Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 10: Thi viết văn có phải là cuộc thi sắc đẹp


5 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau, trước khi giờ ngữ văn kết thúc, cô Trương nói: “Trường học quyết định tổ chức cuộc thi sáng tác cho học sinh lớp 10, chủ đề là con đường, có thể là phương pháp thực tế, sáng tạo, sự hài hòa tuyệt vời, con đường tình bạn, sự rèn luyện bản thân, con đường dẫn đến văn hóa và con đường dẫn đến thành công, đưa nó cho cô vào giờ Văn thứ hai tuần sau.”

Cô giáo, cô nói cho chúng em quá nhiều con đường.

Tất cả con đường đều dẫn đến Rome.

Liên quan đến nhiều chủ đề, cô Trương nói tương đối chậm, mới vừa nói xong đã có bạn học nhanh chóng hỏi: “Cô Trương, có tiền thưởng không?”

“Chúng ta là học sinh, không thể chú trọng tiền tài, nhưng sẽ có khen thưởng về mặt vật chất.” Cô Trương dịu dàng cười tươi.

Mấy ngày sau, toàn bộ tâm tư của Ngô Cương đều đặt vào chuyện luyện chữ và viết văn. Biết việc luyện chữ không thể thành công trong một sớm một chiều, cho nên quyết định phải kiên trì bền bỉ.

Nhưng việc viết văn rất nhanh. Ngô Cương lấy con đường trưởng thành là chủ đề, bài viết liền mạch lưu loát viết được hơn một nghìn chữ, vẫn cảm thấy chưa đã, mặc dù bài sáng tác này đã rất dài rồi.

Ngô Cương cho rằng, trên con đường trưởng thành, đương nhiên sẽ có gian khổ, nhưng nhất định không thể mất đi chính mình vì điều đó, chỉ có vui vẻ trưởng thành, thành công đối diện mới có thể trở nên xuất sắc hơn.

Cái anh gọi là vui sướng, không bao gồm chuyện theo đuổi bạn nữ đấy chứ?

Đương nhiên bao gồm chuyện đó.

Nhưng cái này phải viết như thế nào?

Trong lòng nghĩ rằng điều đó có thể.

Ngoài việc không hài lòng với cách viết, Ngô Cương nắm chắc cơ hội đoạt giải trong tay.

Lúc đó Đổng Tiêu có từng hỏi qua Ngô Cương chuẩn bị viết chủ đề gì, Ngô Cương nghĩ rằng không có gì giấu giếm, rất thẳng thắn nói cho cậu ta, bản thân viết về con đường trưởng thành 

Đổng Tiêu nói cậu ta chuẩn bị viết về con đường tình bạn.

“Tình yêu nam nữ? Tình đoàn kết giữa các bạn học? Tình cảm như vậy sao?” Ngô Cương phá lên cười.

Ha ha, cậu ta nói hết ra ý tưởng mà bản thân định viết.

Ba câu hỏi nối tiếp nhau làm Đổng Tiêu bị lúng túng, cười và dứt khoát tránh né vấn đề: “Ha ha, đến lúc đó sẽ biết cao thấp thế nào.”

Đổng Tiêu biết Ngô Cương có tiếng là viết văn giỏi nhất, hơn nữa nhìn anh là người có thế mạnh là viết văn. Lần này thi sáng tác, Ngô Cương chắc chắn sẽ viết bằng cả tấm lòng, chắc chắn sẽ tốt hơn mình, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Lời nói không xuôi tai, nhưng lại có thiện chí.

Kế khích tướng.

Đủ rồi người anh em.

Ngô Cương đương nhiên sẽ không biết lời nói của Đổng Tiêu có ý khác, chỉ cảm thấy hai chữ cao thấp, nghe xong là thấy khó chịu, nhưng không để lộ trên khuôn mặt.

Tuy nói là thi đua, Ngô Cương cũng không có nghĩ bản thân phải giành chiến thắng.

Sau vòng một đã có kết quả, Đổng Tiêu giải nhất, Chu Ký và Ngô Cương giải nhì, còn có năm bạn học khác được giải ba.

Tuy rằng không giành được giải nhất, nhưng lại được giải nhì giống Chu Ký, thầm nghĩ Chu Ký chắc chắn sẽ có giấy chứng nhận giống mình, cho nên trong lòng Ngô Cương vô cùng hài lòng và vui sướng.

Nhưng rất nhanh đã có một tin khiến cho Ngô Cương không còn bình tĩnh nữa, trường học quyết định cử Đổng Tiêu và Chu Ký đại diện đi tham giakì thi viết văn cao nhất của thành phố Nghi Hưng.

Buổi tự học tối kết thúc, Ngô Cương có hơi mất mát, định trở về ký túc xá một mình, liền ngồi ở phòng học cho các bạn rời đi hết rồi mới ra khỏi phòng học. Đi ngang qua cây cầu nhỏ phía tây phòng học, không biết thế nào mà Đổng Tiêu xuất hiện ngay ở bên cạnh.

Ngô Cương phản ứng rất nhanh, có phải cậu ta tới thể hiện hay không? Nhưng lại nói là: “Chúc mừng, cũng chúc cho cậu đạt được thành tích tốt.”

“Cảm ơn.” Vẻ mặt Đổng Tiêu lộ ra sự vui vẻ.

Không đợi Đổng Tiêu nói tiếp, Ngô Cương lập tức nghiêm túc nói: “Không phải tới ra vẻ hay sao? Lần này cậu thắng rồi.”

“Hả? Ra vẻ sao?” Vẻ mặt Đổng Tiêu kinh ngạc, dường như không nghe rõ.

Anh chỉ cần giả vờ.

“Không phải muốn phân cao thấp sao?” Ngô Cương một cách thiếu tự nhiên.

“Ha ha, hóa ra cậu ở lại vì vấn đề này?” Đổng Tiêu đột nhiên cười.

Sau đó nói tiếp: “Tôi làm một quân tử, chắc là cậu có thể đoán? Tôi tới là vì nói cho cậu biết, thực ra là cậu thắng. Hôm nay cô Trương tìm tôi, nói cuộc thi sáng tác lần này, cậu là người viết tốt nhất, nhưng cô ấy nói chữ cậu chưa đẹp, cho nên không chọn cậu đi tham gia cuộc thi sáng tác toàn thành phố. Cậu được giải nhì cũng chính là do nguyên nhân này.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thực ra cô Trương muốn nói là chữ viết của Ngô Cương quá xấu.

Trời ơi, cậu biết thật nhiều đó.

Nói dài dòng quá.

Biết được chân tướng Ngô Cương có hơi thất vọng, nghĩ thầm nếu không phải bản thân cố gắng luyện chữ nhiều hơn, có lẽ đã có thể cùng Chu Ký đại diện trường học đi dự thi.

Nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên thấy tức giận, chẳng lẽ thi sáng tác nhìn chữ chứ không nhìn chất lượng văn sao? Anh cười lạnh lùng với Đổng Tiêu: “Cuộc thi sáng tác chẳng lẽ là thi hoa hậu sao? Thi hoa hậu cũng không nên nhìn mỗi vẻ ngoài, cũng cần nhìn vào bề sâu bên trong chứ.”

Ngốc, nhìn ngoại hình thì anh Ngô đẹp trai là anh đây khẳng định sẽ đoạt giải nhất, nhìn bề sâu bên trong làm gì.

Quá coi thường anh rồi, chẳng lẽ anh không phải là người có chiều sâu sao?

Trước mắt nhìn không ra.

Hừ, chờ xem.

Ha ha, xem ra anh chàng đẹp trai này thật sự tức giận rồi, lửa giận rất lớn.

Mình chỉ quan tâm chuyện không thể cùng Chu Ký đi tham gia cuộc thi sáng tác mà thôi.

Đổng Tiếu không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi cảm xúc của Ngô Cương, đương nhiên đi sát vào, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Cương, nghiêm túc nói: “Tôi trịnh trọng tuyên bố, nhìn vẻ ngoài, bạn học Ngô Cương được giải nhất, bạn học Đổng Tiêu được giải nhì.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Vẻ mặt vô cùng chân thành, nói như thật.

Ngô Cương nghĩ thầm rất muốn nhìn vẻ bề ngoài, thằng nhóc này không hẳn sẽ bại dưới anh.

Mặt hai người dựa vào nhau thân quá, sau đó Ngô Cương né tránh, che giấu sự xấu hổ của mình: “Tôi không giống những người ngông cuồng ngoài kia, có lẽ họ toàn ý nghĩ xấu.”

Đổng Tiêu nghe xong rất vui: “Như thế nào? Cậu có nhan sắc, cũng là có thể dựa vào vẻ bề ngoài để chinh chiến trên thành phố Nghi Hưng, chỉ có một đối thủ mạnh hơn tôi đúng không?”

Hai chữ đối thủ được nói ra từ miệng Đổng Tiêu, lại không hề cảm giác ngượng ngùng, ngược lại làm Ngô Cương cảm thấy hài lòng khi nghe xong.

Ngô Cương bất giác nhìn Đổng Tiêu, một khuôn mặt đẹp trai không hề toan tính nhìn mình.

Trong lòng liền nghĩ, nhân vật Đổng Tiêu này, có thể nhìn đối thủ của mình như vậy, xem ra vẫn rất coi trọng mình. Bởi vì sau mấy ngày tiếp xúc, Ngô Cương biết Đổng Tiêu vốn không phải là người kiêu ngạo.

Vì thế liền định chọc ghẹo Đổng Tiêu một chút, cố ý nói với giọng kỳ quái: “Không phải mới thi sáng tác có một lần thôi sao? Thế mà đã nói ra hai từ đối thủ hai rồi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp