Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 8


5 tháng

trướctiếp

Hiện tại bị Trần Thạch nói ra, trong lòng Ngô Cương vẫn vui vẻ, nhưng lại cố ý ôm bụng ra vẻ đau đớn muốn chết: “Bạn học chính trực nào đó gọi 120 giúp tôi, tôi rất hối hận.”

Vì để nhanh chóng che giấu nội tâm của mình, Ngô Cương đương nhiên phải biểu hiện đến như thể rất bình tĩnh.

Từ đó, chuyện Ngô Cương có ý với Chu Ký đã thành bí mật được công khai.

Anh chàng đẹp trai quả nhiên đầy mưu mô.

Hơn nữa dường như kỹ thuật diễn xuất cũng không tồi.

Ha ha, anh Ngô đẹp trai là một người dạy diễn xuất, về sau cho các ngươi học hỏi chút kinh nghiệm.

Này rõ ràng là tiếng nói khởi xướng dẫn đầu, làm ra vẻ như hổ rình mồi để cho những người khác biết rút lui.

Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Ha ha ha.

Người đẹp, hãy chấp nhận kẻ bất nhân này đi.

Ngô Cương rất nhanh đã thích nghi với môi trường mới, ngoại trừ việc học tập áp lực hơi lớn, cảm thấy khác một trời một vực với cuộc sống của học sinh trung học cơ sở.

Trước kia ở cấp hai, Ngô Cương làm học sinh ưu tú và là con của giáo viên, vẫn luôn là nhân vật tiêu biểu, nơi nào cũng cần thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm hành động. Hiện tại đến thành phố Nghi Hưng rồi, thành tích chỉ ở tầm trung, đương nhiên không có áp lực từ bên ngoài.

Để mà nói có thể cho khiến anh chú ý, cũng cũng chỉ là một khuôn mặt đẹp. Mỗi lần đến nơi công cộng như nhà ăn hay sân thể dục, đều có thể cảm nhận được ánh mắt các bạn nữ đang để ý.

Điều Ngô Cương quan tâm nhất là cần phải nâng cao thành tích, còn có, có vài trường hợp chỉ cần ở gần Chu Ký, đương nhiên sẽ phân tâm.

Đúng là nữ thần nhỏ, lúc nào trong mắt cũng chỉ có Chu Ký.

Lòng anh cũng chỉ có cô.

Trong mắt người khác liệu cô ấy có để mình trong lòng không?

Mình làm sao để biết?

Tôi cũng muốn biết, nếu không, các cậu đi hỏi cô ấy giúp tôi đi?

Cái này, chính cậu phải là người dùng hành động thực tế để chứng minh, không phải sao?

Được, chờ tôi đuổi theo Chu Ký, khiến một đám các cậu phải tâm phục khẩu phục.

Ngô Cương vui vẻ chấp nhận tình trạng ấy, rất nhanh hòa mình với các bạn học khác, hơn nữa thông qua hai việc, trở thành lão đại của phòng 304.

Ha ha ha, lão đại!

Đầu tiên nhất là vào đêm của ngày đi học thứ ba, Từ Văn Giang trong ký túc xá đột nhiên lên cơn động kinh, nhìn thoáng qua thì có vẻ là trường hợp rất khẩn cấp, dọa cho các bạn học sợ đến ngây người ra.

Ngô Cương bình tĩnh phản ứng, bảo bạn học chia làm hai đội riêng để đi tìm thầy Úc và hiệu trưởng, trước tiên thử cảm giác của Từ Văn Giang, xác định việc cõng cậu ta đi phòng y tế không quá bất tiện, liền dứt khoát cõng cậu ta chạy tới phòng y tế cùng bạn học khác.

Trong lúc chờ hiệu trưởng và thầy Úc đến phòng y tế, Từ Văn Giang đã truyền nước, buổi sáng đó đã về đến ký túc xá rồi.

Có thể cõng bạn học chạy nhanh đến phòng y tế, thể lực khác người, điều này làm cho các bạn học không ngờ đến.

Sau buổi chiều từ lúc Từ Văn Giang xảy ra chuyện, Đàm Kế Vĩ nói cơ thể cậu ta không thoải mái nên không đi học. Sau khi lên lớp xong, quay trở lại ký túc xá, trước giường Đàm Kế Vĩ là một bãi nôn, không có bạn học nào chủ động quét dọn giúp. Trước tiên Ngô Cương lấy thêm nước ấm vào cốc giúp Đàm Kế Vĩ, hỏi tình trạng cơ thể cậu ta, liền cầm chổi dọn sạch sẽ bãi nôn.

Quả thật bình thường Ngô Cương chưa từng thấy người khác nôn, quét dọn xong bản thân cũng chạy đến phòng vệ sinh phun ra.

Có thể làm chuyện người khác không làm được, có khi, lại chính là anh hùng.

Hai việc này đã làm các bạn học nhìn Ngô Cương với ánh mắt khác.

Từ đó về sau, tám người phòng 304 cơ bản là hành động mang tính tập thể, sáng trưa chiều đến phòng học không nói, đến nhà ăn cơ bản cũng là sự nhất trí của cả tám người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngô Cương nghiễm nhiên là lão đại.

Vào buổi tối tự học, bọn Ngô Cương đụng phải Đổng Tiêu cũng vừa đi đến phòng học.

Đổng Tiêu chào hỏi với mọi người, đi đến bên cạnh Ngô Cương: “Phần giới thiệu của cậu tự viết rất tốt.”

Nhìn hai người nói chuyện, Ấn Triều Dương nói một câu: “Hai người đẹp trai nói chuyện, các anh em té thôi.”

Tốc độ các bạn học khác rất nhanh.

Ngô Cương cười cười, liền chậm rãi bước đến.

Bởi vì sáng tác đầu tay, Ngô Cương đã suy nghĩ rất nhiều, cảm giác tự mình viết không tệ, nhưng kỳ lạ là thế nào mà Đổng Tiêu nhìn đến bài văn mình viết, xem qua lúc nào.

Đổng Tiêu nói tiếp: “Giáo viên cho 80 điểm, lớp có hai người được 80 điểm.”

Biết vốn dĩ bài văn không phát, Ngô Cương liền nói: “Lạm dụng quyền lực sao?”

“Oan uổng quá, là cô Trương nói với tôi là chỉ có tôi và cậu được 80 điểm, cô ấy kêu tôi trả cho mọi người lúc tự học tối, các bài đều ở chỗ tôi.” Đổng Tiêu thẳng nói.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sau đó cười nói với Ngô Cương: “Có người không chỉ làm tốt phần giới thiệu của bài văn, nghe nói lần đầu tiên tự giới thiệu bản thân ở ký túc cũng khá xuất sắc.”

Ngô Cương thấy khó hiểu, nhìn về phía Đổng Tiêu.

“Anh Vạn Thọ, tôi nói rất đúng phải không?” Vẻ mặt Đổng Tiêu lộ ra nụ cười xấu xa.

Xem cậu ta cười gian xảo vậy, nhất định không phải chuyện gì tốt.

“Ai là anh Vạn Thọ chứ?” Ngô Cương nhất thời không phản ứng kịp.

“Vạn Thọ và Ngô Cương không phải anh em sao?” Đổng Tiêu cười to hơn.

Nhớ tới lần đầu tiên lúc tự giới thiệu bản thân ở ký túc xá, nói câu kia để xoa dịu bầu không khí, mặt Ngô Cương đỏ ngay.

Lại là nói đùa.

Để che giấu sự thẹn thùng của chính mình, Ngô Cương không khách khí hỏi lại Đổng Tiêu: “Mấy ngày nay lớp trưởng phụ trách điều tra chuyện này sao? Vô trách nhiệm quá rồi.”

Đây là chuyển chủ đề một cách uyển chuyển.

“Xem ra cậu không hài lòng với cái danh Vạn Thọ này, Tiểu Quế Tử thì thế nào?” Không ngờ tới Đổng Tiêu không để ý chút nào.

Ngô Cương thầm nghĩ rằng lớp trưởng rất nhàm chán. Vô thức nhìn về phía Đổng Tiêu, một khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng, lại đi buôn chuyện thế này?

“Cậu mới là Tiểu Quế Tử.” Ngô Cương không nhịn nổi bật cười.

“Chà.” Đổng Tiêu nói ngay một câu.

Bầu không khí dịu đi trong nháy mắt, hai người vừa cười vừa nói cùng đi về phía phòng học.

Cái gọi là hữu nghị, quả thật, có khi đôi khi xuất phát từ một câu nói đùa.

Giống như hai anh chàng này, từ đấy bắt đầu trở thành người bạn tốt của nhau qua bao tháng năm.

Thấy hai người cùng nhau bước vào lớp, đột nhiên ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ. Bị mọi người nhìn chăm chú, Ngô Cương không còn mất tự nhiên như hồi trước. Đổng Tiêu cũng thoải mái bước về chỗ ngồi, sau đó trả bài văn.

Không khí trong phòng học lập tức trở nên sinh động, tất cả tranh nhau xem điểm từng người.

Ngô Cương không đọc, bình tĩnh đọc mấy trang văn cuối cùng trong cuốn tiểu thuyết tiếng Trung.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp