, nhưng bọn nhỏ ngược lại lại thích đồ ăn đậm đà. Hai ngày nay, khẩu vị của bọn trẻ giảm đi đáng kể, người cũng trở nên uể oải, nên hai người suy nghĩ định sẽ mua chút món ngon về nấu cho bọn trẻ ăn.

Chu Thiên Bình xung phong đi chợ, ông nghĩ rằng việc đi mua đồ ăn thế này mình đã quá quen thuộc rồi. Trước khi đến chợ, anh ta đã ghé siêu thị mua một chai nước tương và nhận ra siêu thị đã bắt đầu mở bán thêm các loại thức ăn có nhãn hiệu. Mặc dù giá cả khiến ông giật mình, nhưng vì thương cháu, ông vẫn cắn răng mua về.  

Gia đình Chu chuẩn bị nấu cơm trưa. Trên bếp đang nấu một nồi canh gà nóng hổi, hai đứa trẻ ngồi xem TV uể oải, trông không có tinh thần. Trịnh Xuân Anh thấy Chu Thiên Bình trở về, lập tức bước ra khỏi bếp và hỏi:

“Mua đồ ăn về chưa? Sao lâu thế, để tôi xem ông mua những gì.” 

Trịnh Xuân Anh lau hai tay qua chiếc tạp dề, sau đó nhận lấy túi rau từ tay chồng. Bà phát hiện rau mua hôm nay được đóng gói rất tinh tế, đẹp mắt, từng ngọn rau xanh mướt xếp ngay ngắn bên trong.

"Ông chỉ mua rau xanh về thôi à? Không phải tôi đã bảo ông đi mua thêm chút đồ ăn sao? Thôi thôi, ông đi chơi với đám nhỏ đi." Trịnh Xuân Anh than thở vài câu, cũng không hỏi giá, vội vàng chạy lại vào bếp rửa rau rồi xào.  

Khi cơm đã nấu chín, bà ấy cũng bắt đầu xào rau. Một cân rau không nhiều, nhưng Trịnh Xuân Anh không mấy bận tâm. Bà chỉ cảm thấy rau hôm nay không có lỗ sâu hay chỗ úa vàng, rửa qua loa cũng đã rất sạch. Mùi hương của rau thơm thoang thoảng, khi bỏ vào chảo dầu xào, mùi thơm càng nồng hơn. Bà ấy đang xào rau trong bếp còn không nhịn được nuốt nước bọt, huống chi là ba người đang xem TV bên ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang bếp.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

"Bà ơi, cháu đói bụng." Cậu bé bên cạnh lập tức kêu lên.

"Cháu cũng muốn ăn cơm rồi, ông ơi, cháu đói." Cô bé cũng nhanh chóng nói, đôi mắt khao khát nhìn thẳng về phía ông nội.

Chu Thiên Bình nghe cháu có cảm giác thèm ăn, lập tức vui mừng ra mặt. Hai ngày nay bọn nhỏ không có khẩu vị gì khiến hai ông bà lo lắng đến mức suýt nữa thì phát điên. Nếu như hai ngày nữa con trai con dâu đến đón con, mà nhìn thấy chúng sụt cân, chắc chắn sẽ trách móc hai ông bà không biết cách chăm sóc cháu.  

"Được, được, ông đi lấy cơm cho các cháu trước, rót chút canh gà ra, đợi một chút nhé." Chu Thiên Bình vui vẻ đi vào bếp lấy cơm ra trước, canh gà cũng đổ ra đặt lên bàn.

Trịnh Xuân Anh xào xong rau xanh thì cho vào đĩa rồi mang ra bên ngoài. Lúc này, những đứa trẻ vừa nãy kêu đói cũng chưa ăn cơm, mà chỉ ngồi đó đợi Trịnh Xuân Anh đến.

Trịnh Xuân Anh trong lòng cảm động, nói: “Mấy đứa không cần đợi bà, tự mình ăn trước đi, một lúc nữa là bà ra ngay thôi."

Ai ngờ Chu Thiên Bình cười cười một cách ngượng ngùng, nói: "Không sao, đợi một chút mà thôi, nhanh mang ra ăn đi, bọn trẻ đang đợi đến sốt ruột, chỉ đợi món của bà thôi."

Trịnh Xuân Anh: ... Hóa ra là đang đợi món của tôi à? Bình thường cũng không thấy chúng nó thích ăn rau xanh lắm.

Khi Trịnh Xuân Anh đặt đĩa rau xanh lên bàn, bà ấy nhận thấy hai đứa trẻ lập tức trở nên háo hức, dùng đôi đũa cầm còn không vững lên để gắp rau xanh bỏ vào bát của mình. Còn món canh gà được ninh nhừ từ lâu trên bàn thì lại chẳng nhận được một ánh nhìn nào của chúng.

Chu Thiên Bình cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thấy bọn trẻ đang say sưa ăn, ăn cơm còn nhanh hơn bình thường, không khỏi nghĩ thầm món rau xanh ở siêu thị có ngon đến thế không? Ông cầm đũa gắp một miếng rau xanh đặt vào bát của Trịnh Xuân Anh, rồi lại gắp một miếng đặt vào chén cơm của mình, cùng với cơm trắng ăn một miếng, mắt cũng đột nhiên mở to ra vài phần.

Hương vị, cũng không tệ lắm nhỉ?

Hai đứa trẻ bên cạnh ăn một cách say sưa, ăn hết cả rau xanh lẫn nước canh, từng hạt cơm dường như đều được bao phủ bởi nước sốt thơm ngon bóng loáng. Hai đứa ăn hết một bát cơm rồi, thậm chí còn chủ động xin thêm một chút nữa.

Trịnh Xuân Anh đâu còn quan tâm đến việc gì khác, vui vẻ lại xới cho chúng thêm nửa bát nữa, cho đến khi nước sốt và rau xanh đều ăn hết sạch, bốn người ôm bụng, đều cảm thấy ăn hơi no, mà trên bàn còn có một nồi canh gà.

Trịnh Xuân Anh, Chu Thiên Bình: ... Hay để dành tối nay uống?

Trịnh Xuân Anh không nhịn được hỏi chồng, "Hôm nay anh mua rau ở đâu, mùi vị khá ngon, một lát nữa đi mua thêm một ít, tối nay xào ăn nhé."

Lúc này Chu Thiên Bình mới nhớ ra, mình còn chưa nói với vợ rằng món mà trưa nay mua là rau đắt tiền, nói thật thì sẽ bị mắng, không nói thì lâu dần cũng sẽ bị lộ. 

Chu Thiên Bình ngồi dậy, ho một tiếng thật to, rồi mới ngập ngừng nói: "Siêu thị bên cạnh nhà mình, hôm nay cũng bán rau, tôi đi mua nước tương nên tiện thể mua một chút."

Trịnh Xuân Anh vừa nghe vừa cau mày, đồ ở siêu thị tuy đầy đủ nhưng so với ngoài chợ vẫn sẽ đắt hơn một chút, rau này không thể nào rẻ hơn rau ở ngoài chứ? Tuy nhiên, đắt một hai hào, nhưng ngon như vậy thì thôi cũng được.

"Cái này bao nhiêu tiền một cân?" Trịnh Xuân Anh cắt ngang lời Chu Thiên Bình đang phân tích rằng rau này không bị ô nhiễm, là rau sạch, v.v., đi thẳng vào vấn đề chính.

"Một... một tệ..." Chu Thiên Bình cắn răng nói.

Trịnh Xuân Anh sững sờ, rõ ràng không thể liên hệ giữa một tệ và rau xanh, bà lại hỏi lại một lần nữa, "Bao nhiêu tiền? Anh nói bao nhiêu?"  

Chu Thiên Bình bình nứt không sợ vỡ, nói, "Một tệ, một tệ một cân."

Quả nhiên Trịnh Xuân Anh tức giận, ngay cả khi rau này ngon đến đâu, một tệ một cân, còn đắt hơn cả gạo! Này là ăn phải vàng rồi sao? 

Chu Thiên Bình bị mắng một trận tơi bời, cả buổi chiều không dám ngẩng đầu lên, Trịnh Xuân Anh cho rằng ông đã bị lừa, rau xanh ở siêu thị bán đắt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới đi mua, bảo ông ở nhà cho ngoan ngoãn, mấy ngày nay không cho ông đi mua thức ăn nữa.

Trịnh Xuân Anh tự mình đi xung quanh chợ mua thức ăn. Cháu trai bà thích ăn rau, nên lần này bà quyết định mua thêm hai cân nữa. Bà ấy nghĩ rằng rau xanh ở siêu thị dù ngon đến đâu cũng không khác gì rau xanh ở các chợ khác, chỉ là được dọn sạch sẽ hơn một chút, thì có thể chênh lệch đến đâu chứ?

Trịnh Xuân Anh mang giỏ rau về, hai đứa trẻ nhìn thấy quả nhiên mắt sáng lên, nhìn bà nội với vẻ mong đợi đặc biệt.

Chiều tối, Trịnh Xuân Anh lại nấu cơm, còn xào thêm các món khác. Món rau xanh mà bọn trẻ mong đợi nhất cũng được đặt lên bàn. Tuy không có mùi thơm hấp dẫn, nhưng bọn trẻ cũng không kén chọn, trực tiếp gắp một miếng lớn đặt lên cơm rồi bỏ vào miệng.

Hai đứa trẻ lập tức nhăn mặt lại, nhưng vì phép tắc gia đình nên không dám phun ra. Tuy vậy, sau khi nuốt xuống, biểu cảm của chúng đã thay đổi rõ rệt.

Cậu bé nói: “Bà ơi, cháu muốn ăn món hồi trưa, món này không ngon.”

Cô bé cũng bảo: “Món này đắng quá, cháu thích món buổi trưa hơn, ngọt ngọt, không đắng.”

Chu Thiên Bình cũng nếm thử một miếng, rõ ràng là có mùi vị giống như bình thường, thêm gừng tỏi thì hương vị có phần khá hơn, nhưng so với món ngon tuyệt vời buổi trưa thì rõ ràng một trời một vực, cũng không trách gì bọn trẻ không muốn ăn nữa.

Trịnh Xuân Anh nếm thử một miếng, cũng nhăn mặt lại, không mấy vui vẻ mà thừa nhận, món ăn đắt tiền của người ta quả thực ngon hơn nhiều...

Chu Thiên Bình và Trịnh Xuân Anh nhìn nhau, do dự quyết định, hay là đi mua một ít cho hai ngày tới? Chẳng lẽ để bọn trẻ ở đây mà còn phải nhịn đói sao?

Ngày đầu tiên, doanh số bán hàng của cửa hiệu rau củ Thu Phong tại trung tâm thương mại chỉ vỏn vẹn tám tệ, điều này cũng nằm trong dự đoán của quản lý Tạng. Những người mua hàng vung tiền như rác luôn là thiểu số, người đến mua thử cũng chỉ mua một lần rồi thôi, làm sao có thể quay lại lần thứ hai. Ông thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc doanh số ngày hôm sau sẽ tiếp tục giảm xuống. Nhưng ai biết được từ ngày thứ hai trở đi, doanh số này lại bắt đầu tăng lên một cách chậm rãi.

Doanh số bán hàng ngày thứ hai là ba mươi tệ, ba mươi cân rau củ. Ừm, mặc dù không tệ, nhưng vẫn rất ít. Quản lý Tạng đóng sổ sách lại, không mấy quan tâm, dù sao Lâm Thiển Thu đã nói trước đây chỉ là thử bán, rau củ này ngày nào cũng sẽ được vận chuyển đến, đảm bảo tươi ngon nhất, cho dù là chỉ để hôm trước cũng bị chuyển đi, cũng không thấy cô ấy tiếc nuối gì.

Từ ngày thứ ba, không hiểu sao món ăn này lại bán chạy. Điều này thể hiện ở chỗ hai ngày đầu, nhân viên bán hàng còn phải bận giải thích với những khách hàng không biết giá thực của món rau này. Và hôm thứ hai, có khách hàng cũ quay lại mua, đã khiến cô ấy thầm ngạc nhiên, cảm thấy những người này thật là khờ dại và có nhiều tiền.

Không ngờ đến ngày thứ ba lại cung không đủ cầu. Rau vừa được bày lên, chưa bao lâu thì đã bị những khách hàng đến sớm mua sạch. Người này mua một túi, người kia mua một túi, có người còn mua cả mấy túi. Chỉ trong chốc lát, kệ hàng đã trống trơn. Những người đến mua rau về ăn trưa lại hỏi nhân viên bán hàng.

“Cô nhân viên, rau của các cô đâu cả rồi? Sao không còn gì cả thế?

“Rau của thương hiệu Thu Phong, tôi muốn mua đậu đũa, còn không?”

“Lát nữa sẽ chuyển từ kho ra, xin mọi người hãy đợi một chút.” Nhân viên bán hàng vừa an ủi vừa tò mò, món rau này có ngon thật không? Một đồng mà mọi người đều sẵn sàng bỏ tiền ra mua.

Cô ta nghĩ hay là một lát nữa cũng mua một ít về xào ăn thử xem sao?

Không ngoài dự đoán, từ ngày thứ ba trở đi, doanh số bán hàng không ngừng tăng lên, như một đường parabol bay vút lên mà không hề có dấu hiệu giảm xuống. Tốc độ tăng trưởng nhanh đến mức khiến quản lý Tạng trợn tròn mắt, nghi ngờ liệu những người này có bị trúng độc gì không

Trước đây, ông không có thời gian ăn thử món rau mẫu mà Lâm Thiển Thu để lại, chỉ mang về nhà cho vợ làm. Hình như ông ta có nghe vợ nói qua rằng món rau này rất ngon, còn bảo ông lần sau mang thêm nữa.

Chẳng lẽ, món rau này thực sự ngon đến mức ai cũng sẵn sàng bỏ một đồng ra mua?

Với những nghi ngờ này, quản lý Tạng đã gọi điện cho Lâm Thiển Thu để nói về doanh số bán hàng gần đây, điều chỉnh số lượng giao hàng. Bắt đầu từ ngày mai, có thể tăng cường giao hàng. Nếu doanh số bán hàng này không phải là dữ liệu giả do Lâm Thiển Thu tìm người làm thì doanh số bán hàng của món rau này có lẽ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.

Rốt cuộc, lúc đầu, vì thận trọng, ông chỉ bán rau ở vị trí cửa hàng chính này, các nơi khác vẫn chưa mở rộng. Nếu mở rộng thì... Nghĩ đến đây, quản lý Tạng tim đập nhanh, có lẽ, tiền thưởng năm nay đã ổn rồi

Lâm Tiểu Thu cúp điện thoại, chuẩn bị đi nói với Vu Xảo Liên, rằng khu đất dự trữ trước đó,có thể trồng rau được rồi. Rõ ràng, khi rau thương hiệu Thu Phong xuất hiện tại các siêu thị lớn, nhu cầu sẽ tăng cao, đến lúc đó họ sẽ cung ứng không kịp, cần phải chuẩn bị trước.

Trong những ngày gần đây, Vu Xảo Liên cũng nhận thấy rằng việc bán rau không thuận lợi, doanh số không cao. Mọi người không dám nói trước mặt Lâm Thiển Thu, chỉ biết giữ im lặng và làm việc. Họ lo lắng công việc của mình có thể bị mất hay không, nhưng cũng không thể lớn hơn mất mát của Lâm Thiển Thu được.

Ngay khi nghe cô ấy nói muốn mở rộng diện tích trồng trọt, mọi người có chút mơ hồ, vì còn đang đắm chìm trong doanh thu kém cỏi của vài ngày trước.

"Chúng ta phải trồng ngay bây giờ sao? Thiển Thu, có cần xem xét thêm không? Lỡ ngày mai không bán được nữa thì chúng ta phải làm sao đây?" Dương Kiệt Liên lo lắng hỏi.

Lâm Thiển Thu chỉ về hướng nhà và nói: "Vừa rồi quản lý Tạng đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng từ ngày mai sẽ phải cung cấp hàng đến các siêu thị khác. Khi đó, chắc chắn rằng số lượng rau của chúng ta không đủ cho nửa tháng, cần phải tăng cường."

Vu Xảo Liên giật mình, phải tăng gấp đôi sao? Cũng quá nhanh rồi, chưa có chuẩn bị gì cả.

Nhưng có một điểm tốt của Vu Xảo Liên là cô ta không nhận việc mù quáng, chỉ khi hiểu thì mới làm. Mặc dù mối quan hệ của cô với Lâm Thiển Thu gần gũi hơn so với những người khác, nhưng cô cũng hiểu rằng trong cuộc kinh doanh này, quyết định thuộc về Lâm Thiển Thu. Cô được mời tham gia không phải vì không có người phù hợp nào khác, tuyển dụng người mới không biết độ tin cậy, mà còn vì cô ở gần, làm mọi thứ đều thuận tiện.

Nói là làm, ngày thứ hai, máy móc nông nghiệp lại được thuê đến. Họ trực tiếp trồng đủ loại rau trên 20 mẫu đất còn lại từ lần khai thác trước, Những loại rau sinh trưởng nhanh được xếp gọn thành từng mẫu một trong những khu vực đất tốt. Những mẫu rau khác cùng loại thì được phân bổ vào các khu vực lớn khác nhau để thuận tiện cho việc thu hoạch khi cần.

Cuối tuần, khi Hạ Phong trở về, cánh đồng rau ở làng Phượng Điện đã có sự thay đổi lớn. Ngoài những khu vực đã được trồng và bắt đầu thu hoạch, có những khu vực có cây con đang nẩy mầm, và phát triển. Xung quanh là những công nhân đang chuẩn bị lắp đặt đường ống, những người phụ nữ và trẻ em thì đang diệt cỏ. Một bức tranh nông thôn sôi động và hối hả đang dần mở ra trước mắt anh.

Lâm Thiển Thu hiện đã thoát khỏi cuộc sống bận rộn, ngoại trừ việc phải thỉnh thoảng tưới nước cho không gian và kiểm tra tình trạng phát triển của rau, cô không còn cần phải đứng hàng ngày trên bờ ruộng để theo dõi công việc của mọi người nữa.

Nhìn thấy Hạ Phong trở về, Lâm Thiển Thu chủ động đi đến và cười nói: "Hôm nay anh về sớm thế này, thật tốt. Vừa lúc hôm nay em mới thu hoạch được một mớ rau, làng còn có da thịt lợn đen tươi mới, em cũng đã mua một ít. Tối nay chúng ta chiên ăn nhé."

Hạ Phong gật đầu, nhìn xem toàn bộ mảnh đất đều đã được khai thác để trồng cây, anh hỏi: "Tất cả đều đã được dùng để trồng à? Doanh số bán hàng ở siêu thị thế nào? Hai ngày nay em không gọi điện thoại cho anh thông báo tình hình, anh có chút lo lắng."

Lâm Thiển Thu mím môi cười, lúc đầu cô còn không biết tại sao người đàn ông này lại cứ khăng khăng phải lắp đặt một chiếc điện thoại để làm gì, liệu đó có phải là để thuận tiện cho cô liên lạc với người khác hay là để liên lạc với anh ta chăng.

"Yên tâm đi, mọi thứ đều theo kế hoạch, mấy ngày gần đây còn có một số nơi không đủ cung ứng, quản lý Tạng đã yêu cầu tăng cường cung cấp, nhưng em đã kiểm soát được." Lâm Thiển Thu mỉm cười, nhìn ngó nghiêng Hạ Phong khi nói.

Hạ Phong nghe xong có chút ngạc nhiên. Dựa vào lượng hàng xuất ra của Lâm Thiển Thu trước đó, nguồn cung ứng hẳn phải rất đầy đủ. Dù sao đi nữa, với sự mở cửa khẩu và tăng trưởng kinh tế, mọi người đã có khả năng chi tiêu cao hơn. Nhưng với rau củ, cũng không thể chi tiêu hào phóng đến như vậy.

Trước đây anh thậm chí còn cảm thấy số lượng mà Lâm Thiển Thu quyết định là hơi nhiều, nhưng giờ đây lại còn không đủ. Có bí ẩn gì đây?

Lâm Thiển Thu cười và giải thích: "Ban đầu vốn là đủ rồi, mỗi ngày cửa hàng chi nhánh bán một lượng nhất định, giá cả cao hơn, cũng chưa đến mức mọi người tranh nhau mua. Nhưng vấn đề là do đài truyền hình đã đưa tin."

Như mọi người biết, mỗi thành phố đều có một đài tin tức địa phương, mỗi ngày sẽ có một số tin tức được gửi đến. Việc rau đắt giá xuất hiện và vẫn được người dân mua nhiệt tình thật không theo logic thông thường, đặc biệt là cửa hàng bách hóa Gia Tân đã thu hút nhiều người mua sắm nhờ vào rau thương hiệu Phong Thu, khiến cho lưu lượng người mua xung quanh các cửa hàng mới mở gần đó giảm đáng kể.

Họ cũng muốn học theo và nhập khẩu rau thương hiệu Thu Phong, nhưng vì số lượng cung cấp được kiểm soát chặt chẽ từ phía Lâm Thiển Thu, đã không còn thừa để cung cấp cho họ. Vì vậy, họ chỉ có thể liên hệ với các nhà cung cấp rau khác trong địa phương, cho rằng rau đều giống nhau, không phải là một vấn đề lớn nếu không phải cùng một thương hiệu. Họ thậm chí còn mô phỏng gần như toàn bộ cả bao bì.

Họ tự tin họ đã nắm giữ cơ hội, họ cố gắng bán với giá cao, nhưng kết quả là, chất lượng không đồng đều và hương vị thậm chí còn tệ hơn nhiều. Khi người dân mua sắm phát hiện ra vấn đề sau một lần mua phải hàng kém chất lượng, họ nổi giận đến mức suýt đập phá khu hàng của những người đó. Kết quả, họ buộc phải giảm giá để bán.

Tuy nhiên, khi giảm giá để bán, đồng nghĩa họ cũng mất đi sự cạnh tranh. Giá rẻ thì ở đâu cũng có, không nhất thiết phải đến nơi họ bán. Mua một ký rau ở chợ còn được tặng kèm một cọng hành, điều đó có phải tốt hơn không?

Vì vậy, sau khi thất bại, họ càng ngứa mắt với doanh số bán hàng của Thu Phong. Những người đó âm thầm gửi thư tố cáo đến Cục Giám sát Chất lượng và Truyền hình, nói rằng rau mà họ bán đã bị phun thuốc trừ sâu và thuốc kích thích sinh trưởng, ăn vào sẽ gây bệnh độc tố. Bọn họ hy vọng các chuyên gia sẽ kiểm tra xem có vấn đề gì với rau, nếu không làm sao có thể có nhiều người đến mua như thế được?

Sự việc này dần trở nên ồn ào, những phóng viên truyền hình đến để phỏng vấn, quản lý Tạng cũng đâm ra lo lắng. Mặc dù ông ta cũng có ăn đồ, cảm giác không có vấn đề gì, nhưng không thể đảm bảo rằng chất lượng rau củ đạt chuẩn hoàn toàn được. Nên ông đã gấp rút gọi điện thoại cho Linh Thiển Thu để hỏi về giải pháp.

"Ông cứ an tâm, đồ ăn của chúng ta hoàn toàn không có vấn đề này. Nếu có, tôi sẽ đền tiền. Ngược lại, nếu không có những điều như họ nói, tôi hy vọng đài truyền hình có thể giúp chúng ta làm sáng tỏ vấn đề này." Lâm Thiển Thu mạnh mẽ tuyên bố.

Quản lý Tạng, nửa tin nửa ngờ, nhìn những người từ cơ quan kiểm tra mang thức ăn đi kiểm định. Trong vài ngày đó, doanh số bán hàng giảm đột ngột, không có khách mua. Sau đó, phóng viên truyền hình theo dõi sự kiện, tổ chức phát sóng trực tiếp, và các chuyên gia giải thích từng chỉ số ngay tại hiện trường.

Chính nhờ buổi phát sóng trực tiếp này rửa sạch vết đen cho thương hiệu Thu Phong. Chuyên gia nói với sự ngạc nhiên rằng các chỉ số dinh dưỡng của loại rau này đều cao hơn so với rau thường. Tóm lại, một cách dễ hiểu, loại rau này không chỉ không có chất gây hại, thậm chí nó còn giàu các khoáng chất vi lượng, ăn nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.

Để tăng cường sức thuyết phục, cơ quan kiểm định còn kiểm tra cả rau bán tại các chợ và từ những đối thủ cạnh tranh, sử dụng nhãn 1234 để đại diện. Kết quả cho thấy những loại rau này còn sót lại thuốc trừ sâu, ăn nhiều có thể gây hại cho sức khỏe và dẫn tới nguy cơ gây ung thư.

Khán giả đều giật mình, không ngờ những loại rau họ thường xuyên ăn lại có nhiều vấn đề như vậy. Họ bắt đầu tự đặt câu hỏi, rau thương hiệu Hạ Phong là loại rau gì mà lợi hại đến vậy?

Và từ đó, rau của họ đột nhiên nổi lên nhờ sóng truyền hình, bán hết sạch. Dù giá cao, nhưng giá trị dinh dưỡng cũng cao, các chuyên gia đã khẳng định, ăn nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.

Người ta tin vào truyền hình, cũng tin tưởng vào các chuyên gia giáo sư của truyền hình. Họ nói tốt, thì chắc chắn là tốt. Mọi người tin tưởng mạnh mẽ và nếu có điều kiện, họ đều sẽ đến cửa hàng tiện lợi hàng ngày để mua rau. Cảnh tượng đông đúc, cướp giật nhau trong siêu thị thực sự hiếm gặp, nhưng bây giờ lại trở thành điều thường xuyên xảy ra hàng ngày.

Hạ Phong im lặng, xoa nhẹ đầu vợ và nói: "Em làm việc vất vả rồi. Lần trước anh có nhắc với em về những người đồng nghiệp, giờ đã có thể thuê họ đến được rồi. Các em chăm ruộng rau, có vẻ sẽ tốt hơn nếu có nhiều người đàn ông đi cùng."

Trước đây, bọn họ bán chưa tốt cũng không sao, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi khi sản phẩm của họ được đăng ký và có thị trường trong toàn thành phố. Đặc biệt, những ngày gần đây, có rất nhiều người đến cửa hàng để mua sỉ rau, nam hay nữ đều có, cũng dễ gây ra những tình huống khó xử.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Thiển Thu cũng đã có ý định thuê thêm một vài bảo vệ tới. Dù sao quanh khu vực toàn là phụ nữ và trẻ con, nên càng nhiều người có sức chiến đấu sẽ càng tốt hơn.

"Được, nghe theo anh. Mời thêm một vài người nữa, khi đó mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hiện tại công việc trên đồng ngày càng nhiều, mọi người sắp bận không kịp trở tay rồi." Lâm Thiển Thu nói nhỏ nhẹ, nắm tay Hạ Phong, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn anh.

"Ừ." Hạ Phong nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt anh hướng về Lâm Thiển Thu, chỉ cảm thấy vợ mình nhìn như thế nào cũng đẹp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp