Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 22: Mua kỹ năng, luyện khinh công (2)


6 tháng

trướctiếp

 

Thiếu niên ngừng lại kiếm chiêu, quay người nhìn lên tầng ba.

Nữ tử đứng trên lan can, ánh mặt trời chiếu vào người nàng giống như là mỹ nhân trong tranh, mặt mày rạng rỡ.

"Chưởng quầy tỷ tỷ, tỷ có việc muốn ta làm à?"

Lục Kiến Vi ném thanh kiếm trong tay ra.

"Bắt lấy."

Thân kiếm rơi xuống từ tầng ba, Chu Nguyệt theo bản năng nắm lấy, lúc cầm trong tay chỉ cảm thấy cánh tay trầm xuống, trọng lượng thật khiến nhóc kinh ngạc.

Dùng củi luyện kiếm không khác gì với việc dùng cỏ tranh viết chữ.

Chu Nguyệt rút kiếm ra một cách nóng vội, một đạo ánh sáng như tuyết đâm vào mắt nhóc.

Thanh kiếm này nhất định không phải vật bình thường!

Mặc dù nhóc không thích luyện kiếm, nhưng khi nhìn đến thanh bảo kiếm này lại yêu thích một cách tự nhiên.

Trước đây trong nhà Chu Nguyệt có một phòng vũ khí, chuyên dùng để trưng bày các loại binh khí, kiếm chính là vua của trăm loại vũ khí nên trong phòng có rất nhiều loại bảo kiếm.

Theo nhóc được biết, mỗi thanh kiếm đều có giá trị không nhỏ, có thể tới mấy vạn lượng, mà thanh kiếm lạnh lẽo nghiêm nghị trong tay nhóc lại không thua gì những thanh bảo kiếm trong nhà kia.

Chu Nguyệt ánh mắt khẽ run, hỏi: "Tỷ tỷ cho ta thanh kiếm này là…"

"Luyện kiếm sao có thể thiếu kiếm?" Lục Kiến Vi nhìn vẻ mặt của nhóc liền biết  trong mắt nhóc, thanh kiếm này tuyệt đối không tầm thường.

"Ngươi cầm luyện đi."

Chu Nguyệt sững người, cảm xúc biết ơn, kính trọng khuấy động lan tràn trong lồng ngực, cổ họng giống như bị một cục bông chặn lại, ngàn vạn ngôn ngữ không cách nào thốt ra.

Đợi cảm xúc chua xót qua đi, cuống họng có thể phát ra âm thanh, Lục Kiến Vi đã trở về phòng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

"Tiểu Khách, ta học “Nhạn Quá Vô Ngân” một lát."

Một tập sách mỏng rơi xuống, Lục Kiến Vi lật ra trang đầu tiên.

Đây là khinh công mà nàng mong đợi từ lâu, cho dù kém xa "Bất Vấn Lưu Niên", nhưng dù sao cũng là khinh công!

Mỗi loại võ kỹ đều có số lượng chiêu thức khác nhau, chiêu thức phải học từng bước, chỉ có lĩnh ngộ chiêu thức trước mới có thể tiếp tục học những chiêu thức liền kề sau.

"Nhạn Quá Vô Ngân" tổng cộng có chín chiêu, hầu hết võ kỹ đều có số lượng chiêu thức là chín, có lẽ bởi vì chín là con số hoàn hảo nhất.

(Trong tiếng Hán, cửu 九 (số 9) đồng âm với chữ cửu 久 (vĩnh cửu, trường cửu), là tượng trưng cho đỉnh cao ở mọi phương diện.)

Chiêu thứ nhất gọi là "Phi Nhạn", chim nhạn cũng bắt đầu từ việc học bay.

Dưới sự duy trì của tâm pháp, Lục Kiến Vi nhanh chóng lĩnh ngộ được kỹ xảo của "Phi Nhạn".

Nàng đứng trên sàn nhà, vận chuyển nội lực vào hai chân, dựa vào nội lực nâng lên cơ thể, run rẩy bay lên xà nhà.

"Rầm." Nàng không thể chuyển đổi giữa chừng được nên ngã xuống sàn nhà.

Có nội công bảo vệ thân thể, ngã một cái cũng không sao.

Nàng bò dậy tiếp tục luyện tập.

Cho dù thiên phú của Lục Kiến Vi cao tới đâu thì võ kỹ cũng là thứ phải quen tay hay việc, nàng tiếp tục luyện tập không ngừng sau mỗi lần thất bại, ngã không biết bao nhiêu lần mới học được cách “bay” từ sàn nhà lên xà nhà, giống như chim nhạn lướt qua bầu trời, nhẹ nhàng duyên dáng.

Một cảm giác thành tựu to lớn xông lên đầu.

Hứng thú học tập của Lục Kiến Vi ngày càng mãnh liệt, cái gọi là một việc trôi chảy trăm việc đều qua, vượt qua được sự vướng víu lúc mới bắt đầu, phần còn lại cứ như vậy mà thành.( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc Trương bá đánh xe trở về, nàng đã học được chiêu thứ ba.

Thông tin chiêu thức được cập nhật theo thời gian.

Kỹ năng: “Nhạn Quá Vô Ngân” (3/9) (Chim nhạn cồng kềnh như vậy thật sự rất hiếm gặp).

Lục Kiến Vi: …

Nàng bỏ qua nội dung bên trong ngoặc, lòng tràn đầy vui sướng đi xuống dưới lầu.

Trương bá dừng xe ngoài cửa, nghe được tiếng trường kiếm vung vẩy trong sân truyền đến, không khỏi cảm thấy hoang mang.

Có người đang luyện kiếm?

Lão ấy đẩy cửa ra.

Chu Nguyệt nhìn thấy Trương bá, vội vàng chạy tới, kích động nói: "Chưởng quầy tỷ tỷ cho ta mượn một thanh bảo kiếm!"

Nhóc giơ cao thanh kiếm trong tay như thể đang dâng lên một báu vật.

Con ngươi Trương bá hơi co lại, ánh mắt dán chặt vào thân kiếm thật lâu không thể rời khỏi.

Bằng nhãn lực hơn nửa đời người của lão ấy, giá trị thanh kiếm này không thể đo lường.

Lai lịch của quán trọ Bát Phương quả nhiên không nhỏ, bảo kiếm trân quý như vậy cũng có thể tùy tiện lấy ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp