Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 7: ẢNH P


5 tháng

trướctiếp

Tống Hàng có thể bị chuyện nhỏ này dọa được không?

Dĩ nhiên là không thể.

Cậu nói thẳng: "À, em gái tôi trước khi chết lo lắng cho anh, nên đã nói với tôi vài sở thích của anh."

Tay cầm đũa của Lục Trì run lên, coi như chấp nhận lời nói của Tống Hàng.

Tống Hàng chỉ cần nhắc đến em gái là phản diện tin ngay.

Tống Hàng nhìn bàn đầy món mình thích, lần đầu tiên cảm thấy Lục Trì cũng không phải không thể ở chung.

Anh thật sự rất chiều chuộng người mình yêu.

Sau khi ăn xong, Tống Hàng nghĩ đến một chuyện: Nếu mình may mắn sống sót qua nửa tháng tới, không phải ngồi tù, thì 3 năm sau khi em gái về nước...

Em gái sẽ giải thích thế nào việc mình chết đi sống lại, đồng thời Lục Trì rất có thể sẽ phát hiện ra cô không phải vợ của anh trên mạng?

Suy nghĩ nửa tiếng đồng hồ, Tống Hàng cảm thấy chết sớm hay chết muộn, thì vẫn là chết muộn tốt hơn.

Buổi chiều, Lục Trì không vào phòng làm việc, mà ngắm công nhân làm việc trên bãi cỏ trong trang viên.

Lục Trì định cải tạo bãi cỏ bên trái cổng thành dòng suối nhỏ, dẫn nước chảy vào, đồng thời tạo cảnh quan, trồng nhiều loại hoa.

Lúc đó xuân đi thu đến, muôn hoa nở rộ, oanh ca yến hót, bốn mùa đều có cảnh đẹp khác nhau.

Lục Trì là người khá cứng nhắc, không lãng mạn cho lắm.

Tất cả những gì anh làm chỉ vì "vợ Tống Gia" khi còn sống muốn có một vườn hoa riêng.

Sau này khi hoa nở, đầy tường đều là từng đóa thược dược đẹp mĩ miều.

Khi hoa rụng, nước chảy róc rách, lúc đó chủ nhân vườn hoa sẽ bước từng bước chân trần trên dòng suối trong vắt, đó là sự cưng chiều của người yêu dành riêng cho cô ấy.

Tống Hàng dựa ở cửa, hai tay ôm ngực, ngơ ngẩn nhìn thoáng qua, nghiêng đầu nhìn nhóm công nhân bận rộn trên bãi cỏ.

Trong khi Lục tổng cầm bản thiết kế chỉ đạo.

Tống Hàng sờ sờ mũi.

Thật sự chột dạ, cậu chỉ thuận miệng nói một câu trong game, không ngờ Lục Trì nhớ kĩ đến thế.

Tống Hàng cúi mặt, nhìn bên ngoài như đang thờ ơ ngắm nghía ngón tay, nhưng thực chất trong lòng lại rất rối.

Thật ra, cuộc sống của cậu và nhân vật pháo hôi không khác nhau lắm.

Cha mẹ ly hôn, tự lập.

Ở trong truyện em gái là nữ chính, trước khi cậu tỉnh táo, là người thân duy nhất của cậu.

Mặc dù em gái hơi đào hoa, nhưng chỉ cần cô ấy còn sống, Tống Hàng không cô độc.

Tống Gia sang nước ngoài chữa bệnh, gia đình nghèo không trợ cấp được, cô ấy ở nước ngoài cũng phải đi làm kiếm sống.

Dù anh trai ở trong nước đã trở thành tên lừa đảo, cậu cũng không nói cho cô ấy biết.

Tống Hàng tựa má nhìn Lục Trì đang hăng hái ở xa, nếu Lục Trì không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, chỉ say mê Tống Gia, thì ai làm vợ anh ta đều rất hạnh phúc.

Nhưng luật trời như vậy.

Lục Trì thích Tống Gia, tình yêu của anh chỉ dành cho Tống Gia.

Tống Hàng thở dài.

Thực ra, Tống Gia chẳng thích hoa chút nào, cô ấy không muốn liên quan gì đến tiệm hoa nhà mình, nói là cứ nhìn thấy hoa lại nhớ đến cha mẹ khi còn sống có mở tiệm hoa.

Người thích hoa là Tống Hàng.

Tống Hàng nghĩ vậy, chắp tay sau lưng đi đến bên Lục Trì, ngước đầu gọi anh: "Lục tổng ~"

Lục Trì liếc nhìn cậu: "Chuyện gì?"

Tống Hàng cọ tay: "Nếu anh muốn sửa vườn hoa, ngoài trồng bằng hạt giống, còn có thể nhổ cây non để trồng. À, tôi có mở tiệm hoa, có nguồn hàng rẻ, đều là hàng chất lượng tốt."

Vườn hoa lớn như vậy, nếu cậu thầu được công trình này, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Lục Trì định từ chối, chỉ thấy Tống Hàng nhíu mày, thảm thiết nói: "Nếu em gái ở thiên đường thấy được anh trai và người yêu cùng trông một vườn hoa, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui."

Lục Trì hơi do dự rồi đồng ý.

Tống Hàng vui mừng ôm anh một cái, vỗ vai anh, xoay người liền gọi điện thoại cho Tiểu Vương.

Chiều hôm đó, hai người gọi điện liên tục, tìm cách liên hệ nhà cung cấp, vận chuyển cây non lại đây.

Lục Trì thuê khoảng 100 công nhân đến bắt đầu làm, hôm nay một phần hố hoa đã được đào xong, có thể trồng xuống.

Hiệu suất thật nhanh.

Ngoại ô thành phố A có không ít trung tâm gieo trồng hoa tươi.

Tống Hàng dựa theo thiết kế của Lục Trì, trước tiên chuyển một lô cây non tới, đều còn mang theo đất.

Số lượng cần quá lớn nên khi hoa vận đến đã là chiều tối, trời âm u, sắp mưa to.

Tống Hàng lo lắng: "Cây mang theo đất có thể trồng xuống hố, nhưng cây trong chậu đều đang nở nụ, không thể để nước mưa đánh."

Đến thời điểm hoa lại lớn lên, cánh hoa cũng không chịu nổi bị nước mưa cuốn đi mất.

Tống Hàng dầm mưa chỉ đạo người khiêng hoa vào nhà kho nhỏ mới dựng trên sân biệt thự.

Vì hầu hết một trăm công nhân đều đã tan làm, chỉ còn lại vài người.

Nhóm người này khiêng hoa chắc chắn không kịp.

Tống Hàng sốt ruột, không cầm ô, cũng không rảnh mặc áo mưa, chạy ra ngoài mưa khiêng hoa.

Mãi khi khiêng xong, hầu hết chậu hoa đều ổn, chỉ riêng Tống Hàng lại ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Dù cuộc sống khó khăn, nhưng Tống Hàng vẫy tay tiễn Tiểu Vương và chủ vườn ươm đi một cách vui vẻ.

Ánh mắt hạnh phúc của cậu như thể vừa trúng xổ số 500 vạn vậy.

Lúc này, Lục Trì ở phòng làm việc tầng hai bận rộn cả một buổi trưa mới chợt nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng đó.

Trong hình ảnh, chàng trai ướt sũng quỳ trước những chậu hoa, cười tươi đếm từng cái một.

Khi đếm đến chậu cuối cùng, cậu ôm lấy cây lan, nhảy lên vui sướng rồi hôn lên nó một cái.

Tống Hàng đứng ở chỗ đất trống giữa đống chậu hoa, trong màn mưa, cậu thấy Lục tổng đứng bên cửa sổ nên vẫy tay chào hỏi.

Cậu cười tươi, đôi mắt tinh xảo cong như trăng lưỡi liềm. 

Lục Trì nghĩ nếu vợ còn sống, chắc chắn cô ấy cũng sẽ đứng trong vườn hoa, mỉm cười vẫy tay chào anh.

Lục Trì giật mình, xoay người kéo rèm cửa sổ lại.

Bối rối.

Chính anh lại tưởng tượng cảnh Tống Hàng vẫy tay ảo tưởng thành hình ảnh của vợ mình.

Khi Lục Trì đi xuống, Tống Hàng đang tính tiền công.

"Mỗi cây lãi năm mao đến hai tệ, hôm nay mua tổng cộng hai nghìn cây giống, trừ chi phí nhân công, mình vẫn còn được khoảng hai nghìn."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Mỗi lần nhớ đến, Tống Hàng lại phải chửi thầm trong lòng kim chủ nhà mình.

Con trai ông hào phóng hơn ông nhiều.

Lúc Tống Hàng đang vui thì điện thoại reo, là Tiểu Vương gọi.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Vương?" Tống Hàng hỏi một cách rạng rỡ.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt cậu dần tắt ngúm. Mồm há hốc không nói nên lời.

Tiểu Vương nhìn cửa hàng hoa đổ nát, không cầm được nước mắt: "Anh Tống, Mộ Dung Trọng lại đến phá hoại cửa hàng, không ít hoa đã bị đập hư."

Lại là Mộ Dung Trọng làm.

Nam chính không tìm thấy Tống Gia, mấy hôm nay cũng không tìm được Tống Hàng – người biết Tống Gia đang ở nơi nào, nên dùng cách này để trút giận ép buộc.

Tống Hàng im lặng rất lâu.

Tiểu Vương hơi sợ: "Anh Tống, anh không sao chứ? Anh hãy nghĩ thoáng đi, hắn chỉ phá hoa của chúng ta thôi, ngày mai em sẽ đi mua thêm."

Một lúc sau, Tiểu Vương nghe Tống Hàng nói chán nản: "Hay là cửa hàng tạm đóng cửa đi."

Chủ cửa hàng phải đấu tranh tư tưởng rất lớn mới nói ra quyết định đó.

Tiểu Vương do dự: "Nhưng, cửa hàng hoa... là của bố mẹ anh để lại mà."

Tiểu Vương biết Tống Hàng bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể mua lại cửa hàng này.

Bây giờ không muốn mở cửa, người đau khổ nhất chắc chắn là Tống Hàng.

Tiểu Vương nghe Tống Hàng nói, thanh âm của cậu phát run, nói muốn đóng cửa hàng.

Tiểu Vương an ủi ông chủ: “Anh Tống, anh xem, hôm nay chúng ta kiếm lời không ít đâu.”

Tống Hàng siết chặt di động, đôi mắt bị nước mưa xối đến đỏ hồng.

Đúng là vì kiếm lời không ít cho nên mới càng đau khổ.

Ngày thường, cậu bị Mộ Dung Trọng truy đuổi muốn biết nơi ở của Tống Gia, chỉ cảm thấy bản thân chờ một chút, lại chờ thêm chút nữa rồi mọi chuyện đều sẽ biến hoá theo chiều hướng tốt.

Dù không có hi vọng vẫn tin hi vọng đó tồn tại.

Mà hiện tại, ở thời điểm cậu vui vẻ nhảy nhót, thì Mộ Dung Trọng lại tìm tới cửa hàng phá hoại, như tạt chậu nước lạnh vào đầu cậu.

Kiếm được tiền, sinh hoạt dần tốt lên, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi móng vuốt.

Tiểu Vương im lặng rất lâu, nói: "Em nghe lời anh, anh hãy suy nghĩ thêm đi."

Tống Hàng cúp máy, càng nghĩ càng tủi thân, một bên lấy khăn lông lau tóc, bên kia lại lau nước mắt.

Không cầm được nước mắt, không hề có khí phách đàn ông.

Tống Hàng uống canh gừng do Lâm quản gia nấu, vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm chửi rủa: "Đợi mình trả hết nợ cho nhà họ Lục, không sợ Mộ Dung Trọng hãm hại mình nữa, mình sớm muộn gì cũng sẽ cho hắn một bài học!"

Tống Hàng liếc thấy Lục Trì sắp đi xuống, vội chạy tới đòi thanh toán.

Lục Trì xem biên lai, nói: "Đưa cho Lâm quản gia, ông ấy sẽ xử lý."

Tống Hàng tìm Lục Trì vì việc này: "Tìm Lục tổng, anh xử lý cho vay sẽ nhanh hơn."

Lục Trì liếc cậu, đi ngang qua vỗ vai cậu, đột nhiên nói: "Nếu thiếu tiền, tôi muốn hình ảnh của Tống Gia, tiền hôm nay tôi sẽ thanh toán gấp ba lần cho cậu."

Lục Trì bổ sung: "Làm anh trai, chắc chắn phải có vài bức ảnh sinh hoạt của em gái trong điện thoại."

Tống Hàng mù tịt.

Cậu đương nhiên có giữ ảnh chụp Tống Gia.

Nhưng có một vấn đề lớn!

Ảnh vợ của Lục Trì là do Tống Hàng dùng ảnh của mình chỉnh sửa.

Lúc đó để tăng tính xác thực của mối quan hệ, Lục Trì muốn xem ảnh, Tống Hàng liền cho.

Nhưng với tư cách anh trai, Tống Hàng không thể liên lụy em gái, nên đã lấy ảnh của mình chỉnh sửa một chút, giả làm "Tống Gia".

Giờ Lục Trì muốn ảnh khác, Tống Gia mà anh biết, chắc chắn là bức ảnh đã chỉnh sửa đó.

Nếu đưa ảnh thật của em gái, ắt sẽ bị lộ.

Nghe gấp ba lần lương, Tống Hàng rút kinh nghiệm xương máu, vẫn đồng ý yêu cầu của Lục Trì.

Tống Hàng nói khéo: "Lục tổng, tôi lên lầu xem có còn ảnh trong máy tính và điện thoại không~"

Tống Hàng: )

Hiện tại ông đây liền chỉnh sửa vài bức rồi đưa mi.

Sau khi nhận ảnh mới, Lục Trì in ra rồi đóng khung, một mình ngắm vợ trên ghế sofa.

Lâm quản gia và Tống Hàng đứng bên cạnh nói chuyện: "Em gái cậu giống cậu thật đấy."

Trong ảnh chụp hàng ngày, "Tống Gia" đội mũ rộng vành, đứng dưới ánh mặt trời, cười tươi rói.

Môi cô trong ảnh hồng nhạt, có vẻ như chỉ cần ai đó hôn hoặc mút, sẽ hồng hơn, có thêm huyết sắc.

Tống Hàng lau mồ hôi, giống chứ.

Tống Hàng lấy ảnh của chính mình chỉnh sửa.

Cậu không chỉnh nhiều, chủ yếu xóa hầu kết, kéo khuôn mặt xuống một chút.

Vì tiền lương gấp ba lần, không có gì ghê gớm.

Tống Hàng nghĩ vậy, bỗng thấy Lục Trì âu yếm hôn lên bức ảnh.

Trời ạ.

Anh hôn bức ảnh của "người đã chết"!

Đúng là biến thái.

Mặc dù là ảnh chỉnh sửa, Tống Hàng vẫn thấy kỳ lạ, tự nhiên bị một người đàn ông hôn ảnh của mình.

Hy vọng Lục Trì không làm gì biến thái hơn nữa.

Đêm đó, Tống Hàng nằm không yên, dậy đi nhà bếp lấy nước uống.

Ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, Tống Hàng nghe thấy tiếng lạ trong đêm tĩnh mịch phát ra từ phòng Lục Trì.

Lục tổng chưa ngủ à?

Tống Hàng nghĩ sẽ chào hỏi, tăng cường mối quan hệ với vị em rể này.

Tuy nhiên, khi đi đến cửa, Tống Hàng nhìn qua khe cửa thấy người đàn ông say mê hôn ảnh.

Lục Trì gọi tên người yêu đã mất với giọng khàn khàn: "Vợ à, anh rất nhớ em..."

Anh vừa hôn vừa gọi, nhớ người yêu khiến ánh mắt đầy nhung nhớ và tình cảm sâu đậm.

Tống Hàng choáng váng, cảm thấy mình chính là người trong bức ảnh bị hôn. 

Mặt đỏ bừng.

Trời ạ, không phải não yêu đương đâu! Rõ ràng là biến thái!

May mà lúc quen nhau trên mạng, cậu cảnh giác, không cho Lục Trì ảnh thật của em gái.

Dù vậy, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.

Lúc này, người đàn ông ngồi bên giường, chiếc áo ngủ thoải mái phô bày vẻ cường tráng của anh. Khi gập khuỷu tay lại, có thể thấy rõ cơ bắp săn chắc trên cánh tay.

Trong nháy mắt, Tống Hàng bỗng cảm thấy Mộ Dung Trọng tới quậy phá cửa hàng hoa, mặc dù hung hăng và coi thường luật pháp, nhưng...

So với Lục tổng, Mộ Dung Trọng dường như cũng chẳng bệnh hoạn bằng anh.

——————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Trên con đường theo đuổi vợ.

Mộ Dung Trọng: Cảm ơn Lục tổng đã hỗ trợ.

Lục Trì: Tôi hơn nửa đêm hôn ảnh vợ quá cố, có chỗ nào biến thái.

Tống Hàng (tức muốn hộc máu): Chó thối so!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp