Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 45: Hunger marketing (1)


6 tháng

trướctiếp

 

Lục Kiến Vi nhíu mày hỏi: "Tra ra hung thủ là ai thì để Huyền Kính Tư bắt giữ và kết án không được hay sao?"

"Trang chủ là võ sư cấp sáu nhưng lại bị giết hại một cách dễ dàng, cho nên tu vi hung thủ nhất định không thấp, Huyền Kính Tư chỉ sợ là không có năng lực trong chuyện này."

"Không phải mọi người hay truyền nhau nói cái người mà Chỉ Huy Sứ gì đó lúc mười ba tuổi đã rất lợi hại rồi hay sao?"

"Hắn rất lâu rồi không tự mình động thủ, nghe nói là luyện công tẩu hỏa nhập ma, hiện tại cũng không còn sống được lâu nữa. Những kẻ còn lại sao có thể địch nổi thế lực trên giang hồ?"

Lục Kiến Vi im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi muốn tìm sự che chở từ quán trọ?"

"Nếu Lục chưởng quầy không chê thì cái mạng của lão già này sau này thuộc về quán trọ!"

Lục Kiến Vi trêu chọc nói: "Ta còn chưa biết tên thật của thiếu trang chủ nữa đâu đấy."

Chu Nguyệt mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta không còn là thiếu trang chủ nữa rồi, tên thật của ta là Nhạc Thù, Nhạc trong chữ thái nhạc, Thù trong chữ đặc thù, họ Chu là họ của mẫu thân ta."

"Trương bá có ý định bán mạng cho quán trọ, Nhạc thiếu trang chủ thì sao?" Lục Kiến Vi trên mặt mang ý cười.

Nhạc Thù không chút do dự nói: "Ta đi theo tỷ! Mạng ta về sau do tỷ định đoạt!"

Nhạc Thù tự có nhận thức rõ về bản thân.

Với thực lực bây giờ của nhóc thì tự bảo vệ mình cũng đã khó khăn chứ nói gì đến việc xây dựng lại sơn trang và báo thù cho những người vô tội chết thảm của sơn trang.

Lục Kiến Vi nhắc nhở Nhạc Thù: "Nếu ngươi đã lựa chọn ở lại quán trọ vậy về sau sẽ không còn Nhạc thiếu trang chủ mà chỉ có Nhạc tiểu nhị, ngươi sẽ không được hưởng thụ sơn hào hải vị, áo gấm, ngược lại ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị phục vụ khách ở quán trọ."Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

"Ta bằng lòng!" Nhạc Thù không chút do dự quỳ xuống nói: "Lục chưởng quầy, xin tỷ thu nhận ta và Trương bá, ta sẽ nghe lời, sẽ phục vụ khách thật tốt, sẽ tập võ nghiêm túc, hoặc tỷ cần dụng cụ gì đó thì ta cũng sẽ giúp tỷ chế tạo."

Lục Kiến Vi: "Các ngươi đã lập lời thề thì không thể đổi ý. Nếu như phản bội..."

"Nếu phản bội, ta sẽ thành một phế nhân!" Trương bá lập lời thề.

Nhạc Thù vẻ mặt trịnh trọng: "Nếu như ta phản bội chưởng quầy tỷ tỷ, sau này không chỉ biến thành phế nhân mà còn vĩnh viễn không thể làm nghề mộc được nữa!"

Lục Kiến Vi cười.

"Rất thích nghề mộc?"

"Rất thích!" Nhạc Thù mắt đầy chờ mong: "Chưởng quầy tỷ tỷ, sau này lúc nào rảnh rỗi ta có thể làm mộc không?"

Mong muốn nhỏ lại còn có ích cho quán trọ, Lục Kiến Vi tất nhiên sẽ không từ chối.

"Còn một vấn đề nữa, trước đó hai người đến thành Vọng Nguyệt nhưng tại sao lại quay về?"

"Cữu cữu của thiếu trang chủ là tướng thủ thành Vọng Nguyệt, hai ta dự định đi đến nương tựa nhưng trước đó không lâu ngài ấy đã bị điều đi biên quan, hiện không có tin tức."

Lục Kiến Vi không hỏi nhiều lắm, đổi chủ đề mà nói: "Trước đó ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"

Nàng nói là chuyện trước khi năm người Yến Phi Tàng tìm đến.

Trương bá ngượng ngùng nói: "Tiết công tử hướng ta thỉnh giáo chưởng pháp, ta thấy ngài truyền thụ chưởng pháp cho hắn thật sự rất huyền diệu, nên mặt dày đến hỏi ngài có thể hay không…"

Qua chuyện vừa rồi, dũng khí do cảm xúc nhất thời đều bị dập tắt, hiện tại khó mà mở miệng.

Lục Kiến Vi hiểu rõ ý của lão ấy.

Nàng vốn đã có ý tưởng này, một là dùng võ kỹ cao cấp hơn hấp dẫn Trương bá bán mạng vì quán trọ, hai là nâng cao trình độ chiến đấu của quán trọ.

Hiện tại Trương bá có sức chiến đấu mạnh nhất trong quán trọ, nếu có thể học được nhiều chưởng pháp tinh xảo hơn, sau này gặp phải võ giả cấp năm trở xuống quán trọ sẽ không rơi vào thế bị động.( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc trước gặp đội thương nhân của hội buôn Kim Đao, Lục Kiến Vi không để Trương bá đối chiến với võ giả cầm đao là vì nàng không thể xác định Trương bá có dễ dàng thắng hay không, dù sao trong cận chiến đao kiếm càng chiếm ưu thế.

Nhưng nàng không cho không và sẽ không chủ động cho.

Trương bá chủ động muốn hỏi về võ kỹ như vậy vừa hay hợp ý nàng.

Lục Kiến Vi không làm khó lão ấy, chỉ hỏi: "Ngươi nghĩ Tiết Quan Hà có thiên phú học chưởng pháp không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp