Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 37: Ngươi còn không đáng để ta ra tay (1)


6 tháng

trướctiếp

 

Một hàng năm người, chia thành ba nhóm, phân biệt rõ ràng với nhau.

Người đi phía trước, thân hình cao to đồ sộ, ăn mặc ngang ngạnh không chịu gò bó, mái tóc ngổn ngang rối tung, trong tay cầm một thanh Đường đao.

Phía sau hắn khoảng hai mươi bước, có hai người sóng vai mà đi, nhìn thoáng qua thì giống như không đem theo vũ khí bên mình.

Đằng sau đó nữa, là một nam một nữ tay cầm trường kiếm.

“Đào sư huynh, bọn họ có phải đều muốn đến thành Vọng Nguyệt không vậy?” Ngụy Liễu hạ giọng dò hỏi.

Đào Dương nhíu mày: “Không biết.”

“Sư huynh nói xem, bọn họ có phải cũng vì chuyện đó mà đến không?” Ngụy Liễu lo lắng bất an: “Võ công của bọn họ đều cao hơn chúng ta nhiều, đến lúc đó…”

“Hai vị thiếu hiệp này, có chuyện gì mà phải thì thầm như vậy?” Đằng trước có người đột nhiên quay lại, lộ ra khuôn mặt trang điểm yêu kiều như hoa sen, ngữ điệu ngả ngớn nói: “Không bằng hai vị cứ nói ra để chúng ta cùng vui vẻ nha?”

Khuôn mặt y thanh tú, dáng người quyến rũ, mặc một bộ y phục thêu đầy Hồ Điệp, trông giống như một con bươm bướm đang nhẹ nhàng khiêu vũ giữa những cánh hoa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Cái người trang điểm ăn mặc tinh xảo như vậy, có giọng nói yêu kiều như vậy, lại là một nam nhân.

Ngụy Liễu trong lòng khó chịu, mặt lộ vẻ xin lỗi, ôm quyền nói: “Không cẩn thận quấy nhiễu tiền bối, còn xin tiền bối thứ lỗi.”

“Ta muốn hỏi, các ngươi đang nói cái gì.” Hoa Hồ Điệp nghiêng đầu bĩu môi nhìn nàng: “Con người của ta ấy à, rất không thích hỏi một đằng trả lời một nẻo.”

Đào Dương tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Tiền bối thứ tội, vãn bối cùng sư muội chỉ là thấy nơi đây đồng không mông quạnh, trong lòng không nén nổi tò mò.”

“Ôi chao, bảo vệ đến thế cơ à, hay là…” Y cười khanh khách ra tiếng, lại dùng khăn che miệng, ánh mắt nhìn hai người một cách mờ ám: “Hay là hai người các ngươi là đôi uyên ương hoang dã chạy trốn hả?”

Đào Dương cùng Ngụy liễu sắc mặt đột nhiên đỏ thắm, hai người nghe thấy những lời này không tự chủ lùi ra sau nửa bước.

“Chậc chậc chậc, da mặt các ngươi đúng là mỏng.” Hoa Hồ Điệp giống như nhìn thấy đồ vật thú vị, hấp dẫn sự chú ý của y. 

“Hay là, bổn cô nương giúp các ngươi nhé.”

Y nói xong, bèn nhẹ nhàng giơ khăn tay.

“Lão Lữ.” Nam tử áo đen bên cạnh gọi y lại: “Đừng làm hỏng việc.”

“Con chuột chết kia, ngươi gọi ai là ‘lão Lữ’.”

Lữ Hồ Điệp giận dữ liếc hắn ta một cái, xoay người về phía trước, ánh mắt chán ghét xẹt qua hai người, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo bạn đồng hành.

Ngụy Liễu cùng Đào Dương vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Đợi hai người đó đi xa, Đào Dương lo lắng sốt ruột nói: “Có vẻ như bọn họ chính là Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử nổi danh trên giang hồ.”

“Có phải sư huynh muốn nói…” Ngụy Liễu hoảng sợ trợn tròn mắt: “Cái người thích tự xưng ‘bổn cô nương’ kia là Lữ Hồ Điệp?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Đúng vậy.” Đào Dương sợ hãi than nhẹ: “Nghe nói y tính tình nham hiểm thâm độc, mọi việc chỉ thuận theo ý thích của bản thân, chỉ hy vọng sau này không gặp lại.”

Ngụy Liễu gật gật đầu, thay đổi câu chuyện: “Nhìn thành Vọng Nguyệt này thật đúng là xa xôi hoang vu, đến cây cũng không sống được, không biết còn bao lâu mới đến, túi nước của chúng ta lại không đủ.”

“Chắc không còn xa nữa.” Đào Dương bỗng nhiên phấn chấn, hai mắt sáng ngời: “Sư muội nhìn xem, bên kia có phải có một quán trọ hay không? Chúng ta có thể vào đó nghỉ chân, chuẩn bị thêm nước uống.”

“Đúng là có quán trọ!” Ngụy Liễu vui mừng ra mặt, nhưng sau đó lại chần chờ: “Bọn họ hình như cũng muốn đi vào đó.”

Đào Dương liếm liếm hai cánh môi nứt nẻ của mình: “Thành Vọng Nguyệt còn cách khoảng hai mươi dặm nữa, chúng ta chỉ cần vào mua nước thôi.”

“Cũng được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp