Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 47: Hunger marketing (3)


6 tháng

trướctiếp

 

"Y phục, đồ trang sức Lục chưởng quầy nhà ngươi đều mua ở thành Vọng Nguyệt ư?" Mắt nàng ấy lộ ra sự yêu thích và ngưỡng mộ: "Mấy loại y phục và đồ trang sức đó đều trông cực kì mới lạ, ở nơi khác ta cũng chưa từng thấy qua mấy thứ đó, không biết giá bán của nó là bao nhiêu?"

Tiết Quan Hà: "..."

Hắn nào có biết y phục đồ trang sức gì đâu?

"Việc này thì ta cũng không rõ lắm."

Ngụy Liễu nói: "Vậy ngươi đi hỏi Lục chưởng quầy giúp ta cũng được."

Tiết Quan Hà đồng ý rồi đi ra ngoài, đầu tiên lên tầng ba, gõ cửa phòng Lục Kiến Vi, không có người đáp lại thì lại quay về tầng một.

Lục Kiến Vi ngồi ở sau quầy, cầm sổ sách trong tay.

Doanh thu của quán trọ vẫn còn quá chậm, trong thời gian ngắn quán trọ không thể tăng cấp vật phẩm tấn công và vật phẩm phòng thủ vì vậy nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền.

"Chưởng quầy." Tiết Quan Hà tới gần quầy hàng: "Đào công tử cùng Ngụy cô nương vừa mới hỏi, xe lừa quán trọ có thể cho họ mượn được không?"

Khả năng nghe hiện tại của Lục Kiến Vi đã vượt qua người bình thường, hơn nữa còn có hệ thống kiểm soát quán trọ, nên cuộc trò chuyện ở tầng hai nàng cũng nghe được.

"Xe lừa có thể mượn, một lần mười lượng bạc, tiền thế chấp một lượng."

Nàng vừa mới hỏi hệ thống, tiền thuê mượn đồ dùng của quán trọ cũng được coi là doanh thu của quán trọ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Tiết Quan Hà: "... Rõ, Ngụy cô nương còn hỏi y phục và đồ trang sức của ngài có phải mua ở thành Vọng Nguyệt không, giá tiền của chúng như thế nào."

"Đây là Tú Nương và Trâm Nương trong nhà làm riêng, bình thường không bán ra bên ngoài." Lục Kiến Vi thuận miệng trả lời, không một chút dấu vết nói dối nào.

Tiết Quan Hà ngạc nhiên, sư phụ gia cảnh không tầm thường chút nào, có thể nuôi nổi Tú Nương và Trâm Nương tay nghề cao như vậy. ( truyện trên app T𝕪T )

Trước đó đưa lễ vật bồi tội và lễ vật bái sư liệu có sơ sài quá hay không?

Hắn càng thêm kính sợ.

"Ta đã biết, việc này sẽ nói lại với Ngụy cô nương."

Sau khi Tiết Quan Hà đi, hệ thống kinh ngạc nói: "Ngươi vừa ở trung tâm mua sắm tìm kiếm y phục và đồ trang sức, không phải để bán giá cao cho nàng ta sao?"

Lục Kiến Vi nhướng mày: "Tiểu Khách, ngươi nghĩ cái gì đấy? Có tiền không kiếm thì khác gì kẻ ngu."

"Vậy ngươi..."

"Mua bán không cần phải vội, có hiểu thế nào là hunger marketing (đói khát tiêu thụ) không?"

Tầng hai Ngụy Liễu đúng lúc hỏi: "Làm riêng? Ta có thể trả tiền, có thể giúp ta cũng làm hay không?!"

Lục Kiến Vi thản nhiên cười một tiếng.

"Không phải là tiền sắp đến sao."

"... Ngươi là chưởng quầy của quán trọ, không phải người bán hàng rong."

"Cách cục nhỏ, ở hiện đại trong quán rượu cũng có những tiêu thụ ẩn hình, chẳng hạn như nước khoáng, mì tôm, vật dụng... Chúng ta ở thế giới võ hiệp cổ đại vậy quán trọ cũng phải phù hợp đặc sắc nơi đây, không chỉ cung cấp cho khách nơi dừng chân ăn uống mà còn thỏa mãn khách nhu cầu tiêu dùng của khách, như vậy mới có thể phát triển lâu dài được."

Tiểu Khách: "..."

Ngụy biện! Đều là ngụy biện!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp