Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 10: Quán trọ có thiếu tiểu nhị không? (1)


6 tháng

trướctiếp

 

“Vậy chốt giá hai trăm bốn mươi văn.” Nàng đặt bút viết xuống sổ, rồi nói.

Ông lão lấy từ trong tay nải ra ba đồng bạc vụn.

Ở triều Khải, một đồng bạc tương đương với một trăm đồng tiền hoa mai, một lượng bạc tương đương với một quan tiền, cũng chính là một nghìn văn.

Tiền đồng nhiều, mang theo không dễ, có thể dùng bạc vụn thay thế.

Dùng bạc vụn giao dịch cần phải cân trọng lượng, ông lão không nhìn thấy trên quầy có cân đồng dùng để cân bạc.

Lục Kiến Vi nhận bạc vụn, giả vờ lắc qua lắc lại, thực ra là để cho hệ thống quét, sau đó lấy sáu xâu tiền đồng từ ngăn kéo ra, mỗi xâu mười đồng.

“Phòng ghép không có khóa nên không cần chìa khoá, ra ngoài cửa ở bên tay trái có ba phòng, hai người tuỳ ý chọn một phòng đi, còn mì thì chút nữa sẽ xong ngay thôi.”

Chu Nguyệt chợt hỏi: “Có nước nóng để tắm rửa không?”

Lục Kiến Vi im lặng một giây, mặt dày nói: “Trong quán không có tiểu nhị, ta phận nữ nhi sức yếu. Nếu các ngươi muốn tắm, để một lát ta bắt lửa cho các ngươi đun nước, còn nước lạnh thì phía sau có một cái giếng, phiền hai người tự xách.”

Hai người họ: “...”

Chưa bao giờ thấy một quán trọ nào như vậy!

Ở trong quán người ta không thể không cúi đầu, hơn nữa Lục chưởng quầy nhìn có vẻ xinh đẹp yếu đuối, quả thực không giống có thể xách nổi nước.

Chu Nguyệt tự xưng là nam tử hán, trả lời: “Ta có thể tự mình xách nước.”

Nghe vậy, Lục Kiến Vi cười càng rạng rỡ: “Được, vậy thì tặng thêm cho hai nãi tôn mỗi người một quả trứng gà.”

“Đa tạ Lục chưởng quầy.” Ông lão vừa dứt lời liền nắm lấy thiếu niên đi chọn phòng ghép.( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Kiến Vi quay người đi ra sau bếp, tay chân nhanh nhẹn nhào bột, đầu óc còn không quên tính sổ sách.

“Tiền phòng tối nay vào sổ được hai trăm văn, ta được chia bốn phần mười, cũng chính là tám mươi văn, nguyên liệu nấu hai tô mì là ta tự cung cấp, còn tự tay ta làm ra, bốn mươi văn này toàn bộ thuộc về ta, không tính sai chứ?”

Hệ thống không muốn chơi xấu, nhưng thấy bộ dạng keo kiệt của nàng, nó bực mình nói: “Chén đũa, nồi, bếp, củi lửa đều thuộc tài sản chung của quán trọ, ngươi phải trả phí thuê.”

Lục Kiến Vi: “... Không cần tính toán kỹ như vậy chứ?”

“Hừ.”

“Được rồi được rồi, ta kiếm nhiều tiền như vậy cũng là để nhanh chóng đổi kỹ năng mà. Thực lực của ta mạnh lên, thì bảo đảm việc kinh doanh của quán trọ sẽ tốt hơn, đúng không? Với lại mua đồ ở trung tâm mua sắm, tiền cũng không phải tiêu cho ngươi sao?”

Nàng dịu giọng xuống, lời nói cũng rất có lý. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Hệ thống rộng lượng nói: “Lần này cứ tính vậy đi.”

Lục Kiến Vi cười đến híp cả mắt, thầm đọc thông tin cá nhân.

Tài sản cá nhân: 720 đồng (Ngươi thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?)

Lại nhìn trung tâm mua sắm của hệ thống, kỹ năng có giá thấp nhất được gọi là “Hoành Ba Chưởng”, cũng đã 1000 đồng!

Nàng nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn không chịu nổi.

“Hệ thống, nội dung trong dấu ngoặc có thể đừng hiển thị không?”

Hệ thống: “Không thể nha, ký chủ.”

Trương bá đỡ Chu Nguyệt đi vào phòng ghép.

Chu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói: "Gian phòng rất rộng, cũng rất sạch sẽ."

Ở quán trọ bình thường phòng ghép đều là mười người hoặc mười mấy người vì cuộc sống cực khổ mà chen chúc ở cùng nhau. Sau thời gian dài, phòng ghép trở nên rất bẩn.

Nhóc nhìn chiếc giường rộng rãi có thể ngủ được mười người, tự nhiên cũng không cảm thấy thiệt thòi nữa.

Ít nhất thì đêm nay vẫn có thể ngủ ngon giấc.

Trương bá nói: "Ngày mai ta và ngài sẽ vào thành. Trước tiên cứ nghe ngóng tin tức trước rồi tính sau."

Chu Nguyệt gật đầu: "Ta nghe ngài."

Nhóc dừng một lúc, hiếu kỳ hỏi: "Quán trọ này thật sự có cao thủ toạ trấn?"

Trương bá sắc mặt nghiêm nghị nói: "Ta không phát hiện được khí tức của đối phương nên không dám khẳng định."

Chu Nguyệt ngạc nhiên nói: "Không phát hiện được? Vậy khả năng là thật sự có cao thủ."

Người từng học qua võ công sẽ cảm nhận được khí tức của võ giả, trừ khi võ giả là cấp bậc cao thủ có khả năng che giấu khí tức.

Nếu như người mở cửa trước đó thật sự là cao thủ cấp sáu, chỉ dựa vào tu vi cấp bốn của Trương bá dưới tình huống đối phương cố ý che giấu khí tức thì không cảm nhận được là bình thường.

Chu Nguyệt lại hỏi: "Vậy ngài nhìn ra được chưởng quầy tỷ tỷ có phải là võ giả hay không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp