Gả Cho Vai Ác Trọng Sinh

Chương 6: Cứu mạng “Tiền Tiền”


6 tháng

trướctiếp

 

Chuyện đau đầu nhất tới rồi đây, Chu Nặc xấu hổ hỏi: “Cô là?”

“Tôi là Khương Vũ Tình á? Không nhận ra sao?” Khương Vũ Tình rất vô tư kéo cánh tay Chu Nặc.

“Tôi, đã lâu tôi không về, có nhiều chuyện cũng chẳng nhớ nữa rồi.”

Khương Vũ Tình bày ra vẻ mặt hiểu thấu hồng trần: “Thì ra là như vậy, không sao cả, tôi nhớ là được, dù sao nhớ lại chuyện trước kia cũng khiến cô không vui.”

Chu Nặc đành phải gật đầu, lúng túng hàn huyên hai câu mới biết được công ty này chính là do nhà Khương Vũ Tình mở, Khương Vũ Tình tới công ty chỉ để đục nước béo cò giết thời gian mà thôi.

“Cô muốn tìm việc sao? Nhà họ Đỗ bỏ mặc cô rồi à?” Mắt Khương Vũ Tình hiện lên vẻ cảm thông, thuận miệng hỏi thăm tin tức của cô một chút.

Chu Nặc chưa biết tính tình đối phương thế nào nên cũng không nói lung tung, chỉ kể qua loa tình trạng gần đây của mình rất tốt, cũng không kể xấu nhà họ Đỗ.

Khương Vũ Tình hơi nghi ngờ, cho đến khi nhìn thấy tài xế nhà họ Đỗ ở bãi đỗ xe mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vỗ vỗ bả vai Chu Nặc cam đoan: “Chu Nặc, nếu cô ở nhà họ Đỗ không nổi nữa thì tới tìm tôi, tôi sẽ ở đây che chở cho cô!”

“Cảm ơn cô.” Chu Nặc rất lễ phép nói cám ơn, nhưng trong lòng tự nhủ sẽ không tới công ty này làm việc, nghe khẩu khí của Khương Vũ Tình thì chắc là có quen biết với nhà họ Đỗ rồi, nếu nhà họ Đỗ nói một câu thì chắc công việc của cô cũng tanh bành mà chẳng cần lý do quá, trong khoảng thời gian ngắn này cô muốn tìm một công việc ổn định.

Sau khi tạm biệt Khương Vũ Tình, Chu Nặc mua chút hoa quả đến bệnh viện thăm Đỗ Chấn Quốc trước, bệnh tình của ông ấy không ổn định, còn đang nghỉ ngơi nên Chu Nặc để hoa quả xuống rồi rời khỏi phòng bệnh luôn.

Lúc ở cửa thang máy, Chu Nặc nhớ tới Tần Kiền đã gặp ngày đó, người này là con trai trưởng của nhà họ Tần, nhưng cũng không phải do Tần phu nhân hiện tại sinh ra. Tần Chí Hào có ba đời vợ, Tần Kiền là con trai duy nhất của Tần Chí Hào với vợ cũ. Với loại lịch sử tình trường phong lưu do gia tộc di truyền này, nhan sắc hấp dẫn người khác của Tần Kiền cũng bị biến thành cặn bã. Sau khi cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt tuấn tú của Tần Kiền đã bị Chu Nặc xóa khỏi đầu. Dù sao sau này cũng không có khả năng gặp lại... nhỉ?

Trong thang máy chỉ có một mình Chu Nặc, khi cửa thang máy ở tầng một chậm rãi mở ra thì thấy Tần Kiền mặc vest, đi giày da, vẻ mặt nghiêm nghị.

Bốp—

Chu Nặc nghe được thanh âm vả mặt, cô thất thần bước ra khỏi thang máy nhưng cảnh tượng này lại bị chuyển thành một thước phim quay chậm, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, lực hấp dẫn kia quả thật quá là lợi hại mà!

Khi đi ngang qua, Tần Kiền ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thanh nhã giống như cô vậy, cho nên khi Chu Nặc đã ra khỏi thang máy rồi thì anh vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng cô như cũ, trong tiềm thức Tần Kiền hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, không hiểu sao anh cảm thấy cô gái như vậy rất hợp với anh, sau đó lại lắc đầu, chỉ tình cờ gặp mặt một lần mà thôi, làm sao biết được đối phương là người thế nào cơ chứ.

Chu Nặc đi ra khỏi bệnh viện rồi mới dám há mồm thở dốc, sau đó sờ lên đôi má nóng bừng của mình, cũng may mà người khác không thấy cảnh tượng này. Trong tương lai người này sẽ trở thành anh trai của cô đấy, phải trốn thật xa thôi, đẹp trai cũng không mài ra ăn được đâu!

*

Chu Nặc phỏng vấn thêm hai công ty nữa, một công ty sản xuất thuốc có mức lương đãi ngộ phù hợp với mong muốn trong lòng của cô, nhưng cách nhà họ Đỗ hơi xa, đúng với ý của cô, trở về nhà họ Đỗ, Tưởng Yên Nhiên hỏi đến, cô nói ra hết sự thật.

“Nặc Nặc, như vậy thì cháu đi làm sẽ rất cực khổ, cháu vẫn chưa có bằng lái hay sao, hơn nữa cháu cũng không quen đường đi trong nước, dì cảm thấy cháu vẫn nên đến công ty nhà họ Khương, mẹ Khương Vũ Tình đã nói với dì chuyện cháu và Khương Vũ Tình gặp nhau rồi.” Tưởng Yên Nhiên định can ngăn, nói.

“Dì à, cháu rất thích công ty này.”

Chu Nặc thẳng thắn từ chối, bây giờ nhà họ Đỗ không thể ép cô làm chuyện cô không muốn bởi vì sau này cô còn có tác dụng, nhưng cô không thể tiếp tục ở lại nhà họ Đỗ được nữa, nếu không ban đêm sẽ ngủ không yên.

Tưởng Yên Nhiên thoáng cau mày tức giận, miễn cưỡng cười nói: “Vậy được rồi, theo ý cháu vậy.”

“Tài xế trong nhà không tiện phục vụ cho mình cháu nên dì à, cháu định tìm một căn phòng ở gần công ty để ở trước.” Khóe mắt Chu Nặc nhìn thoáng qua hai bố con Đỗ Trọng đang đi đến phòng khách, nói liền một mạch.

“Như thế sao được?” Tưởng Yên Nhiên thật sự không nghĩ tới sau khi Chu Nặc về nước lại không nghe lời như vậy, rõ ràng tất cả biểu hiện lúc ở Mỹ của cô đều rất bình thường.

Đỗ Trọng thấy bà ấy sắp tức giận, ôn hòa mở miệng ngăn lại: “Nặc Nặc bận lo sự nghiệp là việc đương nhiên, nhà chúng ta phải ủng hộ mới đúng, chỉ có điều, Nặc Nặc à, cháu có thể ở bên ngoài nhưng cũng phải thường xuyên về thăm chúng ta đó.”

Chu Nặc vui mừng gật đầu nói: “Tất nhiên rồi ạ, chỉ cần chú dì không chê cháu phiền phức, cháu nhất định sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.” Mới lạ đấy.

Tưởng Yên Nhiên vẫn không vui, Đỗ Hạo Vũ nhạnh nhẹn ngồi xuống bên cạnh bà ấy khuyên nhủ, không lâu sau đã thấy Tưởng Yên Nhiên khôi phục lại dáng vẻ ưu nhã, nhưng dường như bà vẫn còn giận Chu Nặc: “Nặc Nặc, dì thương cháu như vậy mà… thôi bỏ đi, bỏ đi, cháu muốn thế nào thì làm thế đó.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Cảm ơn dì.” Chu Nặc âm thầm quan sát sắc mặt của Tưởng Yên Nhiên, nếu không phải nhận ra sự bất mãn thật sự trong đáy mắt của bà ấy thì chỉ sợ rằng cô đã xem bà ấy là người yêu thương lo lắng cho mình rồi.

Đỗ Trọng đề nghị Chu Nặc chọn một cái xe trong gara để đi làm, đi mua sắm dạo chơi cũng tiện hơn so với không có xe, Chu Nặc không trực tiếp từ chối, tiền tiết kiệm của cô miễn cưỡng có thể mua một cái xe nhưng không cần thiết để nhà họ Đỗ biết cô có tiền tiết kiệm, tránh cho họ nảy sinh nghi ngờ.

Đến cuối tuần, Chu Nặc cầm bằng lái xe mới nhận được lái xe đi xem phòng, cô hẹn được một người môi giới rất tốt, phòng cô xem giá cả hợp lý, người cho thuê là một cặp vợ chồng trung niên, bởi vì thấy họ tử tế chu đáo nên Chu Nặc xác nhận một chút vài điều kiện cần tìm hiểu về phòng thuê, nhanh chóng quyết định thuê, định ngày mai sẽ chuyển tới.

Sau khi tạm biệt người môi giới, Chu Nặc ngồi trong xe thở phào một hơi, mọi việc thuận lợi như vậy khiến cô rất bất ngờ, nhưng thuận lợi vẫn tốt hơn khó khăn, bây giờ vẫn còn sớm, cô không muốn trở về nhà họ Đỗ sớm như vậy nên lái xe đi gần đó, làm quen với môi trường xung quanh, tiện tìm một nhà hàng đồ ăn ngon, thời gian sắp tới cho dù có tiếp tục làm việc hay không, cô vẫn sẽ ở lại căn phòng này.

Lái xe được nửa tiếng, trời vốn âm u bắt đầu đổ mưa, con đường vốn nhộn nhịp đột nhiên bớt đi rất nhiều xe khiến lòng người trở nên trống trải, Chu Nặc thích trời mưa, cô dứt khoát không mở bản đồ, chầm chậm lái xe không mục đích đi tiếp, đến ngã tư thì chọn rẽ trái rẽ phải theo tâm trạng.

Sau đó! Cô bị lạc đường!

Chu Nặc nhìn tòa nhà xung quanh ngày càng ít đi và con đường hoang vắng, nghi ngờ có phải bản thân đã đi ra ngoại ô rồi hay không.

Mưa lớn ngớt dần, Chu Nặc lái xe trên đường lớn, do dự nên quay đầu hay đi tiếp, cô đã không nhìn thấy vị trí ban đầu của căn phòng khi nãy xem trên bản đồ nữa rồi!

“Trời ơi…” Chu Nặc giảm tốc độ, than vãn, cô đánh giá quá cao năng lực nhận biết môi trường xung quanh của mình rồi!

Ở trên đường không có một chiếc xe nào đi qua, xung quanh không có camera, Chu Nặc bắt đầu quay xe nhưng đến chỗ ngã rẽ lại nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang lật ngược trên đường, cô ngừng lại một chút, trước khi tắt máy xuống xe kiểm tra đã cầm lấy cây gậy bóng chày ở bên ghế lái phụ, cái này là cô nhìn thấy trong gara, lúc lái xe rời khỏi nhà họ Đỗ thì tiện tay bỏ vào trong xe làm vật phòng thân.

Khi Chu Nặc bước xuống xe, có một chiếc xe từ bên cạnh cô chạy như bay tới, cửa sổ xe cũng không hạ xuống.

Lúc này đã tạnh mưa, Chu Nặc nắm chắc cây gậy trong tay nhìn xuống dưới, chiếc xe sang bị lật ngược, ghế lái nằm sát đất, trên đất vẫn còn vết máu nhưng không nhìn thấy người, cô nín thở nhìn lại một lần nữa, vẫn không có.

“Có ai không?” Chu Nặc gọi một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhanh chóng biến mất ở nơi hoang vu.

Cô bắt đầu do dự nên lên xe rời đi hay tiếp tục ở lại xem xét tình hình, lý trí nói cho cô biết nên quay lại xe rời đi, tránh rước lấy phiền phức nhưng một giọng nói trong tim thôi thúc cô đi xem thử, nếu bây giờ rời đi thì lương tâm của cô sẽ rất cắn rứt.

Bùn đất sau cơn mưa mềm nhão, đạp một chân lên giẫm vào bùn đất, khắp giày đều dính bùn, nhấc chân lên bùn lại bắn lên chân. Chu Nặc một chân sâu một chân nông đi đến bên còn lại của xe, nhìn thấy một người trong đó, cô vô thức nuốt nước miếng. Trong đầu không màng đến điều gì, nhanh chóng bước tới nhìn thấy người đã bò ra khỏi xe đang nằm trên mặt đất, âu phục ẩm ướt dính chặt vào người, ngón tay buông thõng bên cạnh khẽ động.

Chu Nặc bất giác cảm thấy người này có chút quen mắt, nhanh chóng ngồi xuống quay mặt anh lại, người này cô đã gặp hai lần, cả hai lần đều thấy sắc mặt anh lạnh lùng hoặc cao cao tại thượng, nhưng lúc này khuôn mặt anh xanh xao, môi nhợt nhạt, cô thăm dò hơi thở của anh. Những giọt mưa không ngừng rơi xuống, hơi thở của anh yếu ớt dường như một chút nữa thôi sẽ biến mất.

Chu Nặc lập tức lấy điện thoại ra, cảm tạ trời đất, ở nơi hoang vu vắng vẻ này vẫn có sóng điện thoại, cô gọi số điện thoại khẩn cấp sau đó bước nhanh đến đường lớn, nhìn thấy vị trí cụ thể hiển thị trên bản đồ, cô nói rõ cho y tá trực.

“Xin đợi một chút, chúng tôi lập tức sẽ cử nhân viên y tế đến đó!”

“Cảm ơn!” Sau khi Chu Nặc tắt máy lại gọi báo cảnh sát sau đó mới quay lại chỗ bùn đất kia, không ngừng gọi tên Tần Kiền.

“Tần Kiền! Tần Kiền!”

Tần Kiền đang trong trạng thái hôn mê dường như không có bất kỳ phản ứng nào, vết máu trên chân anh thấm ra quần tây, Chu Nặc không thể kéo anh càng không dám tự ý di chuyển làm vết thương của anh thêm nghiêm trọng, chỉ có thể kiên nhẫn gọi tên của anh.

Tần Kiền chỉ cảm thấy bên tai không ngừng có tiếng gọi tên anh, đúng là ồn ào muốn chết, anh cau mày mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô gái trước mắt. Anh híp mắt, lẩm bẩm nói gì đó, ngay cả anh cũng không nghe rõ.

Chu Nặc lại nghe rất rõ ràng, anh đang nhấn mạnh một câu: “Tôi không phải tên Tiền Tiền.”

Cô dở khóc dở cười, chỉ có thể tiếp tục gọi anh Tiền Tiền, Tiền Tiền, thật lòng hi vọng anh sẽ không dễ dàng chết như vậy.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp