Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tôi Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

CHƯƠNG 2: TRONG NHÀ KHÔNG CÒN LƯƠNG THỰC


6 tháng

trướctiếp

Trình Loan Loan ngẩn ra. Trong lúc cô đang mông lung, trước mắt xuất hiện một màn hình ảo bán trong suốt. Hình nền chính của màn hình là cánh đồng ở trước mặt cô, một gốc rau dại trên bờ ruộng được đánh dấu màu đỏ và ghi chú rõ ràng: rau diếp đắng. 

[ Rau diếp đắng thiên nhiên không bị ô nhiễm, 10 văn/cân ]

Trình Loan Loan bứng hai gốc rau dại dưới chân lên, trong đầu lại xuất hiện giọng nói máy móc thêm một lần nữa. 

[ Ting ~ Hai lạng rau diếp đắng thiên nhiên không bị ô nhiễm có giá 2 văn tiền, có muốn bán không? ] 

[ Bán! ]

Tức thì, cọng rau diếp đắng trên tay Trình Loan Loan biến mất. Thay vào đó là hai văn tiền, trong mắt Trình Loan Loan tràn ngập khó tin. Lúc này màn hình ảo có chuyển biến, xuất hiện một trang web mua sắm tương tự Taobao. Đơn vị tiền tệ của những mặt hàng này là văn tiền: hai văn tiền có thể mua được một chiếc bánh bao thịt, cũng có thể mua được một chai nước khoáng. Trình Loan Loan hiểu ra, đây là giao dịch kết nối với một thời không khác. 

Sau khi cô chọn “mua hàng", hai văn tiền trong tay cô biến mất đổi thành một chiếc bánh bao thịt. Trình Loan Loan thật sự rất đói, cô ngoạm hai ba cái đã ăn xong bánh bao. Trong bụng có thức ăn, cơ thể cũng có sức lực hơn. Cô quyết định bứng thêm ít rau dại để đổi tiền, có quá nhiều thứ cô cần phải mua.  

Rau diếp đắng là loại thực vật chịu hạn khá tốt, lâu ngày không có mưa, rất nhiều cỏ dại đều đã khô héo nhưng rau diếp đắng lại mọc thành một mảng lớn, nơi nào trên bờ ruộng cũng có rau diếp đắng. Lúc Trình Loan Loan ngồi chồm hổm trên bờ ruộng hái rau diếp đắng, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói oang oang:

- ĐỨA CHÁN SỐNG NÀO DÁM TRỘM LÚA NHÀ BÀ! 

Gió thổi cây lúa ngã rạp xuống, lộ ra bóng người. 

- Cha, hoá ra là Triệu đại tẩu! 

Vương thẩm nghiến răng. Hai người họ là hàng xóm, ngày ngày cãi nhau thượng cẳng tay hạ cẳng chân có, mà mụ chưa bao giờ chửi thắng Triệu đại tẩu, cuối cùng hôm nay để mụ tóm được sai lầm của kẻ thù không đội trời chung rồi.

- BỚ NGƯỜI TA MAU RA ĐÂY MÀ XEM! TRIỆU ĐẠI TẨU ĂN CẮP LÚA CỦA NHÀ HỌ VƯƠNG BỌN TA NÀY!  

Vừa hét to lên một tiếng, rất nhiều người đưa mắt nhìn sang. Nơi này là ruộng của nhà họ Vương, mà Trình Loan Loan thật sự đang ngồi chồm hổm trên bờ ruộng của nhà họ Vương. Sáng nay Triệu đại tẩu từ nhà mẹ đẻ trở về với cái đầu vỡ rớm máu làm người trong thôn chê cười hồi lâu, bây giờ mọi người tiếp tục xôn xao.  

- Ài chà, ăn cắp lương thực của nhà họ Vương mang về cho nhà mẹ đẻ chứ đâu?

- Càng ngày Triệu đại tẩu càng không sợ gì hết, ăn cắp mà cũng dám làm thì có chuyện gì bả không làm được nữa đâu?

- Biết đâu sắp tới mụ ta còn lén lút ở sau lưng người ta… dù sao mụ ta cũng là quả phụ mà ha ha…

Mặt Trình Loan Loan đen thui.

Thửa ruộng này ở ngay trước cửa, cô còn tưởng đâu là ruộng nhà mình. Ai có mà dè là ruộng của nhà họ Vương? 

Cô phủi rơm rạ trên người, chậm rãi đứng thẳng người lên. Cô ném mấy cọng rau dại trong tay ra, giọng hơi lãnh cảm:

- Sao, mấy người không biết lúa trông như thế nào à?  

Người trong thôn mới nhìn thấy rõ ràng đây là thức ăn cho ngỗng.

Rau diếp đắng còn được gọi là cỏ ngỗng, mùi vị cực đắng, rễ cây cứng khỏi phải nói, rất khó nấu chín. Trong thôn thường hái cho heo gà ăn, còn chưa đến mức chết đói thì sẽ không có người nào nghĩ tới chuyện ăn loại rau dại này. 

Ở thời hiện đại, người ta đang chuộng loại rau thiên nhiên không bị ô nhiễm. Tuy nhiên ở thời đại này, rau diếp đắng không được ưa chuộng cho lắm.    

Vương thẩm chống nạnh chửi:

- Nhà bà không có gà vịt, đi hái cỏ ngỗng làm gì? Ta thấy bà viện cớ cố tình tới trộm lúa nhà ta thì có!

Trình Loan Loan thở dài một hơi, buồn bã kể lể:

- Còn không phải bởi vì trong nhà chẳng còn gì để ăn sao? Để bọn trẻ được ăn no, đành phải hái ít cỏ ngỗng về độn với cơm… Các vị đại tỷ không thích cỏ ngỗng, vậy chắc trong nhà còn dư rất nhiều lương thực đúng không? Hay là cho nhà chúng ta mượn ít lương thực đi…

Trên đầu Trình Loan Loan vẫn còn vết thương, cộng thêm nét mặt lúc này có vẻ cực kỳ đáng thương. Ai nấy đều như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, Triệu đại tẩu luôn luôn đánh đá khắc nghiệt mà cũng có ngày tỏ ra nhu nhược và muốn mượn lương thực ư! Thời này mượn cái gì cũng được trừ mượn lương thực, người xúm lại xem lập tức tản ra. Vương thẩm phun một bãi nước bọt. Muốn mượn lương thực của mụ à, nằm mơ! Nhưng đến cuối cùng mụ vẫn sợ bị dính vào, liền xoay người chui vào trong ruộng bứt cỏ dại. 

Trình Loan Loan nhặt mớ rau dại mà trước đó cô hái được đang nằm trên mặt đất lên, đi hai bước ngắn đến ruộng lúa của nhà mình. Cô ngồi chồm hổm trên bờ ruộng hái rau, ánh mắt trời ác ôn chiếu thẳng xuống, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, lưng áo ướt đẫm. Chẳng biết đã qua bao lâu, cho đến khi cửa hàng thông báo đã được 3 cân cô mới dừng lại. 

Vừa đứng lên, cô lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô sực nhớ ra, vết thương trên đầu chưa được xử lý mà cũng chưa dùng thuốc chống viêm hay bất kỳ thứ gì tương tự. Ở thời cổ đại, nếu bị nhiễm trùng thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.  

Ba cân rau diếp đắng bán được 30 văn tiền, cô bỏ ra 20 văn tiền mua thuốc sát trùng và thuốc chống viêm ở cửa hàng. Đồng tiền vất cả kiếm được chỉ còn lại 10 văn thôi, Trình Loan Loan không dám tiêu xài linh tinh nữa. Cô xoa bóp cái eo già cỗi nhức mỏi của mình, cất bước đi vào trong nhà. Vừa đến cửa nhà, cô nghe trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện xôm tụ.  

- Đại ca, cháo rau dại ăn ngon quá ạ!

- Cuối cùng đệ cũng được no bụng! 

Cô đi vào nhà, thấy có bốn người đang ngồi vào bàn trong nhà - là bốn đứa con trai của cố chủ: Con trai cả Triệu Đại Sơn, năm nay vừa tròn 18 tuổi, năm ngoái đã có gia đình, là trụ cột của nhà này; Con trai thứ hai Triệu Nhị Cẩu, năm nay 16 tuổi và là đứa thông minh nhất trong số mấy đứa con trai; Con trai thứ ba Triệu Tam Ngưu, năm nay 14 tuổi, dáng dấp vạm vỡ, thoạt nhìn vóc người na ná thằng Hai; Con trai út Triệu Tứ Đản, năm nay mới có 10 tuổi, thân hình nhỏ nhắn, nhìn là biết ngay không đủ dinh dưỡng, lúc này nó đang bưng cái chén bị mẻ và dùng đầu lưỡi liếm một vòng chén hòng hớp lấy chút ít cháo còn lại vào bụng.   

Trình Loan Loan không ngờ, chỉ có một chút cháo rau dại mà lại chia cho tận năm người ăn. Vả lại, ai nấy đều có vẻ mặt thỏa mãn. Cô cũng ý thức được rõ ràng rằng nhà này thật sự nghèo tới mức không còn mồng tơi để rớt, nếu như không phải vẫn luôn một lòng với nhà mẹ đẻ thì cố chủ cũng sẽ không trở về nhà mẹ đẻ để đòi nợ đâu. 

Thấy Trình Loan Loan quay về, bốn đứa con trai đồng loạt đứng dậy. 

Triệu Đại Sơn: - Mẹ, mẹ về rồi ạ! 

Triệu Nhị Cẩu: - Mẹ ơi, con có xách hai xô nước về. 

Triệu Tam Ngưu: - Mẹ ơi, con chặt củi rồi. 

Triệu Tứ Đản: - Mẹ ơi, con có hái ít rau dại ạ.

Trình Loan Loan mím môi thật chặt. 

Cho dù là đứa con trai lớn nhất cũng chỉ mới tròn 18, đặt vào hoàn cảnh hiện đại thì vừa học xong cấp ba và vẫn là một đứa trẻ nên được cha mẹ nâng niu. Thế nhưng ở thời đại này, con trai út 10 tuổi đã phải gánh vác một phần công việc trong nhà. 

[ Ting ~ Phát hiện dương xỉ dại thiên nhiên không bị ô nhiễm! ] 

Trình Loan Loan nhìn lại, thứ Lão Tứ hái mang về đúng là dương xỉ dại. Cửa hàng thông báo có giá 30 văn tiền/cân. Cô phải hái ba cân rau diếp đắng mới bằng giá chỗ dương xỉ này… Mệt lòng, càng mệt người hơn! 

Cô khom người cầm dương xỉ lên, đi vào trong phòng. Bốn đứa con trai đưa mắt nhìn nhau, trước kia xong việc trở về, mẹ sẽ luôn mắng mỏ hoặc trách móc bọn họ đủ thứ chuyện, nhất là hôm nay mẹ bị chọc giận và bị đánh ở Trình gia nữa. Mẹ phải chửi rủa bọn họ thậm tệ hơn mới phải chứ, không nói lời nào là có ý gì? 

Trình Loan Loan bán dương xỉ dại đi, dùng 10 văn tiền mua 5 cân gạo từ cửa hàng. Số dư hiện tại là 30 văn tiền. Cô cảm thấy rất may mắn, thôn Đại Hà nằm ở chỗ giao nhau giữa nam và bắc, phương Bắc đa số chỉ ăn mì phở và ngô, trong khi phương Nam lại ăn gạo nhiều hơn. Cô là người phương Nam, cô thích ăn cơm. 

Cô xách ba cân gạo ra ngoài, ném lên cái bàn ở gian nhà chính. 

- Cái này… là gạo ạ! 

- Gạo ở đâu ra!

Năm ngoài thôn Đại Hạ bị nạn châu chấu, thu hoạch rất kém. Nhờ có quan phủ cứu tế mới ráng qua được năm nay, khắp thôn không có nhà nào còn gạo. Kể cả không có thiên tai, sau khi thu hoạch vụ thu, người dân trong thôn cũng sẽ vác gạo lên trấn đổi lấy ngô hoặc kiều mạch, một cân gạo đổi được tới hai ba cân ngô… Lương thực phải nhiều, cả nhà mới có thể ăn no bụng để chống được tới vụ thu hoạch kế tiếp.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp