Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 13: Quán trọ có thiếu tiểu nhị không? (4)


6 tháng

trướctiếp

 

Hệ thống không lên tiếng.

"Tiểu Khách, ngươi hãy cầu cho ta phát tài đi, nếu không thì đến năm nào ta mới tích đủ tiền mua kỹ năng?"

"Được, chúc ngươi mau chóng phát tài."

Đây là lời chúc phúc êm tai nhất Lục Kiến Vi từng nghe.

Ngoài trời sắp hoàng hôn, tiếng mưa rơi vang lên tí tách tí tách.

Lục Kiến Vi đang tu luyện thì tỉnh táo lại, đứng dậy đi đóng cửa sổ chợt thấy trong màn mưa có người đang chạy về phía quán trọ.

Sau khi tu luyện tâm pháp nội công, các giác quan của nàng nhạy bén hơn không ít, vừa nhìn đã nhận ra được là hai người Vương thị.

Hai người bị mưa xối đến ướt sũng.

Chu Nguyệt gõ cửa quán trọ cầu xin giúp đỡ.

"Tiểu Khách, mở cửa." Lục Kiến Vi phân phó.

Hệ thống cũng không cảm thấy khó chịu khi bị sai khiến, làm tròn bổn phận mở cửa quán trọ của nó.

Lục Kiến Vi thong thả đi xuống lầu, đến dưới hiên thì gặp mặt hai người, nở nụ cười ôn nhu nói: "Hai người muốn ở trọ à?"

"Ta, ta…" Chu Nguyệt toàn thân ướt sũng, sắc mặt bị ngâm nước mưa đến trắng bệch, run rẩy nói: "Chưởng quầy tỷ tỷ, chúng ta có thể ở nhờ một đêm không?"

Lục Kiến Vi ngạc nhiên: "Ở nhờ?"

"Ta thực sự không có tiền, có thể ghi nợ không? Chờ ta kiếm được tiền chắc chắn sẽ trả ngài gấp đôi."

"Thân nhân của ngươi ở thành Vọng Nguyệt đâu?"

Chu Nguyệt hốc mắt đỏ bừng, nói: "Bọn họ dọn đi rồi, không tìm được."

Mua đồ ăn thức uống sớm đã đùng hết số tiền còn lại trên người rồi.

Lục Kiến Vi vẫn giữ nụ cười không hề thay đổi: "Nếu đã như thế thì sao các ngươi không ở trong thành tìm một cái quán trọ rồi ghi nợ? Chỗ ta giá đắt như vậy, chẳng phải các ngươi sẽ chịu lỗ hay sao?"

Trương bá đột nhiên nói: "Không biết quán trọ có thiếu tiểu nhị hay không?"

Lục Kiến Vi nghe vậy liền vui mừng, có võ giả cấp bốn làm tiểu nhị, quán trọ liền có thêm một phần khí thế, lòng nàng vui mừng nhưng trên mặt tắt đi ý cười, thờ ơ nói: "Quán trọ không có nhiều khách, không cần nhiều tiểu nhị, hơn nữa quán trọ không thu nhận người không rõ lai lịch."

"Là lão phu đã đắc tội." Trương bá chắp tay, không dùng giọng nói của bà lão mà khôi phục giọng điệu trầm thấp: "Chắc là ngài đã nhìn ra được lớp ngụy trang của ta rồi, cải trang thành thế này là do có nỗi khổ riêng.”

Lục Kiến Vi chớp chớp mắt: "Có nỗi khổ riêng chính là có phiền phức, ta không thích phiền phức." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

"Chúng ta không cần tiền công, chỉ cần có chỗ ăn ở, nếu có Võ sư gây sự trong quán trọ, không cần ngài phải ra tay, lão phu tình nguyện vì quán trọ làm hết sức mình, những việc lặt vặt ngài cũng có thể phân phó.”

Lục Kiến Vi im lặng hồi lâu, dưới ánh mắt  lo sợ của Chu Nguyệt, gật đầu đồng ý.

"Quán trọ cung cấp thức ăn và chỗ ở, các ngươi phải làm việc hết sức mình vì quán trọ."

Chu Nguyệt ngân ngấn nước mắt: "Đa tạ chưởng quầy tỷ tỷ!"

Trương bá cũng cúi đầu cảm ơn nàng.

Lục Kiến Vi nói: "Các ngươi đã tiểu nhị của quán trọ, về sau ở phòng tiểu nhị tại tầng một, bây giờ các ngươi hãy đi tắm rửa, thay y phục đi."

Hai người liền đồng ý.

Lục Kiến Vi trở về sau quầy, chống cằm buồn bã: "Nuôi thêm hai cái miệng, vật tư của ta sợ rằng sẽ không đủ dùng."

"Bọn họ rõ ràng là muốn trốn dưới bóng của quán trọ để được che chở." Hệ thống hỏi: "Vì sao ngươi vẫn đồng ý giúp đỡ?"

Lục Kiến Vi: "Sức lao động miễn phí đưa tới cửa, không dùng thì phí quá. Huống hồ, một võ giả cấp bốn có thể dễ dàng trộm tiền từ nhà người khác rồi thoải mái sử dụng nhưng lão lại không làm như thế, có thể thấy được con người lão ấy không tệ."

"Ngươi không sợ gặp phiền phức sao?"

Lục Kiến Vi: "Ta sợ phiền phức nhưng phiền phức không sợ ta. Ít nhất thì khi gặp phiền phức, quán trọ sẽ có võ giả cấp bốn bảo vệ."

Bọn họ cũng vì lợi ích của bản thân, cũng chỉ là cáo mượn oai hùm.

Tiếc là quán trọ chỉ có thể doạ người, còn lại không có gì cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp