Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 4: Ràng buộc với hệ thống kinh doanh quán trọ (4)


6 tháng

trướctiếp

 

Trong lòng Lục Kiến Vi rất tức giận, nhưng mà tức giận cũng không có ích gì, nếu hệ thống đã giả chết, tức là nó cũng chột dạ, vậy thì tại sao lại không dọa nó để lấy thêm ít tiền và đồ bảo vệ tính mạng chứ. 

"Nếu đã không thể giải trừ ràng buộc, thì dù sao ngươi cũng phải đưa cho ta ít đồ bồi thường chứ?"

Cuối cùng hệ thống cũng trả lời: "Được rồi, nhưng mà có giới hạn."

Lục Kiến Vi cũng không khách sáo nữa: "Cho ta năm trăm lượng bạc, mười bộ y phục, vớ và giày cho mỗi mùa, vật phẩm phòng thủ cấp chín."

Hệ thống: "… Ta cho ngươi tối đa năm trăm đồng, bốn bộ y phục, vớ, giày, và vật phẩm phòng thủ cấp hai."

Nàng còn chưa kịp phản bác, hệ thống đã nói: "Tiền và y phục đã được để vào ba lô cá nhân. Vật phẩm phòng thủ đã được kích hoạt. Trong phạm vi kinh doanh của quán trọ, đòn tấn công của khách giang hồ cấp hai và dưới cấp hai sẽ bị vô hiệu hóa."

"Không được, lực phòng thủ quá yếu thì ta sẽ rất dễ mất mạng, tính mạng mà đã không còn nữa thì nói gì đến việc kinh doanh quán trọ?"

Hệ thống im lặng một lúc, rồi nói: "Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể cho ngươi thêm một quyển tâm pháp, ngoài ra thì không còn gì nữa."

"Tâm pháp?" Lục Kiến Vi thở dài: "Ta đã từng này tuổi rồi, còn có thể luyện võ công gì được cơ chứ?"

Hệ thống nói: "Lúc xuyên không, ngươi đã được thay đổi số liệu cơ thể. Cho nên, bây giờ ngươi rất có tài năng trong việc luyện võ, tuổi tác không còn là vấn đề nữa."

"Nhưng ta không hiểu tâm pháp."

Hệ thống sợ nàng vẫn còn hỏi tiếp, cho nên nó ném cho nàng một quyển nội công tâm pháp không có tên, cũng chẳng thèm chào hỏi một câu thì đã biến mất.

Lục Kiến Vi nhận quyển sách, mở trang thứ nhất.

Có một trận gió lạnh thổi đến giữa lông mày nàng, như một làn gió mát khe khẽ thổi qua, chữ viết trên sách in sâu vào tâm trí, những dòng chữ nàng còn mơ hồ, thì giờ đây đã biến thành những hình ảnh cụ thể, nàng dường như đã giác ngộ được hết tất cả, chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.

Lục Kiến Vi mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân không thoát ra được, cho đến khi ánh nắng ban mai nhảy nhót qua song cửa sổ, đập vào chiếc gương đồng trên đài, phản chiếu thứ ánh sáng chói lòa, nàng mới tỉnh táo trở lại.

Đột nhiên hệ thống online.

“Chúc mừng ký chủ đã lĩnh ngộ được tâm pháp, thông tin cá nhân của ngươi đã được cập nhật, có muốn kiểm tra hay không?” 

“Kiểm tra.”
Họ tên: Lục Kiến Vi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Cấp bậc: 0 (65/100) (Chắc chỉ bắt nổi con gà mái già)

Tài sản cá nhân: 600 đồng (nghèo không còn gì để tả)

Ba lô cá nhân: Một bộ y phục cho tân thủ, và y phục dùng cho bốn mùa.

“Hệ thống, cất y phục vào tủ đi.” Lục Kiến Vi ra lệnh mà không có áp lực tâm lý nào.

Hệ thống biết bản thân đuối lý, cun cút đi làm việc chăm chỉ.

“Y phục đã xếp gọn gàng rồi. Bây giờ là bảy giờ sáng, có mở cửa không?”
Lục Kiến Vi nhìn bộ đồ ngủ kẻ sọc trên người, lắc đầu nói: “Không.”
Nàng mở tủ, một mùi hương thanh mát xộc lên mũi nàng, là mùi của đàn hương.

Gỗ đàn hương dùng để đóng thành tủ y phục có chất lượng rất tốt.

Năm bộ y phục xếp ngay ngắn trong tủ, hai bộ váy lụa xếp chồng lên nhau, ba bộ còn lại chắc là dùng cho mùa khác.

Gói quà dành cho tân thủ chính là y phục theo mùa.

Nàng đang định cởi đồ ngủ ra, chợt nghĩ đến một vấn đề: “Ngươi sẽ không nhìn ta chứ?”

“Hệ thống sẽ bảo mật sự riêng tư của ký chủ.”
Lúc này, Lục Kiến Vi mới vô tư thay y phục.

Trang phục không có gì nổi bật, trên áo ngắn dưới váy, cổ áo vạt chéo, ống tay hẹp, eo thắt đai lưng. Tổng thể y phục đều dùng vải lụa xanh nhạt, kiểu dáng không quá đặc sắc, nhưng mặc vào vô cùng thoải mái.

Chỉ tiếc rằng, gương đồng quá bé, nàng không thể xem được hiệu ứng tổng thể.

Nếu như có một chiếc gương soi toàn thân thì tốt rồi.

Nàng nghĩ đến những vật phẩm đặc biệt trong trung tâm mua sắm của hệ thống, vội hỏi: “Làm thế nào ta có thể mở khóa được?”
Hệ thống cung kính trả lời: “Kết bằng hữu với một vị khách giang hồ có võ lực ít nhất là cấp năm trở lên.”
Lục Kiến Vi: “...”

Kính chào thân ái và quyết thắng.

Đã bảy giờ rưỡi, Lục Kiến Vi thấy hơi đói bụng.

Đến lúc ăn cơm rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp