Cùng Tướng Quân Nghèo Xuyên Qua

Chương 4


6 tháng

trướctiếp

 

Đang muốn cưỡi ngựa đi đâu?

Nhiễm Tòng Quân  chỉ có thể dựa vào cơ bắp của thân thể này giữ chặt dây cương, giảm tốc độ đi theo những người khác.

Hướng này hình như là ra ngoài thành.

Ngựa phi nước đại, chỉ tốn thời gian một chén trà, doanh trại ngoài thành đã xuất hiện trước mặt Nhiễm Tòng Quân.

Nàng học những người khác chặt dây cương, hai bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng chỉ sợ bị văng ra khỏi ngựa.

Lùi về phía sau, lần lượt từ trên ngựa xuống.

Có thể là do bản năng của cơ thể này, nàng  vẫn có thể ngồi thẳng cưỡi được một đoạn, nếu đặt vào thân thể kia của nàng có lẽ xương cốt đã tan thành từng mảnh.

Bên ngoài doanh trại có mấy nam nhân mặc áo giáp, tay cầm trường thương nhìn vào đống lửa đang cháy cùng một nhóm binh kinh.

Có mấy người đi tới đứng bên cạnh Nhiễm Tòng Quân, nàng vừa liếc mắt đã nhận ra người đứng gần, Thạch Duệ, phó tướng của Hàn Mộ.

Người hôm qua còn làm ầm lên trong thư phòng nói muốn mua ngựa.

Nhiễm Tòng Quân vẫn đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, cố gắng không nói lời nào, cũng không làm gì để che giấu bản thân.

Đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, theo bản năng dựa vào yên ngựa của người bên cạnh, nhắm mắt, trước mắt tối đen.

Sau một hồi choáng váng, còn chưa kịp mở mắt, mùi hương quen thuộc đã theo gió tràn vào phổi.

Nhiễm Tòng Quân vừa mở mắt đã nhìn thấy tấm màn thêu hoa quen thuộc.

Bàn thấp trước mặt trải một tờ giấy Tuyên Thành, viết mấy chữ rõ ràng:

Ngày mai giờ Tỵ canh ba, Tam Thanh Quan ngoài thành, trong đình hóng gió.

Vết mực còn chưa khô, nét bút rất mạnh mẽ.

--

Lăng Châu mưa nhỏ liên tiếp mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tạnh.

Các nhà đều tranh thủ ra ngoài mua đồ.

Đường phố trong thành nhộn nhịp người qua lại, đám đông náo nhiệt, vừa đến giờ Thìn, tiếng rao hàng phố trên phố đã vang lên liên tục.

Nhiễm Tòng Quân từ cửa hông Vân Thư Viên đi ra, đỡ tay Thu Họa bước vào một chiếc xe ngựa xa hoa.

Vị trí sát cửa sổ trong xe trải thảm lông màu vàng ngỗng, ở giữa đặt bàn nhỏ, trên bàn có hộp tròn bốn ô đựng các loại bánh ngọt.

Sáng dậy sớm còn chưa kịp dùng bữa, Nhiễm Tòng Quân cầm hai miếng điểm tâm lót dạ.

Đường ngoài thành lầy lội khó đi, Nhiễm Tòng Quân ngồi trên xe ngựa xóc nảy, xốc rèm cửa sổ lên một khe nhỏ, trên đường cũng không có nhiều người người đi dâng hương.

Xe ngựa chạy qua lớp đất mềm để lại những vết hằn thật sâu.

Hôm nay Nhiễm Tòng Quân ra ngoài chỉ dẫn theo bốn hộ vệ, Xuân Vũ và Thu Họa đều ngồi bên cạnh hầu hạ Nhiễm Tòng Quân.

 “Cô nương, hôm nay cũng không phải mùng một hay mười lăm, tại sao lại muốn đi dâng hương.” Đường đi xóc nảy, Thu Họa chỉ có thể cất từng tách trà trong xe đi.

 “Đêm qua mơ thấy mẫu thân, nên sáng nay muốn đi thắp một nén nhang.” Nhiễm Tòng Quân lạnh nhạt nhìn phong cảnh ngoài xe.

Từ sau khi Hàn tiểu tướng quân lập phủ ở Bình Châu, lưu dân ở ngoại ô cũng ít dần.

Hàn tiểu tướng quân là bá vương nổi tiếng đất Giang Nam, nghe nói tính tình thô bạo nhưng lại được dân chúng vô cùng yêu quý.

Nếu thật sự hoán đổi thân xác, nếu có một ngày nào đó thực sự không thể hoán đổi lại được nữa, nàng sẽ làm gì để đảm bảo bá tánh một phương được an cư lạc nghiệp đây.

Nửa giờ sau, xe ngựa dừng lại ở sườn núi Thanh Lăng, Tam Thanh Quan nằm trên đỉnh núi Thanh Lăng, người dân trong thành đều cảm thấy tự mình lên núi, lời khẩn cầu sẽ linh nghiệm hơn, thời gian lâu dần cũng biến thành truyền thống.

Hôm nay tới thắp hương, Nhiễm Tòng Quân ăn mặc đặc biệt khiêm tốn, nhã nhặn.

Nàng mặc váy lụa màu bạc thêu hoa cỏ, kết hợp với áo choàng dài có hoa văn cành trúc sẫm màu, mái tóc đen cột sợi dây lụa đỏ, bên trên chỉ có một cây trâm ngọc.

Bên ngoài Tam Thanh Quan

Trong quan, hương khói tràn đầy, từ dưới chân núi đã có thể nhìn thấy khói hương lượn lờ, chính điện thờ chín mười chín vị kim tôn, gương mặt hiền từ, nhóm lão đạo quỳ gối tụng kinh ở hai bên.

Nhiễm Tòng Quân cung kính dâng hương, dập đầu quỳ xuống.

 “Hai người các ngươi đi lấy kinh bình an lần trước ta để ở đây giùm ta, ta vào quan đi dạo, muốn gặp đạo trưởng.”

Nhiễm Tòng Quân nhìn Thu Họa Xuân Vũ đi thật xa, chỉ nói không muốn gặp người lạ nên để thị vệ rời đi.

Đình hóng gió cách đạo quan không xa, hôm nay trời nắng, nhưng đường phố vẫn có chút ẩm ướt, đến giày Nhiễm Tòng Quân đã sớm ướt sũng, làn váy cũng dính chút nước bùn lầy lội.

Dọc theo đường mòn đi xuống, hai bên cỏ  dại xum xuê, sương mù trong núi bao phủ đình hóng gió, phủ lên một tầng sa mỏng khiến nơi này càng trở nên mờ ảo.

Từ xa đã nhìn thấy một nam tử đứng trong đình, tóc dài được tết thành bím nhỏ, kết thúc bằng lụa đỏ, sau đó được tết thành một bím lớn trên đỉnh đầu.

Y phục tay bó màu đỏ,  toàn thân có hoa văn thêu phức tạp, thắt lưng đeo đai lưng da màu đen, bên hông đeo một con dao găm chạm khắc đính đá, vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, ngập tràn vẻ hoang dã , y như báo hoang trong núi.

Nhiễm Tòng Quân tập trung tinh thần, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nhanh chóng bước vào đình hóng gió.

Nam tử xoay người, Nhiễm Tòng Quân thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Ngũ quan như đao khắc, lông mày như mực vẽ, ánh mắt sắc bén, môi mím thành một đường, trong mắt mang theo khí lạnh gần như có thể giết chết người đối diện.

 “Hàn công tử.” Nhiễm Tòng Quân chào hỏi, Hàn Mộ lại nhìn chằm chằm vào nàng.

 “Đúng là rất xinh đẹp, không hổ là mỹ nhân nổi danh Giang Nam.” Hàn Mộ bình tĩnh nói.

Nhiễm Tòng Quân mỉm cười: “Hẳn là Hàn tướng quân đã sớm quen thuộc với khuôn mặt này, không phải ngài từng nhìn thấy trong gương đồng nhiều lần rồi sao?”

Nhiễm Tòng Quân nói thẳng, trực tiếp nói ra chuyện của nàng và Hàn Mộ.

Hàn Mộ tiến lên, bàn tay to lớn bóp cổ Nhiễm Tòng Vân, chậm rãi siết chặt.

 “Ta không biết ngươi dùng yêu thuật gì làm ra chuyện này, nhưng chỉ cần ngươi chết, cái gọi là trao đổi linh hồn này sẽ không còn nữa.” Hàn Mộ ghé sát vào tai Nhiễm Tòng Quân, hơi thở theo từng chữ sát gần, nhưng không cảm nhận được chút ấm áp nào cả mà chỉ có ớn lạnh, mang theo hương vị giết chóc.ứng dụng t-y-t

 “Hàn tướng quân.” Tay Hàn Mộ tiếp tục siết chặt, khiến Nhiễm Tòng Quân dặn ra từng chữ khó khăn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

 “Hôm nay ngươi dám giết ta, ngày mai bản đồ phòng thủ trong thành của ngươi sẽ xuất hiện trên bàn thiên tử.” 

Hàn Mộ càng dùng nhiều sức, như muốn bẻ nát xương cốt Nhiễm Tòng Quân.

 “Hôm nay nếu ta chết ở Tam Quan Thanh, Nhiễm gia Lý gia sẽ trực tiếp tới phủ tướng quân đòi công bằng, quân đội của tướng quân còn phải dựa vào bạc của nhà ta, Nhiễm gia, Lý gia là vọng tộc Giang Nam, là trọng thần tâm phúc của bệ hạ, ngươi dám đụng đến ta.’ Nhiễm Tòng Quân lạnh giọng quát lớn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Mộ nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tòng Quân, có chút khó hiểu.

Bàn tay to lớn trên cổ dần thả lỏng, thả Nhiễm Tòng Quân xuống.

Nhiễm Tòng Quân mở miệng hít thở vội vàng, ánh mắt phòng bị nhìn Hàn Mộ.

Hàn Mộ nhìn Nhiễm Tòng Quân ngã xuống cột đá bên cạnh, lồng ngực phập phồng, cố gắng hít thêm không khí vào phổi, khóe mắt đỏ bừng, vài giọt nước mắt rỉ ra, lông mày khẽ cau lại, tóc cũng rối loạn vì giằng co, làn váy nhăn nhúm.

Như đóa hoa mỏng mảnh tỏa sáng trên mặt nước, sinh ra cảm giác xinh đẹp động lòng người.

Hàn Mộ tiến lên, nhìn ánh mắt cảnh giác của Nhiễm Tòng Quân, nhếch miệng cười, cúi người nhặt trâm ngọc vừa rơi xuống đất: “Trâm ngọc của ngươi.”

 “Đa tạ Hàn tướng quân.” Giọng nói khàn khàn có chút nghẹn ngào.

Nhiễm Tòng Quân chỉnh lại y phục, vuốt tóc mái rối loạn ra sau: “Sau này tướng quân muốn làm gì?” Giọng điệu đã không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa mà mang theo bình tĩnh lạnh nhạt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

 “Tướng quân, im lặng không nói lời nào, giết người không giải quyết được vấn đề. Nếu sau này ngươi ra trận giết địch chúng ta lại hoán đổi thì phải làm sao, nếu tương lai ta gả chồng động phòng mà chúng ta lại thay đổi thì sao?”

Hàn Mộ nghe Nhiễm Tòng Quân nói đến chuyện hoán đổi trong lúc nàng động phòng, khuôn mặt dần đỏ lên, sau đó lại chuyển thành đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước khi giải quyết xong chuyện này, hai người chúng ta không ai được thành thân.”

Nhiễm Tòng Quân ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ, khóe miệng nhếch lên:“Hàn tướng quân, một khi đã như vậy bây giờ chúng ta phải bắt chước lẫn nhau. Chỉ hai ngày ngắn ngủi chúng ta đã trao đổi hai lần, nếu thời gian thay đổi càng dài, chúng ta phải làm thế nào?”

 “Cho nên, Hàn tướng quân, ngươi nói cho ta biết thói quen sinh hoạt của ngươi, tương tự, ta cũng sẽ nói hết cho ngươi biết, không nửa lời giấu giếm.”

 “Làm càn! Đây đều là chuyện cơ mật trong quân!” Hàn Mộ lạnh giọng khiển trách.

“Nhưng nếu thật sự có một ngày, ngươi đang đi tuần, hay ta đang nói chuyện ở nhà cữu cữu thì sao, nếu chúng ta không biết gì nhất định sẽ bị lộ ngay lập tức, cho nên bây giờ hai chúng ta phải trao đổi thông tin mới có thể bảo vệ được bản thân.”

 “Từ khi chúng ta bắt đầu thay đổi, hai người chúng ta đã đứng cùng một phía.” 

Hàn Mộ tặc lưỡi, bực bội ngồi trên mặt đất, tùy ý co duỗi chân, giọng điệu dần thả lỏng: “Vậy ngươi nói phải làm sao đây, hôm qua ta vừa mở mắt ra, trong tay còn cầm khăn thêu, chẳng lẽ sau này còn bắt ta mỗi ngày học thêu thùa sao?”

 “Ta ở trong người ngươi mới là xui xẻo đó? Ngươi ngủ trên giường kiểu gì vậy, chỉ có một tấm gỗ cứng, bữa tối cũng không có lấy một miếng thịt.” Nhiễm Tòng Quân nhìn vẻ mặt Hàn Mộ thận trọng oán trách.

Mặt Hàn Mộ đỏ lên: “Ta... Ta là quan tâm tướng lĩnh! Hơn nữa, không có thịt thì sao, củ cải trắng không thể ăn được sao?”

 “Ta đã nghe thị nữ của ta nói, hôm đó một mình ngươi có thể ăn hết một con gà nướng! Hàn tướng quân không có tiền ăn thịt cứ việc nói thẳng.”

Hai người ngồi dưới đất tranh cãi hồi lâu, cũng không đưa ra được ý tưởng gì mới.

 “Như vậy đi, hôm nay ta tới Tam Quan Thanh thắp hương, Hàn tiểu tướng quân từ xa nhìn thấy ta, vừa gặp đã thương, đời này không phải ta không cưới, như vậy hai chúng ta có thẻ thường xuyên ra ngoài, đến lúc đó học tập lẫn nhau cũng tiên hơn một chút.”

Hàn Mộ nhướng mày: “Dựa vào cái gì mà ta phải là người vừa thấy đã yêu, mà không phải ngươi nhìn thấy bản tướng quân liền quyết định đời này không phải ta không gả.”

Nữ tử trước mặt đúng là khác biệt, sau khi hoán đổi thân thể lập tức tới thư phòng của hắn bắt đầu quan sát thân phận và tình hình của hắn, còn biết đặt du ký lên trên để che giấu.

Hôm nay gặp mặt, suýt bị hắn bóp chết nhưng Nhiễm Tòng Quân cũng không sợ hãi, hiện tại lại có thể bình thường tranh luận với hắn sau này nên làm thế nào.

Nhiễm Tòng Quân ngẩng đầu nhìn sắc trời, sương mù trên núi dần tản đi, ánh mắt trời chiếu vào bụi cỏ, giọt sương long lanh phản chiếu ánh sáng.

Tiếng nói chuyện ở đạo quan trên đỉnh núi dần lớn, không thể tiếp tục ở đây nữa.

“Muộn rồi, nha hoàn còn đang đợi ta, trưa ngày mai ở nhã gian Xuân Vũ Lâu, ngươi ở đó chờ ta, mang theo tin tức của ngươi, chúng ta cùng nhau trao đổi.” Nhiễm Tòng Quân nói với Hàn Mộ.

 “Đúng rồi, võ tướng Thạch Duệ bên cạnh người, người đen đen cao cao nhìn qua có vẻ trung hậu thành thật, khá thú vị.:”

Trên đỉnh núi, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Thu Họa và Xuân Vũ đang tìm người.

“Ai, hai tỳ nữ kia của ngươi, một người tên Xuân Vũ, còn một người tên là gì?” Nhiễm Tòng Quân hét to với Nhiễm Tòng Quân.

 “Thu Họa, Xuân Vũ là hai đại nha hoàn của ta, nhớ cho kỹ.” Nhiễm Tòng Quân nói xong, vội vén làn váy lên chạy xuống núi.

Một mình Hàn Mộ chậm rãi đi xuống chân núi.

Thạch Duệ dắt hai con ngựa ngồi chán nản trên tảng đá lớn, trong miệng ngậm một cây cỏ dại, mút lấy vị ngọt trong thân cây.

Hàn Mộ đi vòng ra sau lưng Thạch Duệ, vỗ đầu hắn một cái, rồi xoay người lên ngựa.

"Sao tướng quân lại đánh ta!" Thạch Duệ tức giận nói.

“Nhìn ngươi y như tên ngốc!”

“Tên ngốc?” Thạch Duệ khó hiểu gãi đầu: “Sao tướng quân đi thắp hương lại vui vẻ như vậy? Đạo trưởng cho ngài quẻ đại cát gì sao?”

 “Gặp được một cô nương rất thú vị.” Hàn Mộ cao giọng nói.

 “Cô nương nhà ai? Nếu phu nhân biết nhất định sẽ rất vui. Tướng quân, cuối cùng ngài cũng có người mình thích rồi.

 “Ngày mai sẽ nói cho ngươi.”

Hàn Mộ cưỡi ngựa, vó ngựa nhấc lên trong vũng bùn, sương đọng trên cỏ làm vấy bẩn vạt áo,  ngựa phi nước đại, vừa nói vừa cười.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp