Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 11: TẶNG CHO ANH


5 tháng

trướctiếp

Cơn đau mà Tống Hàng tưởng tượng khi bị ngã xuống đất đã không xuất hiện, nhưng thay vào đó, cậu lại rơi vào vòng tay ấm áp.

Mùi nước hoa nhẹ nhàng trên quần áo của người đàn ông xộc vào mũi.

Tống Hàng bị kích thích đến run rẩy, sau đó mở mắt ra.

Người đàn ông với vẻ mặt rất khó coi mà nhìn cậu chằm chằm, giống như ác quỷ, muốn xé nát túi da của cậu.

Tống Hàng biết mình gây phiền toái cho đối phương, nên khen anh hai câu: “Em rể tốt, chắc em gái tôi ở dưới địa ngục nhất định sẽ rất biết ơn anh.”

Khóe miệng Lục Trì hơi run rẩy, trán chảy mồ hôi lạnh, cánh tay phải truyền đến trận đau nhức dữ dội.

Theo kinh nghiệm, cánh tay có thể bị gãy xương hoặc nứt xương.

Lục Trì nuốt nước bọt, rên khàn khàn, sau khi đặt Tống Hàng xuống, anh nói khẽ: “Tôi tin bà xã tôi ở trên thiên đường.”

Tống Hàng: ?

Tống Hàng không phản ứng kịp.

Khi hiểu ra, cậu nghĩ thầm trong bụng: yêu mù quáng không chữa trị được.

Nữ chính ở địa ngục hay thiên đường thì đều không quan trọng.

Dù sao cô cũng ở nước ngoài.

*

Lục Trì vì cứu Tống Hàng mà cánh tay bị thương, đối với Mộ Dung Trọng mà nói, việc này càng gây náo loạn lớn.

Sản nghiệp sở hữu của Lục Trì tập trung vào công nghệ thông tin, khoa học kỹ thuật thông minh, Những sản nghiệp thuộc sở hữu lại tiếp tục mở rộng sang lĩnh vực giải trí.

Trong khi đó, nhà Mộ Dung là công ty truyền thống về bất động sản.

Chỉ là gần đây mới xảy ra thị trường bong bóng bất động sản, nhà Mộ Dung đang tìm cách chuyển đổi, sau đó nhận các đơn đặt hàng lớn để duy trì dòng tiền và vốn luân chuyển bình thường.

Nơi duy nhất hai nhà gặp nhau, chính là việc nhà Mộ Dung đang đấu thầu một khu đất.

Lục Trì cũng định mua khu đất đó, dùng xây nhà máy mới.

Trước đây Lục Trì không có ý định muốn mua một cách mạnh mẽ, nhưng bây giờ, anh lại muốn đè bẹp Mộ Dung Trọng xuống đất.

Bởi vì tối hôm đó Lục Trì kiểm tra,  phát hiện tay phải bị gãy xương, cẳng tay trái thì nứt xương.

Lúc bó bột, Tống Hàng đứng bên cạnh nhìn thôi cũng thấy đau dùm, cậu thành tâm mà xin lỗi người ta.

Lục Trì không để ý đến cậu.

Sáng sớm hôm sau, khi Tống Hàng xuống lầu ăn sáng, đối phương vẫn mặt nghiêm nghị, không nói lời nào.

Tống Hàng biết anh đang giận, đắn đo mãi, không biết nên làm sao để xin lỗi đây.

Điều khiến Lục Trì vui nhất, đó chính là người vợ sống lại.

Tống Hàng nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nghĩ bụng phải tìm cơ hội liên lạc với Lục Trì bằng danh nghĩa “Tống Gia”.

Đến nỗi bây giờ, Tống Hàng cầm đôi đũa mới, mắt sáng rực nhìn về Lục Trì: “Lục tổng, tay anh hiện không tiện, để tôi đút cho anh nhé.”

Lục Trì ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang tâng bốc trước mặt, một bộ dáng nịnh hót, đuôi gần như vẫy lên trời rồi.

“Tôi không cần.” Lục Trì từ chối sự chăm sóc của cậu.

Tống Hàng đối mặt với khó khăn, tuyệt không nản chí, dỗ dành đàn ông: “Chúng ta đều là đấng mày râu, anh ngại gì chứ? Nào, há miệng ra, anh không thể để quản gia Lâm đút cho anh được.”

Người ta đã lớn tuổi rồi.

Lục Trì lạnh lùng cười khẩy: “Người chăm sóc sẽ đến trưa nay.”

Tống Hàng thấy vẻ cứng rắn của anh, bĩu môi, nói: “Đến trưa à, vậy anh ăn sáng đi. Tốt lắm, chiều nay tôi có việc phải ra ngoài, vừa vặn người chăm sóc đến buổi chiều.”

“Từ từ, anh còn chưa rửa mặt à?”

Tống Hàng nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện Lục Trì còn chưa thay quần áo.

Tất nhiên toàn thân anh từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, ngoại trừ khuôn mặt u ám đen kịt.

Tống Hàng biết cách duy nhất làm thân với Lục Trì là phải mặt dày mày dạn.

Lục Trì đi lên lầu, Tống Hàng đi theo phía sau đối phương mà chen vào phòng tắm cùng anh: “Nếu không, Lục tổng, để tôi giúp anh rửa mặt nhé?”

Nói xong, Tống Hàng lẹ làng mà lấy khăn trên giá xuống, sau khi thấm ướt rồi thì lấy lau mặt cho Lục Trì.

Sau khi rửa mặt xong, Tống Hàng tò mò hỏi: “Lục tổng, sao anh chưa ra ngoài vậy?”

Lục Trì nghiến răng, từng câu từng chữ mà nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, cậu! Cút ra ngoài ngay cho tôi!”

Tống Hàng đỏ bừng mặt, rồi rất sáng suốt mà đi ra ngoài.

Sau khi Tống Hàng xuống lầu, quản gia Lâm nhìn thấy cậu tung tăng nhảy nhót, nói cậu có tâm trạng thật tốt.

Nhưng trong suốt quá trình Lục Trì chưa bao giờ cho cậu một sắc mặt tốt nào.

Tống Hàng không cho là đúng, nhún vai, đưa tay ra: “Nếu là trước đây thật sự tôi sẽ trốn thật xa, nhưng mà bây giờ…”

Tống Hàng ghé sát quản gia Lâm, tinh nghịch mà vươn ngón trỏ lắc nhẹ một cái, xoa vai quản gia Lâm: “Chú Lâm à, bây giờ tôi phân biệt được sự khác nhau giữ thật sự giận và giả tức giận của Lục tổng rồi.”

Quản gia Lâm nghi ngờ: “Khác nhau thế nào?”

Tống Hàng truyền cho ông Lâm chút kinh nghiệm: “Thật sự giận, anh ấy sẽ tự mình trực tiếp đá người ra ngoài; còn giả tức giận, ngoài miệng chỉ bảo người khác cút đi, thực ra trong lòng vẫn tốt.”

Quản gia Lâm hổ thẹn, nghĩ bụng hôm nay cậu chủ không đá cậu ra ngoài, không phải là vì bàn tay đang bị thương sao?

Quản gia Lâm không có mặt mũi mà đi vạch trần cậu.

Nhưng bản thân quản gia Lâm không phản đối sự tồn tại của Tống Hàng.

Biệt thự lạnh lẽo này, nhờ có cậu tính tình hoạt bát, mới có thêm chút sinh động hơn rất nhiều.

Tống Hàng cũng cảm thấy nơi này quá vắng vẻ.

Tống Hàng hỏi: “Chú Lâm à, anh ấy không có bạn bè hay thú cưng gì à?”

Quản gia Lâm thở dài: “Khi còn nhỏ cậu chủ từng nuôi một chú cún con, rất thích chơi đùa với nó, sau đó cha cậu chủ ghét tiếng chó sủa, bèn sai người đánh chết nó.”

Tống Hàng sững người.

Cậu không biết chuyện này, trong nguyên tác không đề cập nhiều về quá khứ của nhân vật phản diện.

Chỉ nói Lục Trì với tư cách là nhân vật phản diện, đáng tiếc anh lại quá chìm đắm trong tình yêu, nếu không thì nhóc con Mộ Dung Trọng kia cũng không phải là đối thủ của anh.

Tống Hàng biết đây là chuyện đau lòng của Lục Trì và quản gia Lâm, cũng không hỏi thêm.

Tống Hàng vỗ vai quản gia Lâm, nói: “Chú à, tôi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ về sớm.”

Tống Hàng đi làm sim mới.

Điện thoại bị ném mất, tối qua vội vã rời đi, quên hỏi nhân viên có ai nhặt được điện thoại của mình không.

Giờ đã quay lại trang viên, cậu cũng không có cơ hội lại đến biệt thự lớn kia.

Tống Hàng tự thấy có lỗi, nghĩ muốn mua điện thoại mới, làm lại sim.

Chỉ là vừa mới làm xong sim, cậu đã nhận được cuộc gọi của Mộ Dung Trọng.

Quỷ tha ma bắt, nam chính lại chủ động gọi cho mình.

Tống Hàng nghi ngờ mà nhận cuộc gọi, chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau với đối phương, nhưng Mộ Dung Trọng lại nói: “Tống Hàng, tôi mệt mỏi rồi, tôi cũng không muốn tìm tung tích của Tống Gia nữa, tối nay gặp nhau nói chuyện, ở khách sạn Gia Hòa.”

Tống Hàng do dự một lúc. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đối phương không kiên nhẫn mà nói: “Anh còn sợ tôi đánh anh à? Bạch Lạc cũng đến, cậu ta đến, sẽ can ngăn, thực sự không được thì anh cũng kêu người đi cùng. Nếu anh có bản lĩnh thì kêu Lục Trì đi!”

Tống Hàng xoa cằm suy nghĩ kỹ: “Ông Phật như Lục Trì tôi mời không nổi, nhưng tôi sẽ tìm người đi cùng.”

Mộ Dung Trọng cười lạnh một tiếng, cúp máy.

Thật ra hắn không có lừa Tống Hàng.

Bản thân hắn và Tống Hàng vì chuyện của Tống Gia, đã kéo Lục Trì vào.

Mọi chuyện càng náo loạn càng lớn, Lục Trì cũng không phải là người tốt.

Mộ Dung Trọng bị người lớn trong nhà cảnh cáo, bảo hắn không nên vì một cô gái mà u mê không tỉnh. Ngoài miệng hắn nói là phải vì Dương Luyến Luyến, tìm Tống Gia tính sổ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vì trước khi Tống Gia biến mất, đã từng đẩy Dương Luyến Luyến từ trêncầu thang xuống, suýt làm hỏng khuôn mặt.

Tống Gia không thừa nhận, nói Dương Luyến Luyến vu khống cô.

Mộ Dung Trọng không tin.

Nhưng bây giờ Dương Luyến Luyến tốt bụng, cô ta nói sẽ không truy cứu  nữa.

Thật ra, sau khi Lục Trì can thiệp, bọn họ cũng bắt đầu sợ.

Mộ Dung Trọng xoa ấn đường, Tống Gia biến mất đã lâu, lâu đến mức không còn chút dấu vết nào, giống như cô đã thực sự chết rồi.

Đối phương, đã chết thật rồi sao?

Mộ Dung Trọng đang lưỡng lự, theo hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng đợi được Tống Hàng.

Tống Hàng cẩn thận đẩy cửa, từ khe cửa mà nhìn vào bên trong.

Mộ Dung Trọng, Bạch Lạc quả thật có mặt ở đây, trong phòng còn có một bàn đồ ăn ngon.

Bạch Lạc vẫy tay với cậu, mỉm cười gọi người: “Anh Tống, đây này!”

Tống Hàng yên tâm, thấy thái độ Bạch Lạc, đêm nay không phải bữa tiệc vây hãm.

Bạch Lạc trước giờ đối xử với cậu rất lịch sự, ngay cả cách xưng hô cũng thể hiện rõ. Ban đầu Tống Hàng còn tưởng cậu ta khách khí.

Sau này, Bạch Lạc mỗi lần gặp cậu đều rất nhiệt tình chào hỏi.

Người này thực sự không ghét mình.

Tống Hàng mỉm cười với cậu ta.

Mộ Dung Trọng ở bên cạnh Bạch Lạc mà lườm nguýt cậu: “Còn đợi chúng tôi phải mời anh vào chỗ ngồi nữa à? Nói đi, tối nay anh mang theo ai lại đây?”

Tống Hàng bước vào, lùi sang bên cạnh một bước.

Hai cảnh sát phía sau xuất trình thẻ cảnh sát, nói: “Chào buổi tối, chúng tôi là cảnh sát dân sự ở đồn cảnh sát của khu phố Hồng Tam, đặc biệt đến xử lý.”

Mặt Mộ Dung Trọng đen xì.

Một người quen cũ.

Hai cảnh sát dân sự này đã từng xử lý cuộc xung đột giữa Tống Hàng và Mộ Dung Trọng.

Tối nay Tống Hàng không yên tâm, nên báo cảnh sát tìm hai người họ.

Ban đầu không xuất cảnh, nhưng nghe Mộ Dung Trọng muốn hòa giải, bọn họ đến đây để làm nhân chứng, cũng coi như xử lý xong vụ tranh chấp dân sự.

Bọn họ còn mang theo biên bản hòa giải, yêu cầu hai bên ký tên.

Mộ Dung Trọng nghe lời khuyên trong nhà, không muốn gây thêm rắc rối, vì vậy đồng ý ký tên.

Hắn sẽ kiềm chế bản thân và những người xung quanh, không tìm đến Tống Hàng quấy rối nữa.

Cảnh sát xử lý xong, hỏi Tống Hàng: “Cậu về cùng chúng tôi, hay ở lại đây ăn tối với họ?”

Tống Hàng chuẩn bị ra về, nhưng Bạch Lạc giữ cậu lại: “Anh Tống, sau này chúng ta cũng sẽ không gặp mặt nhau nữa, cùng ăn bữa cơm cuối cùng đi.”

Tống Hàng suy nghĩ, không muốn ầm ĩ thành quá mức căng thẳng, đồng ý.

Đồ ăn là đồ ăn ngon, rượu cũng là rượu tốt.

Nhưng Tống Hàng đánh giá sai khả năng chịu đựng của mình, uống hai chén đã say khướt, may là không uống nhiều lắm, vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng thật ra thì Mộ Dung Trọng lại uống nhiều, nói đủ thứ linh tinh, ngoài miệng thì nói ghét anh em nhà họ Tống, nhưng lại bảo Tống Gia đừng đi.

Tống Hàng không buồn để ý đến hắn, sau khi đi rửa mặt xong thì bước ra ngoài chuẩn bị về.

Đột nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy, Mộ Dung Trọng ôm cậu, miệng luôn gọi Tống Gia.

Hắn nhầm Tống Hàng là em gái.

Chỉ vì hai người có nét mặt giống nhau.

Tống Hàng say không nghĩ sẽ nôn, nhưng giờ bị hắn ôm thì lại rất muốn nôn ra.

“Buông tôi ra!” Tống Hàng vùng vẫy mà thoát ra được, ở trước mặt Bạch Lạc đang chạy tới giúp, cậu quay lại hung hăng đá Mộ Dung Trọng một cái.

Tống Hàng sờ cổ bị hôn, chửi một câu: “Đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, cút qua một bên đi.”

Tống Hàng là trai thẳng, lại là trai thẳng bị một loạt sự việc ầm ĩ mà khiến cho ghét cộng đồng người đồng tính.

Thường ngày cậu kìm nén, lúc này không nhân nhượng Mộ Dung Trọng.

Uống say là có thể hôn đàn ông, Tống Hàng tự nhận mình cho dù say cũng không làm được.

Bạch Lạc bị cú đá của Tống Hàng dọa, vội vàng chạy tới xem Mộ Dung Trọng có sao không: “Anh Tống,  anh mà đá hỏng cậu ta, sự việc sẽ nghiêm trọng.”

Tống Hàng quay người định đi, Bạch Lạc ở sau lưng gọi: “Anh Tống, anh bỏ số điện thoại tôi ra khỏi danh sách đen!”

Tống Hàng vừa nghe, liền chạy mất.

Chặn hết, tất cả đều chặn sạch.

Tống Hàng chạy ra khỏi nhà hàng, đứng bên đường gọi taxi, nhưng quá muộn, cậu chờ mấy phút vẫn không thấy taxi nào.

Tống Hàng lại sợ Mộ Dung Trọng đuổi theo trả thù, vội vàng men theo đường lớn đi về phía đối diện.

Đi được một đoạn, Tống Hàng dừng lại trước một cửa hàng thú cưng đang chuẩn bị đóng cửa.

Tống Hàng dán mặt vào cửa kính, trừng lớn mắt mà nhìn vào những người bạn nhỏ bên trong.

Cậu nhớ lại quản gia Lâm từng kể về chú chó cưng mà Lục Trì từng nuôi.

Tống Hàng bị gió đêm thổi, đầu hơi choáng váng, không biết có nên tặng một con chó không?

Mặc dù cậu không hiểu rõ, nhưng tối nay Mộ Dung Trọng đồng ý hòa giải, hoàn toàn là vì mặt mũi Lục Trì.

Là Lục Trì sẵn sàng giúp cậu, đưa cậu đi dự tiệc tối hôm qua, là Lục Trì chịu cứu cậu khi ngã.

Chính điều đó khiến mọi người e ngại.

Mặc dù những việc Lục Trì làm là vì em gái của cậu, nhưng Tống Hàng thực sự được hưởng lợi.

Sự thiên vị được nhận này, khiến cậu cuối cùng cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc trong giai đoạn đau khổ này.

Tống Hàng nhìn con cún vàng nhỏ đang chớp mắt nhìn cậu.

Con cún sủa một tiếng.

Tống Hàng cũng sủa lại một tiếng với cún.

Con cún đáp lời: “Gâu gâu.”

Tống Hàng vui mừng, cũng sủa lại một tiếng.

Nó dễ thương quá! Thân thiện quá!

Nửa tiếng sau, Tống Hàng móc ra từ trên xuống dưới chỉ có một ngàn tệ, ôm con lông vàng này về.

Chủ tiệm vốn không muốn bán cho người say rượu, mặc dù cún không thuần chủng.

Nhưng thấy Tống Hàng không còn tiền mua đồ dùng thú cưng khác, nhưng vẫn chọn để con cún vào trong áo khoác, kéo khóa mà ôm trong ngực che chở.

Chủ tiệm vẫn đồng ý.

Điện thoại Tống Hàng hết pin nên tắt máy, tiền mặt dùng hết, cửa hàng xung quanh cũng đóng cửa.

May là khoảng cách từ khách sạn đến trang viên không xa lắm.

Người uống say có suy nghĩ hơi cố chấp.

Tống Hàng không muốn mượn tiền ai nữa, thời gian và đôi chân của cậu không 

đáng giá, cậu muốn đi bộ về.

Cho dù xa cỡ nào, một trăm km cũng chỉ tốn một cái bánh bao.

Khi cậu trở về chỉ cần gặm hai cái bánh bao là lại no.

Một giờ sáng, sau gần ba tiếng đi bộ, Tống Hàng cuối cùng thấy trang viên của Lục Trì.

Cậu có chìa khóa, mở cửa, hả?

Chưa khóa à?

Tống Hàng ôm chó vào trong, thấy trong phòng khách sáng đèn, có người ngồi trên ghế sofa.

Lục Trì thấy cậu trở về, đã đứng dậy, sải bước đến trước mặt cậu.

Người này đã đi đâu?

Quản gia Lâm chỉ biết buổi chiều cậu có việc, nhưng tới tối vẫn chưa thấy về.

Lục Trì phát hiện Tống Hàng đi gặp Mộ Dung Trọng, mặc dù người này còn đưa cảnh sát đi cùng, nhưng chuyện sau đó cảnh sát cũng không rõ.

Lục Trì vừa rồi trực tiếp tìm người nhà Mộ Dung, cảnh cáo đối phương, nếu người anh trai duy nhất của Tống Gia có chuyện gì, anh tuyệt đối không bỏ qua cho Mộ Dung Trọng.

Lục Trì thấy người này say khướt, nổi giận: “Lần trước tôi đã nói với cậu, nếu cậu còn…”

Lời nói của Lục Trì đột nhiên dừng lại, thiếu niên trước mặt ôm con chó nhỏ trong lòng ra như báo vật, đặt trước mặt Lục Trì.

“Tặng cho anh! Quản gia Lâm nói anh thích chó, số tiền cuối cùng của tôi đều dùng để mua nó!”

Tống Hàng hãnh diện mà giơ cằm lên, tự hào nói: “Nó ngoan lắm, tôi đi bộ từ nhà hàng Gia Hòa về đây, nó im lặng nằm trong ngực tôi suốt đó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp