Gả Cho Vai Ác Trọng Sinh

Chương 7: Ông ngoại Tần Kiền


6 tháng

trướctiếp

 

“Điện thoại…” Tần Kiền dùng chút ý thức còn sót lại nhắc nhở cô.

Chu Nặc nhìn trên người anh rất lâu cũng không thấy điện thoại đâu, lại nhìn vào cửa sổ ghế phụ bị vỡ kính, nhìn thấy một chiếc điện thoại nằm trên đống kính vỡ. May mà điện thoại không bị ướt, có thể sử dụng bình thường, hơn nữa không có mật khẩu, nhưng người liên hệ trong danh bạ đếm trên đầu ngón tay chỉ có ông ngoại và trợ lý.

Không đợi cô do dự nên gọi cho ai thì có điện thoại gọi đến, bên trên ghi là trợ lý, Chu Nặc bắt máy, dường như đối phương đã bị dọa sợ.

“Anh Tần bị tai nạn xe, làm phiền anh nhanh chóng đến chăm sóc anh ấy.” Chu Nặc nhắc lại địa chỉ một lần nữa, hơn nữa cô cũng đã nghe thấy âm thanh của xe cứu thương.

Trợ Lý Đường Tư đáp lại sẽ mau chóng đến đó, Chu Nặc ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Tần Kiền, lại hôn mê, trán rất nóng, chắc đang sốt cao.

Hai phút sau, xe cứu thương đến nơi, Chu Nặc giúp nhân viên y tế khiêng Tần Kiền lên cáng cứu thương sau đó nhấc lên xe cứu thương.

Nhân viên y tế yêu cầu Chu Nặc cùng đến bệnh viện, việc này là hợp tình hợp lý, cô đồng ý, cô lái xe đi đằng sau xe cứu thương về lại nội thành. Trong lúc đó, điện thoại của Tần Kiền lại vang lên, trợ lý đã đến bệnh viện, còn cử người đến hiện trường vụ án hỗ trợ cảnh sát điều tra.

Tần Kiền trực tiếp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hai chân anh bị gãy còn bị đè ép, cần phải tiếp nhận trị liệu ngay lập tức, Chu Nặc đi đôi giày đầy bùn đất đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật, khi Đường Tư đến hai người trao đổi ngắn gọn tình hình với nhau.

Đường Tư không ngừng nói cảm ơn, sau đó nhận một cuộc điện thoại.

Đợi anh ta tắt máy, Chu Nặc lễ phép hỏi: “Nếu không còn việc gì nữa tôi có thể đi trước không?”

Bây giờ cô cần quay về nhà họ Đỗ, nếu về muộn thì còn phải trình bày qua loa lấy lệ với Tưởng Yên Nhiên nữa, lại nghe những lời quan tâm làm cô nổi da gà khắp người.

Đường Tư ngại ngùng cười: “Cô Chu, ông chủ của chúng tôi sắp đến rồi, ông ấy xin cô đợi một chút, ông ấy muốn trực tiếp nói cảm ơn cô.”

Chu Nặc nghĩ một chút rồi đồng ý, điện thoại về nhà họ Đỗ, nhờ dì Lâm chuyển lời tối nay muốn ăn cơm cùng với bạn học, sẽ về muộn.

Đường Tư vô tình nghe cô nói chuyện điện thoại, chỉ nhìn thấy đôi giày bẩn dưới chân cô, lại gọi điện dặn dò một chuyện.

Phẫu thuật trong bệnh viện vẫn đang tiến hành, cảnh sát đã xử lý xong hiện trường tai nạn xe ở ngoại ô, xe kéo đã liên hệ sẽ nhanh chóng đến nơi chuyển chiếc xe sang trọng kia về nội thành, kiểm tra xem trong xe có xảy ra vấn đề gì hay không, cảnh sát được cử đến hiện trường có vẻ như đang kiểm tra xem có bỏ sót bằng chứng nào gần xe hay không, bận rộn đi qua đi lại.

Lương Gia Ý do dự rất lâu mới lái xe đi qua, từ xa nhìn thấy cảnh sát đang xử lý hiện trường, sau khi đi qua hít một hơi thật sâu nhìn về phía bên kia.

Xe sang lật ngược xuống đường nhưng dường như không nhìn thấy ai, tốc độ lái xe của cô ta không chậm, không dám để lộ ra chút bất thường nào thu hút sự chú ý của cảnh sát, xác nhận Tần Kiền được người khác cứu đi rồi mới không nhìn lại nữa, lái xe chạy nhanh về hướng khác, chạy một vòng lớn mới quay về nội thành.

Hình ảnh chiếc xe sang bị tai nạn trong mưa ở ngoại ô bị lan truyền trên mạng, có người tiết lộ chiếc xe sang này không bình thường, người nói câu này là một phú nhị đại thích khoe khoang, gia thế của anh ta không tầm thường, anh ta mở miệng nói người này không bình thường, đám người hóng chuyện lại bắt đầu đào bới lai lịch của chiếc xe sang đó, nhưng không ai tìm ra được điều gì.

Trong lúc ăn tối, Lương Gia Ý và Đỗ Hạo Vũ nhìn thấy tin tức, Đỗ Hạo Vũ vốn không biết xe này là của ai, Lương Gia Ý lại ghi nhớ tin tức này, ở kiếp này, Tần Kiền vẫn bị tàn phế vì vụ tai nạn này sao? Kiếp trước, Tần Kiền luôn nhắm vào cô ta và mẹ cô ta, kiếp này cho dù cô ta không đi cứu anh cũng là đương nhiên, hơn nữa khi cô ta đến thì cảnh sát cũng đã ở đó rồi, nếu cô ta đến sớm hơn nữa có thể có được kết quả tốt, sau này còn có thể vui vẻ qua lại hay không?

“___, em đang nghĩ gì vậy, anh cảm thấy hôm nay em có rất nhiều tâm sự đúng không?” Tính cách Đỗ Hạo Vũ bá đạo, từ nhỏ anh ta đã có cuộc sống tốt, tuy không có tính một tay che trời nhưng thích làm cho bạn gái mỗi phút mỗi giây đều chú ý đến mình.

Lương Gia Ý suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Hạo Vũ, nếu anh biết một chuyện gì đó sẽ xảy ra, anh có đi ngăn lại không?”

“Sao lại hỏi như thế? Nếu sau khi ngăn lại sẽ dẫn đến một chuỗi kết quả xấu thì sao?”

“Dẫn đến kết quả xấu?”

Đỗ Hạo Vũ gật đầu tiện miệng nói: “Hiệu ứng cánh bướm, nếu có năng lực tiên tri, ngăn một việc xảy ra, vậy thì những chuyện tiếp sau đó em còn có thể biết nó diễn ra như thế nào sao?”

Lương Gia Ý nuốt thức ăn trong miệng xuống, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước Đỗ Hạo Vũ ủ rũ, mất tinh thần hiểu lầm vướng mắc nhiều năm với cô ta là vì bố mẹ anh ta mất do tai nạn xe, việc này cần nhắc nhở anh ta không? Nhưng giống như anh ta nói, nếu một vài chuyện thay đổi, vậy những chuyện mà cô ta nhớ có xảy ra hay không?

Ví dụ như Tần Kiền vẫn xảy ra tai nạn xe, anh sẽ bị liệt hai chân, anh không còn cao cao tại thượng nữa.

*

Trước khi ông ngoại của Tần Kiền đến, có một cô gái trông giống nhân viên bán hàng xách theo một cái túi đi đến, Đường Tư cùng cô ấy đi đến trước mặt Chu Nặc: “Cô Chu, giày của cô bẩn rồi, tôi sai người mang giày mới đến cho cô đây, cô đi size bao nhiêu vậy ạ?”

Nhân viên bán hàng lấy ra năm đôi giày size khác nhau, Chu Nặc kinh ngạc chọn size giày của mình, khi nhân viên bán hàng chuẩn bị rời đi.

“Để tôi chuyển tiền cho cô nhé?”

Chị nhân viên cười híp mắt lắc đầu: “Là anh Đường gọi chúng tôi đến, anh ấy sẽ thanh toán cho chúng tôi.”

Đường Tư nói: “Cô Chu, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Chu Nặc không giả vờ khách sáo từ chối, đổi đôi giày mới sau đó tiện tay bỏ đôi giày cũ vào hộp cầm trên tay, im lặng chờ ông ngoại của Tần Kiền đến, Đường Tư âm thầm quan sát cử chỉ của cô, trong lòng vô cùng tò mò, một cô gái yếu đuối như vậy lại dám đi ra ngoại ô cứu người, đúng là rất tốt bụng. Nếu như đổi lại là người khác chắc chắn đã sợ phiền phức, nếu tiếp tục chậm trễ việc chữa trị vết thương của Tần Kiền thì tình huống như thế nào xảy ra còn khó nói. ( truyện trên app T𝕪T )

“Cô Chu, ông cụ Thạch sắp đến rồi, ông ấy là ông ngoại của tổng giám đốc Tần chúng tôi, là người thân rất yêu thương tổng giám đốc Tần, ông ấy muốn đến cảm ơn cô.” Đường Tư nói rất dịu dàng, Tần Kiền bây giờ vẫn nằm trong phòng phẫu thuật, nếu cô yêu cầu đền đáp thì có thể nói với ông cụ Thạch, giải quyết như vậy là tốt nhất.

Chu Nặc nghe đã hiểu ra, trong lòng cô có tính toán, mẹ của Tần Kiền là vợ đầu của Tần Chí Hào, anh luôn đối nghịch với bà Tần bây giờ, bà Tần chắc chắn ủng hộ con trai ruột của mình, anh trai sinh đôi với Lương Gia Ý là người thừa kế của nhà họ Tần, sau này cô nhất định sẽ phải xây dựng chút quan hệ với nhà họ Tần, nếu để Tần Kiền và người nhà anh ghi nhớ lòng tốt này của cô thì sau này hai nhà Tần Đỗ tranh đấu với nhau, cô có thể đi tìm Tần Kiền hoặc ông cụ Thạch nhờ giúp đỡ, giúp cô ra nước ngoài hoặc im lặng rời khỏi nơi này tránh bị nhà họ Tần và nhà họ Đỗ làm phiền thì quá tốt. Nếu đối phương không muốn bị liên lụy thì làm quen xã giao cũng được, đây chính là lý do chính khiến cô đồng ý ở lại đây.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Thạch Thành An đã hơn tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, ánh mắt sắc sảo, từ đầu hành lang bên kia phòng phẫu thuật đi đến, vô hình khiến người đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật càng căng thẳng, nghiêm túc hơn, Đường Tư đã nói rõ trong điện thoại, ông ấy nhìn Chu Nặc một lượt sau đó nở một nụ cười dịu dàng: “Đây là cô Chu đã cứu Tần Kiền đúng không?”

“Là tôi, chào ông.”

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, nếu không phải cô đi ngang qua gọi báo cảnh sát và xe cứu thương thì đứa cháu ngoại duy nhất này của ta phải chịu khổ rồi.” Thạch Thành An đã hiểu sơ bệnh tình của Tần Kiền, buổi chiều thời tiết không tốt, sau khi mưa, xe đi lại trên đường ở ngoại ô không nhiều, nếu mặc kệ Tần Kiền nằm ở đó thì xương hai chân của anh có thể lành lặn đi lại hay không còn rất khó nói.

“Ông khách sáo rồi, tôi chỉ làm chuyện mà mọi người đều sẽ làm mà thôi.”

Nụ cười của Thạch Thành An càng thêm ấm áp, trợ lý ở phía sau đem lên một tờ giấy dài, đôi tay nhăn nheo của ông ấy vươn ra cầm lấy, hai tay đưa đến trước mặt Chu Nặc: “Đây là chút thành ý của chúng tôi để cô Chu bớt sợ hãi, chuyện hôm nay mong cô tạm thời đừng công bố ra bên ngoài, thân phận của Tần Kiền liên quan đến nhiều người, mong cô hiểu cho.”

“Ông à, không cần đâu, ông khách sáo quá rồi.” Mang tai Chu Nặc đỏ bừng,cô đã tính đi tính lại nhưng trực tiếp đưa đến trước mặt thế này đúng là làm người khác ngại ngùng mà, hơn nữa dáng vẻ chân thành của một ông lão tám mươi tuổi càng khiến người khác lo lắng hơn.

“Cô Chu không cần lo lắng, chỉ là con số nhỏ đền bù cho những tổn thất của cô thôi, cô nhận đi, không thì ông cụ sẽ không yên lòng.” Đường Tư ở bên cạnh nói.

“Đúng đó, cô Chu cứ nhận đi.”

Chu Nặc do dự một hồi cuối cùng vẫn nhận lấy chi phiếu, trên đó ghi hai triệu, đây là một con số lớn khiến cô vô cùng lúng túng, đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra xoa dịu cảm giác ngại ngùng của cô, bác sĩ phẫu thuật chính của Tần Kiền đến báo cáo về bệnh trạng của anh cho Thạch Thành An: “Cũng may anh Tần được đưa đến kịp lúc, phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng trong thời gian ngắn chưa thể đi lại được.”

Sắc mặt Thạch Thành An không chút thay đổi, gật đầu: “Không sao, chỉ cần người khỏe là được.”

Bác sĩ phẫu thuật chính mời Thạch Thành An đến phòng làm việc của ông ta nói chuyện, Chu Nặc nhân cơ hội chào tạm biệt, Đường Tư muốn đưa cô về lại bị cô từ chối khéo, cô một mình lái xe đến quán ăn gần đó ăn tối sau đó trở về nhà họ Đỗ.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp