Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

Chương 14 EO CHÓ ĐỰC


6 tháng

trướctiếp

 

“Lận Minh Húc, có phải anh hơm còn iu êm đúng không~~?”

Vẻ mặt cậu u ám, giữa lông mày hiện lên một tia buồn bã, đôi mắt đẹp lúc này tràn ngập lời buộc tội thầm lặng, vừa khơi dậy sự thương hại, đồng thời cũng mạnh mẽ tra hỏi nội tâm người trước mặt.

Thầm nghĩ người trước mắt tâm cứng như sắt đá: ...............

Lận Minh Húc hơi buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Sao cậu lại hỏi thế?”

“Tôi có cảm giác như vậy, giác quan thứ sáu mách bảo”

Thư Vưu vẻ mặt u oán, đèn chưa bật, trong bóng tối đặc biệt có loại bầu không khí quỷ dị: “Tôi cảm giác anh không yêu tôi, một lòng muốn đuổi tôi đi.”

Lận Minh Húc trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại nói: “Cảm giác đôi khi sẽ sai!”

“Gần đây anh cũng đối xử lạnh lùng với tôi.” 

Thư Vưu mở to hai mắt nói dối, nói dối: “Mấy ngày trước tôi nấu cơm anh cũng không thích ăn. “

Lận Minh Húc nhấn mạnh: “ …. Mấy ngày trước tôi hơi bận!”

“Anh nhất định là trong lòng có việc hoặc là bên ngoài có người mới.”

Thư Vưu không chịu buông tha nói: “Thế sao anh không hề cười với tôi?” Cười lạnh, cười nhạo, trào phúng, cười giết người không thể tính.

Lận Minh Húc dừng lại.

Trước đây trên mặt anh ta lúc nào cũng mang theo nụ cười.

Những người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi, chính là những năm tháng đầy tham vọng, hăng hái, không thể chờ đợi để chinh phục thế giới. Năm đó, Lận Minh Húc cũng là thiên kiêu chi tử trong đám người cùng thế hệ, cho dù ai thấy cũng sẽ khen ngợi không thôi.

Chỉ tiếc, từ sau khi Lận gia xảy ra chuyện, trên mặt Lận Minh Húc không còn tươi cười nữa.

Thư Vưu còn lải nhải tiếp tục: “Mấy ngày nay anh đi sớm về muộn, tôi hiểu anh rất áp lực, bận rất nhiều chuyện. Thế nhưng anh không thể không yêu quý thân thể của mình, có việc cũng có thể tâm sự với tôi, tuy rằng tôi cũng không giúp được gì...”

“Không cần.”

Lận Minh Húc ngắt lời cậu, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Anh...”

Thư Vưu đột nhiên ôm tim, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa run rẩy: “Lận Minh Húc, tôi biết gần đây tâm trạng của anh không tốt, nhưng anh cũng không thể..không…”

Lận Minh Húc quay đầu qua bên khác không nhìn cậu nữa, lời nói vẫn lạnh nhạt: “ Nếu như cậu nghĩ như vậy tôi cũng không có biện pháp.”

Thư Vưu: ???

Đối mặt với lời nói cặn bã tiêu chuẩn như vậy, Thư Vưu sửng sốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng nhận ra —— theo cốt truyện, hiện tại Lận Minh Húc đang ở thời điểm u ám nhất trong cuộc đời, thì tâm lý không tốt là điều bình thường.ứng dụng TᎽT

Cậu cho rằng mình đã hiểu nên lập tức thay đổi thái độ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn: “Tôi hiểu rồi.”

Lận Minh Húc cảm thấy không ổn, không khỏi cau mày hỏi: “Cậu hiểu cái gì?”

“Tôi cái gì cũng hiểu rồi!” 

Thư Vưu vẻ mặt bao dung và thấu hiểu: “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ kiên định đứng ở bên cạnh anh, đồng hành và ủng hộ anh.”

“Lận Minh Húc, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn yêu anh, mãi chung trinh~”

Lận Minh Húc hít sâu một hơi, gằn giọng đáp lại: “... Cám ơn.”

“Đừng khách khí.”

Thư Vưu rộng lượng nói: “Hai chúng ta ai đi theo ai nha.”

Thanh niên nói xong những lời này, trong bóng tối vang lên một chút tiếng sột soạt, sau đó một thân thể ấm áp đến gần, chui vào chăn bông của anh.

Lận Minh Húc: !!

Anh còn chưa kịp làm gì, Thư Vưu đã nhanh chóng đổi tư thế, nghiêng đầu qua, mặt đối mặt với anh ta.

“Đến đây nào.”

Thư Vưu mỉm cười: “Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc trà, tôi là hốc cây của anh.”

“Anh muốn nói cái gì cũng được, tôi tai trái nghe tai phải quên, làm người vô tri, kiên quyết bảo vệ tốt sự riêng tư cá nhân của anh.”

Lận Minh Húc cười nhạt, căn bản không có ý cùng người vô tri nói chuyện.

Chỉ là anh không nói lời nào, thì cái miệng nhỏ nhắn của Thư Vưu còn đang không ngừng ba ba: “Anh không nói cũng không sao, tôi có chuyện nói với anh.”

Lận Minh Húc quay đầu nhìn cậu. 

Ánh sáng mờ ảo không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú của người nọ, trong bóng đêm không còn sinh động như ban ngày, nhưng có vài phần nhu hòa.

“Tôi đã nghĩ qua, hiện tại chúng ta không phải... À, trường hợp đặc biệt.”

“Những món đồ cũ tôi có thể bán được bảy tám phần giá trị của nó. Bình thường chi tiêu gì đó, cũng tận lực tiết kiệm một chút.”

“Mặt khác bản thân tôi cũng có thể kiếm tiền, mấy ngày nay tôi kiếm được gần mười ngàn tệ rồi.” 

“Chuyện nhà anh... Anh cũng đừng quá nôn nóng. Người đứng sau có thể đột nhiên làm ra chuyện lớn như vậy, nhất định không phải là hành động nhất thời…”

Bởi vì sợ Lận Minh Húc hoài nghi, lại bởi vì ký ức về cốt truyện không rõ ràng, Thư Hữu lời nói rất mơ hồ, không rõ ràng.

Cậu nói không đầu không đuôi, không hợp lý, nhưng phần lớn ý tứ vẫn biểu đạt rõ ràng.

Lận Minh Húc trầm mặc.

Những lời này, nếu đặt ở trước kia, khi gặp chuyện nghe được có lẽ sẽ an ủi được vài phần.

Nhưng bây giờ...

Vùng đất hoang vu đã lâu lại bị băng tuyết bao trùm, sớm đóng băng, cho dù gió xuân đến, cũng bất quá khơi dậy một tia gợn sóng, cũng không biết có thể ở lại bao lâu.

Chỉ là, dưới lớp băng dày có dòng nước nhỏ chạy róc rách hay không, cũng không biết.

Một lúc lâu sau, Lận Minh Húc thản nhiên nói: “Biết rồi.”

Nếu Thư Vưu muốn nghĩ như vậy thì đối với anh cũng không vấn đề.

Thư Vưu bĩu môi:  “Anh hơm còn iu êm nữa~~.”

Trán Lận Minh Húc giựt giựt: “… Không.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Có.”

“Không có.”

“Có.”

Lận Minh Húc không muốn cãi nhau với học sinh tiểu học, để tránh trình độ của mình giảm xuống bằng Thư Vưu, nên anh nằm thẳng lại không nhìn cậu ta nữa, tỏ vẻ bản thân muốn chấm dứt đề tài: “... Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!”

Không ngờ, Thư Vưu chớp chớp mắt, bướng bỉnh nói: “Vậy bây giờ anh cười một cái xem.”

Lận Minh Húc:…?

“Cười một cái xem nào!” Thư Vưu cố chấp với yêu cầu của mình: “Cười đi rồi tôi sẽ tin là mình nghĩ nhiều!”

Lận Minh Húc mặt không đổi sắc, khóe miệng cứng đờ.

Thư Vưu thấy anh không có phản ứng, chống nửa người dậy, xích tới gần trước mặt anh, chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau, kiên quyết nói: “Cười một cái nào.”

“Bằng không tôi chỉ có thể hiểu lầm rằng anh không thích tôi.”

Khi thân thể của Thư Vưu nhích tới gần, cả người Lận Minh Húc đều căn thẳng theo bản năng.

Nhưng giây tiếp theo, Lận Minh Húc đột nhiên đẩy cậu ra, ngồi dậy bật công tắc đèn: “Đừng nháo nữa!”

Thư Vưu ngã lại trên nệm, chỉ lo kinh ngạc —— sao anh ấy lại phản ứng dữ dội như vậy?

Cơ mà hình như Lận Minh Húc không dùng cánh tay? Dùng eo thôi mà ! Sức mạnh thắt lưng tốt vậy ư?

Cậu vô thức nhìn vào một bộ phận nào đó của đối phương.

Bộ đồ ngủ của anh lộn xộn, thắt lưng gầy nhưng săn chắc cơ cá mập cũng rõ ràng.

Nếu chọc lét ở đây thì sẽ có hiệu quả chứ?

Thư Vưu không nhịn được, vươn bàn tay tội ác ra...

Lận Minh Húc mặt đen bắt lấy móng vuốt của Thư Vưu: “Cậu lại muốn làm gì?”

Thư Vưu háo hức ngước mắt nhìn anh, ngây thơ nói: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh cười.”

“Nguyện vọng hèn mọn nhỏ bé như vậy, thân làm bạn trai anh cũng không thể thỏa mãn một chút sao?”

Lận Minh Húc lạnh lùng: “Cậu thật sự coi tôi là bạn trai sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Thư Vưu ngẩng cao đầu, tức giận nói: “Đây chính là lần đầu tiên tôi nói chuyện yêu đương! Lận Minh Húc anh không thể bội tình bạc nghĩa như vậy được!”

...... Không có người nào mở miệng câu nào là hợp lý câu đó được! 

Đầu của Lận Minh Húc lại có dấu hiệu muốn đau.

Anh đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, tận lực để bản thân không bị cuốn theo tiết tấu của Thư Vưu. Nhưng vào lúc này, cuộn ngón tay lại, móc vào lòng bàn tay anh.

Đầu ngón vừa chạm vào, Lận Minh Húc đột nhiên rút tay lại như bị điện giật: “... Cậu.. cậu lại muốn làm gì?”

“Anh đã hỏi câu hỏi này rồi.”

Thư Vưu ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy bạn trai mình cười, chỉ một lát thôi.”

Ánh sáng đèn soi rõ gương mặt Thư Vưu.

Lại là cái vẻ mong đợi ướt át như chó con đó.

Khiến người ta không kìm lòng được, trong ngực dâng lên cảm giác không nỡ.

Lận Minh Húc bỗng nhiên rũ mắt: “Thư Vưu.”

“Hả?”

Thư Vưu còn đang do dự có nên cù Lận Minh Húc hay không, nghe vậy, chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

Cậu cho rằng là Lận Minh Húc rốt cục bị chọc giận định bỏ cuộc, thì thấy đối phương quay lưng về phía ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cậu. 

Giờ khắc này, ánh mắt đối phương có chút sâu xa.

Lận Minh Húc  đưa tay ra đặt nhẹ lên trên vai trái của cậu, cách một lớp vải mỏng Thư Vưu vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh, hơi dùng sức.

Thư Vưu nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh và nghe thấy được sự đè nén trong câu hỏi: “Cậu thật sự muốn tôi cười?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp