Sắc trời tối dần.
Ngô Tuệ Nương đang dọn dẹp ở trong bếp, Trình Loan Loan và bốn đứa con trai ngồi bên cạnh bàn. Cô đang tính nói mấy câu, bên ngoài khoảnh sân trước cửa bỗng nhiên vang lên tiếng người chửi đổng:
- Dòng cái thứ phá của! Nhà họ Triệu xui tận tám đời mới cưới phải thứ đàn bà phá của như ngươi vào nhà! Cha của Đại Sơn được hưởng trợ cấp 20 lượng bạc, mà ngươi cũng đem hết 20 lượng bạc đó đi cung phụng cho nhà mẹ đẻ. Ngươi bị nhà mẹ đẻ đánh cho một trận là đáng, sao không đánh chết cho rồi còn bớt được một đứa ăn hại!
- Lại còn đi hái cỏ ngỗng về làm thức ăn trước mặt người trong thôn nữa, ngươi bớt tỏ ra đáng thương trước mặt những người trong thôn này đi! Làm như nhà họ Triệu cay nghiệt với ngươi lắm vậy… Ngươi là thứ đê tiện có bạc cho nhà mẹ đẻ chứ không có bạc mua lương thực, ngươi còn đi mượn lương thực của người ta ư. Ngươi có biết xấu hổ không…
Trình Loan Loan nhìn ra cửa sân.
Cô biết, đây là mẹ chồng của cố chủ. Bà cụ chưa bao giờ ưa cố chủ, từ sau khi cố chủ la lối khóc lóc đòi tách khẩu vào năm ngoái, cả đời không qua lại với mẹ chồng nữa, có gặp nhau ở trong thôn cũng không chào hỏi. Cô cảm thấy thật may mắn bởi vì cố chủ đã tách khẩu rồi, thế thì cô không cần phải ứng phó với cả nhà họ Triệu. Bà cụ này cũng khoẻ thật đấy, trời tối thui lui còn chạy tới tận nhà mắng cô! Cô là loại người đứng im cho người ta mắng chắc?
Trình Loan Loan đứng dậy đi ra. Bà cụ Triệu vừa nhìn thấy cô, bèn đổi giọng nói:
- Thê tử Đại Sơn đâu, ngươi mau ra đây!
Ngô Tuệ Nương vội vàng đi ra.
- Đây là thức ăn ta cho bốn đứa cháu trai, ngươi giữ gìn cho kỹ cho ta! - Bà cụ ném cái túi qua, nói: - Ngươi cũng sắp làm mẹ đến nơi rồi, ngươi phải kiên cường một chút cho ta. Không vì người khác cũng phải suy nghĩ vì đứa con trong bụng chứ!
Bà cụ Triệu hung dữ lườm lườm Trình Loan Loan một cái, rồi xoay người đi. Trông tấm lưng kia kiểu gì cũng thấy giống như đang chạy trối chết. Trình Loan Loan mới sực nhớ ra…
Cố chủ và bà cụ thường xuyên to tiếng. Cố chủ ỷ mình trẻ tuổi, lần nào cũng chửi bà cụ tới mức không thể phản kháng. Buổi tối bà cụ tới đây, mắng một trận cho bớt giận, rồi lại sợ bị con dâu mắng ngược trở lại mất mặt, cho nên nhanh chóng chạy về.
- Mẹ…
Ngô Tuệ Nương lắp ba lắp bắp gọi Trình Loan Loan, rồi đưa cái túi trong tay cho cô. Đến cả bà nội còn sợ mẹ chồng của thị, thị nào dám chống đối. Chọc mẹ chồng không vui thì có khi thị phải quỳ cả một đêm.
Trình Loan Loan vốn không muốn nhận, đây là đồ bà cụ chu cấp cho mấy đứa cháu trai ruột nên cô mà nhận thì không đàng hoàng cho lắm. Có điều cô vẫn còn ít lương thực, cần một cái cớ để có thể quang minh chính đại lấy ra. Cô nhận lấy túi, nói:
- Không còn sớm nữa, đi nấu nước tắm rửa nghỉ ngơi gì đi.
Ngô Tuệ Nương vội vàng bưng chậu nước ấm nấu sẵn qua, thưa:
- Mẹ ơi, trong nhà chỉ còn lại bấy nhiều nước đây thôi ạ. Mẹ tắm trước nha!
Trước?
Nghĩa là… cô tắm nước này xong rồi, mấy người họ tiếp tục tắm sao?
Khoé môi Trình Loan Loan chề ra thẳng băng. Được rồi, cô không thể nào đòi hỏi quá nhiều, đang lúc gặp cảnh hạn hán`, có nước rửa mặt là tốt lắm rồi. Bây giờ cô lại cảm thấy hết sức may mắn vì mình xuyên qua làm mẹ chồng, mẹ chồng ở thời cổ đại là người đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp. Đến cả tắm rửa cũng được tắm đầu!
Cả nhà thay nhau rửa mặt, rửa tay. Chậu nước trong veo biến thành nước đen. Cuối cùng, Triệu Đại Sơn đi ra bờ ruộng hất chậu nước đen thui đó xuống ruộng đồng khô cằn.
Đến lúc đi ngủ, Trình Loan Loan tiếp tục rơi vào trạng thái hoá đá. Trong nhà có hai gian nhà: con trai cả đã lấy vợ và con dâu cả ở một gian, cô và ba đứa con trai còn lại ở cùng một gian. Chỉ có một chiếc giường, mẹ con bốn người phải nằm cạnh nhau.
Có trời mới biết từ đó đến giờ cô chưa từng ngủ chung với người khác giới, chứ đừng nói gì tới nằm cùng một giường với ba người khác giới!
Ba thằng nhóc này là con trai ruột của cố chủ, thế nhưng không có một xu quan hệ với cô. Tâm lý của cô nhất thời hoàn toàn không thể tiếp thu được!
Trong lúc cô đang đấu tranh nội tâm, bên tai đã vang lên từng đợt tiếng ngáy. Cứ ngày không ngừng, làm sao mà ngủ được nữa. Trình Loan Loan khóc không ra nước mắt. Chờ sau khi có tiền đi, chuyện đầu tiên cô làm là xây một căn nhà. Cô phải có căn phòng của riêng mình!
Suốt cả đêm Trình Loan Loan hết trằn trọc rồi lại thao thức, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Một tiếng gà gáy đánh thức cả thôn Đại Hà đang say giấc nồng. Bầu trời hửng sáng, ánh nắng sớm dìu dịu bao phủ khắp thôn làng.
Người nhà nông thường dậy rất sớm, tranh thủ mặt trời chưa lên ra ruộng hái cỏ diệt sâu. Một ngày tất bật sinh nhai đã bắt đầu rồi!
Tối qua Trình Loan Loan ngủ không ngon, bởi đây là cái phản cứng, bên dưới lớp vải trải phản chỉ lót cỏ lau và rơm rạ, lúc ngủ luôn có cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái. May thay bây giờ đang là mùa hè, nếu sang mua đông thì đúng là đòi mạng.
Nông dân dưới đáy xã hội hoàn toàn không mua nổi bông, thứ nhét trong chăn toàn là rơm rạ và hoa lau… Thôn Đại Hà không thuộc phương nam cũng chẳng thuộc về phương bắc, không có truyền thống làm giường đất cho nên phải trông cậy vào bản thân khoẻ mạnh mới có thể chống chịu được cái rét lạnh…
Trình Loan Loan cảm thấy áp lực trên vai rất lớn. Không những phải lấp đầy bụng, mà còn phải làm ra ít nhất hai tấm chăn bông lớn trước khi mùa đông đến.
Cô ngồi dậy bước chân xuống giường. Những người trong nhà đều đã dậy làm việc cả rồi: con dâu cả giặt quần áo và quét dọn ngoài sân; Lão Đại chuẩn bị ra ngoài làm đồng; Lão Nhị tính đi gánh nước; Lão Tam thì đi đốn củi; Lão Tứ đeo giỏ tre đi hái rau dại… Mấy đứa trẻ này cực kỳ ngoan ngoãn, không hiểu vì sao cố chủ lại ra sức yêu thương đứa cháu bên nhà mẹ đẻ nhỉ.
- Chậm đã! - Trình Loan Loan nhíu mày lên tiếng.
Cô xoay người đi vào buồng trong, mở bao gạo hôm qua bà cụ Triệu mang qua. Bên trong có ba bốn cân kê vàng đã ngả màu đen, vừa nhìn là biết kê vàng này còn thừa lại từ năm ngoái, đã hơi mốc rồi, đồ mốc ăn vào sợ là sẽ bị tiêu chảy. Lúc nghèo ăn những thứ này đương nhiên không sao, thế nhưng bây giờ cô có điều kiện hà tất làm khổ mấy đứa trẻ đó.
Cô đổ kê vàng trong túi ra, “click" mở cửa hàng để mua kê vàng. Kê vàng thật ra là hạt kê, ở thời hiện đại thì hạt kê còn đắt hơn cả gạo: tận năm văn tiền/cân. Mặc dù gạo vừa rẻ vừa ngon, nhưng không tiện giải thích nguồn gốc. Cô nhìn thoáng qua số dư của mình, còn lại 30 văn tiền thôi. Cô cắn răng hạ quyết tâm mua năm cân kê, cuối cùng chỉ còn có 5 văn tiền.
Trình Loan Loan xách túi ngô ra, nói:
- Ăn sáng trước rồi hẵng đi làm.
Ngô Tuệ Nương biết cái túi này, tối qua bà nội mang tới. Thị mở túi ra, lập tức giật mình. Trước kia không phải bà cụ chưa từng âm thầm tiếp tế lương thực, có khi là bánh bột bắp cứng còng, có khi là mì ngũ cốc đã ỉu màu hoặc bột ngô, hạt kê có màu sắc tươi thế này thì nhà bọn họ thật sự chưa ăn bao giờ!
- Bà cụ rất thương mấy đứa cháu đấy! - Trình Loan Loan nhàn nhạt nói một câu: - Chia thành hai phần rồi nấu cháo đi!
Ăn cơm trắng thì không tài nào nuốt trôi. Âu cũng là vì cháo kê rất có dinh dưỡng, có thể bồi bổ dạ dày. Đám trẻ này lâu lắm rồi chẳng được no bụng, da dày không ít thì nhiều có vài vấn đề cần phải từ từ dưỡng lại.
Ngô Tuệ Nương ngơ ngác. Thị cầm bao gạo lên ướm thử, chỗ này chắc khoảng năm cân. Năm cân hạt kê chia thành hai bữa cháo thì mỗi người được ăn ít nhất hai chén. Sau bữa ăn no tối qua, thị còn tưởng đâu phải nhịn đói cả tháng. Không ngờ mẹ chồng bỗng nhiên trở nên cực kỳ hào phóng!
Thị không hỏi nhiều, vác bao gạo lên đi vào nhà bếp nấu cháo. Triệu Đại Sơn buông cái cuốc xuống, theo giúp thê tử. Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản liếm mép, bu quanh bệ bếp. Duy mỗi Triệu Nhị Cẩu là hơi cau mày, nghĩ thầm trong bụng: Mẹ không tính toán cho cuộc sống sao? Ăn sạch sành sanh lương thực trong nhà, sau đó hít khí trời sống ư?
Thôi, ăn đi, ăn đi, không ăn lại cho người Trình gia ăn cũng vậy!
Cả nhà ăn hết rồi đối chết cùng nhau cho rồi!