Cùng Tướng Quân Nghèo Xuyên Qua

Chương 5


6 tháng

trướctiếp

 

Hôm nay nữ học dạy môn Nhiễm Tòng Quân thích nhất, theo cách nói của hiện đại của nàng, giống như thời khóa biểu theo kế hoạch của mình, một chương trình học để sau này gả chồng làm đương gia chủ mẫu.

Là môn duy nhất Nhiễm Tòng Quân không bị thành tích đếm ngược, một môn khác chính là tính sổ.

Cả buổi sáng Nhiễm Tòng Quân đều lơ đãng nghe ma ma giảng bài: Thời tiết nào thích hợp tổ chức yến hội gì, nếu chủ nhà và nhà khác có thù oán thì phải sắp xếp vị trí như thế nào, chuẩn bị đại tiệc cần tập trung chuẩn bị những gì.

Chờ đến khi tan học, Nhiễm Tòng Quân từ chối không đi chơi mạt chược, lên xe ngựa đã chờ từ lâu, hướng về đường Đông Hoa.

Phố Đông Hoa ở Lăng Châu, là khu phố phồn hoa nhất trong thành, đường lớn to rộng bằng phẳng, nhìn qua hai bên có thể nhìn thấy thanh lâu, quán trà, quán rượu, tiếng người bán hàng rong dọc đường không ngừng vang lên.

Nhiễm Tòng Quân vén một góc rèm lên, âm thầm quan sát đường phố Đông Hoa.

Đã lâu không tới, có mấy cửa hàng đã thay tên đổi họ, phía trước là một cửa hàng dị vực xa lạ, ngoài cửa treo một tấm thảm dệt tay thêu chỉ vàng, ngoài cửa còn có hai nam nhân ngũ quan đoan chính không ngừng giới thiệu từng món hàng, khách hàng tấp nập.

Hàng trang sức này mới khai trương đầu năm nay, chỉ mới ngắn ngủi ba tháng đã cướp hơn phân nửa chuyện làm ăn ở Đa Bảo Các của Nhiễm Tòng Quân, nàng lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Xe dừng trước cửa Xuân Ngọc Lâu, tử lầu ba tầng to lớn là đệ nhất tửu lầu ở Giang Nam….

Tửu lầu Nhiễm gia.

Ngoài cửa treo các loại đèn lồng, hình cá, hình thỏ đang nhảy múa trong gió. Bảng hiệu là Nhiễm Tòng Quân đặc biệt mời danh nho về đề chữ, làm bằng gỗ lê vàng, vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy mức bức bình phong sơn thủy, đây là bình phong tám mặt do đích thân Lý Sơn Nhân vẽ, rất nhiều văn nhân khách quý từ xa xôi vạn dặm tới Xuân Ngọc Lâu chỉ vì muốn được nhìn thấy tranh của Lý Sơn Nhân.

Tầng một bàn ghế rải rác, Nhiễm Tòng Quân đi tới nhã gian Xuân Hoà trên tầng cao nhất.

Xuân Ngọc Lâu, cao thêm một tầng sẽ càng thêm yên tĩnh, cao quý.

Nhiễm Tòng Quân sử dụng cách quảng cáo thời hiện đại, chỉ có tiền thôi thì không đủ, muốn tiến vào nơi cao cấp nhất, ngoại trừ giới thiệu của khách quen còn cần phải tích lũy thêm một mức độ nhất định. Một khi ý tưởng này đưa ra, danh môn vọng tộc cũng vì có thể mở tiệc chiêu đãi trên tầng cao nhất của Xuân Ngọc lâu mà kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không thiếu người vung tiền như rác chỉ vì có tiếng đứng ở nhã gian trên tầng cao nhất.

Là thật là giả chỉ có một mình Nhiễm Tòng Quân mới biết.

Một mình nàng đến nhã gian Xuân Hoà trước, Thu Họa và Xuân Vũ đều ở lại tầng một.

Tầng ba, tiếng nước róc rách đổ xuống, có nhạc cơ chơi đàn tỳ bàn, nhẹ nhàng mang theo tiếng nước. Từng gian dùng trúc xanh và bình phòng ngăn cách, khoảng cách từng gian đều không nhắn, mỗi món đồ điêu khắc đều là trân phẩm do nghệ nhân nổi danh Cảnh triều làm ra. Một tấm vải lụa giá trị ngàn vàng, mấy con cá cẩm lý ( cá koi) mập mạp vẫy đuôi trong ao nhỏ khoét rỗng ở giữa.

Tầng ba Xuân Ngọc Lâu đương nhiên là nơi thích hợp nhất để nói chuyện ở Lăng Châu.

Nhiễm Tòng Quân đẩy cửa Xuân Hòa các ra, không ngoài dự liệu, bên trong không một bóng người, chỉ có làn khói mỏng lượn lờ.

Nàng đặt tư liệu mang đến lên bàn bên trái, mở cửa sổ nhìn dòng người tấp nập bên dưới Xuân Ngọc Lâu.

 “Kẽo kẹt ——” Cửa mở ra, mang theo cơn gió nhẹ, sau đó tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Hàn Mộ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy nữ tử tựa vào lan can nhìn về phương xa, yếu ớt như người không xương lại không nhịn được nhíu mày.

Nhiễm Tòng Quân nhìn nam nhân trước mặt, khẽ nâng cằm: “Mời ngồi, Hàn tướng quân, ta đã gọi đồ ăn rồi, lát nữa sẽ mang lên.”

Hàn Mộ nhìn khuôn mặt nhỏ như bàn tay của Nhiễm Tòng Quân, trên cần cổ thanh tú còn dính vài vết đỏ như máu, che đi dấu tay hắn để lại hôm qua.

Cảm xúc trong mắt dần cuộn lên, những vết đỏ do chính nàng cào ra chỉ để che dấu dấu tay tàn nhẫn của hắn.

Hắn im lặng thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua bài trí trong phòng, tính toán một bữa ăn sẽ tốn bao nhiêu bạc.

Xuân Ngọc Lâu là tửu lầu xa xỉ nhất Lăng Châu, Nhiễm Tòng Quân hẹn gặp hắn ở đây, cho dù từng nhìn thấy tài lực của Nhiễm gia, biết một bữa cơm ở đây đối với nàng chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con, nhưng cũng không thể vì vậy mà để một nữ tử trả tiền.

Đêm qua Hàn Mộ đã lục tung hết mấy chục lượng bạc dưới đáy hòm của hắn tới đây, nhìn chén vàng đĩa ngọc trước mặt chỉ hy vọng mấy chục lượng này có thể đủ được một bữa cơm.

Một lúc sau, trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, chỉ có hai người Hàn Mộ và Nhiễm Tòng Quân, Nhiễm Tòng Quân đã tự chủ gọi tám món mặn hai món canh.

Ngày đó Hàn Mộ trong thân thể nàng ăn quá nhiều, khiến hai ngày liên tiếp nàng đều khó chịu không muốn ăn uống, chỉ ăn chút điểm tâm và hoa quả đã xem như một bữa cơm.

Lần này cũng không ngoại lệ, cầm đũa ngọc gắp một ít rau xanh liền dừng đũa, cầm một miếng hoa quả từ từ ăn.

Hàn Mộ nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon, bụng kêu cồn cào, Nhiễm Tòng Quân còn chưa đặt đũa xuống, hắn đã ăn xong ba bát cơm.

Nhìn nàng đặt đũa xuống, bản thân hắn cũng buông đũa, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện.

 “Ngươi ăn đi, ta từng nghe tới lượng cơm của ngươi, tám món đồ ăn ngươi còn có thể ăn hết, ta không có khẩu vị, ăn một chút trái cây là được.” Nhiễm Tòng Quân ở nữ học cả buổi sáng, quay về lại sửa sang tư liệu đến khuya, bây giờ toàn thân chán nản, chỉ muốn lười biếng dựa lưng nghỉ ngơi.

Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ ăn cơm, tốc độ hắn ăn rất nhanh nhưng không mất văn nhã, kích thích khẩu vị, nàng lại cầm đũa lên ăn thêm hai miếng, chỉ một lát đồ ăn trên bàn đã gần hết.

Hàn Mộ dừng đũa, nhìn Nhiễm Tòng Quân đặt nĩa bạc xuống, đi đến bên cạnh bàn, vẫy tay gọi hắn lại gần.

Trên bàn chất đầy giấy tờ lớn nhỏ, Hằn Mộ đảo mắt nhìn qua một chồng thư, bàn tay to lớn vân vê trang giấy.

Trang giấy ngập tràn chữ trâm hoa nhỏ*, đều là những lời chào hỏi vô nghĩa.

(*Chữ trâm hoa Tiểu khải: là chữ khải thư viết nhỏ, Trâm Hoa Tiểu Khải là một tự thể do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Tương truyền Vệ Phụ Nhân là thầy của Vương Hi Chi. Gia tộc họ Vệ nhiều đời theo nghiệp chữ nghĩa, văn chương và có nhiều người là thư pháp gia nổi tiếng đương thời. )

 “Ngươi phải học chữ của ta, học cách viết chữ trâm hoa nhỏ, như vậy chúng ta mới không dễ bị phát hiện.”

Hàn Mộ từng nhìn thấy chữ của Nhiễm Tòng Quân ở Vân Thư Viên, chữ trâm hoa nhỏ rất đẹp.

Cuộc sống bình thường của Nhiễm Tòng Quân cũng rất xa hoa tinh xảo, ngay cả giấy Tuyên Thành dùng hàng ngày cũng được nhuộm hương.

Nét chữ hắn cứng cáp mạnh mẽ, tiêu sái như con người hắn, nhìn từng dòng chữ trâm hoa nhỏ thẳng tắp trong tay, Hàn Mộ yên lặng thở dài, đột nhiên thay đổi phong cách viết chữ khác hoàn toàn, đối với hắn đúng là không dễ chút nào. 

Nhiễm Tòng Quân lại đưa một mảnh tờ giấy Tuyên Thành đến trước mặt hắn, Hàn Mộ nhướng mi: “Đây là cái gì?”

 “Những người thân thiết với ta, còn có một số mối quan hệ trong nhà ta.”

Nhiễm Tòng Quân đặt tên mình ở giữa, sử dụng sơ đồ cây để thể hiện mối quan hệ của cô với những người thân thiết bên cạnh, từ người hầu của mình đến những người quan trọng trong nhà ngoại tổ mẫu, lại đến một nhà phụ thân đang sống trong kinh, còn cố tình dùng chu sa để đánh dấu, sơ đồ cây có rất nhiều nhánh, nhưng chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn rõ quan hệ.

Hàn Mộ nhìn sơ đồ cây, hai mắt sáng lên, phương pháp này đúng là thú vị, chỉ mấy cành cây đơn giản, vài đoạn đường thẳng giao nhau, nối liền đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ của từng người trong nhà, dùng để ghi chú từng người trong quân đúng là không thể tốt hơn.t.y.t

 “Của ngươi đâu?” Nhiễm Tòng Quân nhìn Hàn Mộ, vươn một bàn tay ra đòi tin tức của hắn, cau mày lại, vẻ mặt bất mãn lộ ra lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét, chỉ có đáng yêu.

Hàn Mộ nghe vậy, yên lặng lấy trong vạt áo ra một xấp thư.

Vừa đặt vào tay Nhiễm Tòng Quân, giây tiếp theo lại giơ lên cao, uy hiếp: “Bây giờ xem như hai người chúng ta là một, ta mới có thể cho ngươi xem, nếu ta nghe được mấy lời đồn đại vớ vẩn bị lộ ra ngoài….” Trong mắt hắn hiện lên chút lạnh lẽo: “Trưởng nữ Nhiễm gia ta đã dám giết, vậy Lý gia cũng tương tự.”

Nhiễm Tòng Quân nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt, giết nàng sau đó tiêu diệt Lý gia đối với Hàn gia sẽ có chút phiền phức, nhưng không phải không thể.

Nàng lại nghĩ tới mấy lời đồn bên ngoài của Hàn Mộ, khẽ cụp mắt, hàng lông mi dày khẽ khép lại, đổ bóng xuống, lại kiên định ngước mắt lên: “Đương nhiên ta sẽ không truyền ra ngoài, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với chuyện của ngươi.”

Hai người lại tiếp tục nói tới cuộc sống hàng ngày.

Hàn Mộ: “Binh thư quá nặng, ngày mai ta sẽ để người đưa một ít tới chỗ của ngươi, trong đó có ghi chú của ta, ngươi xem trước đi.”

 “Biết rồi còn lớp học nữ hồng của ta, chi bằng ta để một nha hoàn qua dạy cho ngươi. Nếu không đến lúc đó thành tích đếm ngược từ dưới lên ở nữ học chắc chắn là tên của ta.”

Nhiễm Tòng Quân nghĩ đến bình hoa hôm đó của Hàn Mộ ở lớp học của Miêu nương tử, đúng là cực kỳ xấu, so với bình hoa trong phòng ngủ của ngoại tổ mẫu còn xấu hơn không biết bao nhiêu lần, còn bị biểu tỷ muội cười nhạo hồi lâu.

Thành tích của nàng ở nữ học vốn đã bình thường, bây giờ lại không biết Hàn Mộ lại xuyên vào thân thể nàng lúc nào, nếu đúng lúc đang kiểm tra ở lớp vậy không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Hàn Mộ ở bên cạnh còn đang nhìn sơ đồ quan hệ: “Ngươi và cha ngươi không ở cùng một chỗ, sau này cũng không ở chung có phải không?”

Toàn bộ Lăng Châu đều biết mười mấy năm trước Nhiễm đã chuyển vào kinh, tổ phụ Nhiễm Tòng Quân tuổi cao vẫn tiếp tục ở lại Lăng Châu, mấy năm trước đã chết bệnh.  Lúc chuyển đến kinh thành, Nhiễm Tòng Quân vẫn còn nhỏ nên không đưa nàng theo, chỉ để nàng ở lại nhà ngoại tổ mẫu dạy dỗ.

Lúc Nhiễm Tòng Quân mới xuyên về còn tưởng mình lấy được kịch bản của Lâm Đại Ngọc hay Tiết Bảo Thoa, nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn khác với hai người Lâm Tiết.

(Hai nhân vật trong tiếu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.)

Cha Nhiễm chuyển đến kinh thành không đến hai năm đã cưới tục huyền, Lý gia và tổ phụ lo lắng Nhiễm Tòng Quân tuổi còn nhỏ không hợp với thời tiết kinh thành, lại lo lắng kế mẫu tâm địa xấu xa nên tiếp tục giữ Nhiễm Tòng Quân lại bên mình.

Sau khi tổ phụ của đời, chuyện làm ăn của Nhiễm gia ở Giang Nam cũng tự nhiên rơi vào tay Nhiễm Tòng Quân, nàng nghe nói kế mẫu ở kinh thành từng làm ầm lên vài lần, cha Nhiễm nhớ mong con gái lại nghĩ đến quyền thế của Lý gia ở Giang Nam, nên vẫn tiếp tục để nàng lo chuyện buôn bán trong nhà.

Cữu cữu, cữu mẫu đối với nàng rất tốt, mọi chuyện ở Vân Thư Viên cũng do tự nàng làm chủ, cho nên có thể yên tâm sống lâu dài.

Nhiễm Tòng Quân suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ta không vào kinh, sau này cũng không gả tới đó, cho nên sẽ không ở cùng một chỗ.”

Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy lồng ngực có hơi nghẹn ngào, ở thời hiện đại, cha mẹ bận rộn công việc, không có nhiều thời gian quản giáo nàng, đến cổ đại cũng chỉ được cha mẹ ruột yêu thương hai năm, thậm chí còn vì lúc đó còn là trẻ con nên không nhớ được rõ ràng.

Nhiễm Tòng Quân  chỉ có thể đổi chủ đề, cầm một phong thư đẩy tới trước mặt Hàn Mộ.

Một bàn tay thon dài, mềm mại.

Hàn Mộ nhập ngũ từ sớm, nhìn ra cũng chỉ là những ngón tay đầy vết chai và miệng vết thương, thậm chí còn hơi vặn vẹo biến dạng, nhìn ngón tay sơn móng duỗi ra trước mặt, vòng ngọc trên cổ tay kêu leng keng, lại không nhịn được nắm chặt.

Mang theo nghi ngờ mở phong thư ra, mấy tờ ngân phiếu hiện ra trước mặt hắn.

Năm vạn lượng bạc!

Hàn Mộ lập tức đóng phong thư này lại, trả cho Nhiễm Tòng Quân, nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”

 “Cho ngươi tiền đó,  ngươi không thấy sao?”

“Ngươi!”

“Hôm đó ta đã nhìn qua sổ sách của ngươi, dựa vào cách nuôi binh của ngươi, không đến một năm nữa, ngươi sẽ phải lấy bảo bối được ban thưởng trong kho ra bán, cầm lấy ngân phiếu của ta, sửa lại phòng ngủ của ngươi cho mềm một chút, cũng mua thêm mấy bộ quần áo mới.”

Từ lúc Hàn Mộ mới bước vào Nhiễm Tòng Quân đã nhận ra hôm nay hắn mặc y phục của Cẩm Tú Phương đã ra từ hai năm trước, màu vài đã phai bớt, lại nghĩ đến hôm đó đi ngủ, cổ tay áo trung y của hắn cũng đã sờn đi.

Hàn Mộ có thể không quan tâm đến chất lượng cuộc sống nhưng Nhiễm Tòng Quân thì không, hai đời người cũng mấy chục năm, nàng chưa từng phải ăn cải trắng, mặc quần áo rách bao giờ!

Phòng tai nạn chưa xảy ra, cứ đưa bạc cho Hàn Mộ trước, để hắn sửa lại phòng ngủ cho đàng hoàng, ít nhiều cũng được một giấc ngủ ngon.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp