Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

Chương 12 KIM CHỦ BABA


6 tháng

trướctiếp

 

Thư Vưu chạy ra mở cửa như một cơn gió, trong tay vẫn cầm chổi – lùi về phía sau.

Người giao hàng ở cửa sửng sốt: “Xin chào, anh là Thư Vưu?”

“Là tôi.”

Thư Vưu nhìn về phía sau hắn, vừa mừng vừa sợ: “Các anh giao nhanh thế à?”

“Chuyển phát nhanh trong thành phố phải được giao trong cùng ngày.”

Người giao hàng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Chúng tôi đây là chuyển phát nhanh như gió Tây Bắc, hoàn thành nhiệm vụ.”

Thư Vưu nghe thế mừng rỡ: “Để lại số điện thoại cho tôi, lần sau tôi giao hàng sẽ tìm các anh.”

Hai người quét mã cho nhau, Thư Vưu ký tên mình lên phiếu chuyển phát nhanh, cố sức đẩy cái hộp lớn vào trong nhà.

Hộp lớn như vậy nằm trong phòng khách, cảm giác tồn tại cực kỳ rõ ràng.

Lận Minh Húc cũng ngạc nhiên nhìn qua, híp mắt hỏi: “Đây là gì?”

“Khụ.”

Thư Vưu kiêu ngạo ưỡn ngực, chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu lắc lắc theo: “Đây là nệm Simons hôm nay tôi tham gia chương trình, thắng được!”

Cậu cũng không quên nhấn mạnh: “Hàng chính hãng.”

Giá gốc 37980, nhà sản xuất trực tiếp tặng tài trợ, nghe nói ngủ rất êm.

Nhưng Lận Minh Húc nhíu nhíu mày.

Một số ý tưởng trong đầu anh đã tan thành mây khói trước khi chúng kịp hình thành, khi bị người giao hàng nhấn chuông cửa cắt ngang.

“Cậu...”

Lận Minh Húc vừa định mở miệng, Thư Vưu vui vẻ mở bao bì bên ngoài ra, lộ ra tấm nệm trắng tinh bên trong, sờ tới sờ lui.

Vừa sờ, vừa chảy nước miếng nói: “Riêng thuế của nó phải nộp hơn bảy ngàn, trong tay tôi cũng không có nhiều tiền như vậy...”

Bảy ngàn tệ.

Thân thể Lận Minh Húc cứng đờ, trầm giọng hỏi: “Cậu mượn tiền vì khoản này?”

“Đúng vậy.”

Toàn bộ thân thể Thư Vưu sắp dán lên nệm: “Giải thưởng phải nộp thuế 20%... Ngô Hữu Triết, ờ, là người đại diện của tôi đã giúp tôi làm thủ tục, không ngờ lại nhiều như vậy”ứng dụng TᎽT

Dù sao trước kia vận khí của cậu tà tà, chưa từng trúng thưởng gì lớn, nhiều nhất chỉ là một chai nước.

Lận Minh Húc: “…”

Có một số lời bỗng nhiên nghẹn lại, đánh vào lòng gợi lên vài gợn sóng rồi từ từ tiêu tan.

Lận Minh Húc ấn vài cái trên điện thoại, không biết làm cái gì, ngay sau đó bên Thư Vưu nhắc nhở có người chuyển tiền.

Thư Vưu mở ra xem, Lận Minh Húc chuyển tiền cho cậu!

Là mười ngàn tệ!

Thư Vưu kích động: “Lận Minh Húc, anh chuyển dư rồi kìa!”

Lận Minh Húc nhìn đối phương một lúc rồi nói: “Dư thì cậu cứ cầm đi.”

“Thế sao được!”

Thư Vưu nghiêm túc nói: “Tôi phải trả lãi! Thêm ba ngàn tệ, chẳng phải tôi sẽ trả thêm tiền cho anh sao?”

Cậu nhanh chóng chuyển lại ba ngàn tệ.

“Không cần trả lãi.”

Lận Minh Húc tay cầm điện thoại siết chặt, nhận lại ba ngàn tệ Thư Vưu trả lại, thản nhiên nói: “Tôi còn có việc, cậu đi ngủ trước đi.”

Nói xong, cầm laptop vào phòng ngủ phụ.

Bóng lưng không hiểu sao lại chạy trối chết.

Thư Vưu ngẩn người.

Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lận Minh Húc. Nhưng tiền đã đến tay, Thư Vưu nhanh chóng chuyển bảy ngàn tệ cho Ngô Hữu Triết, lại trải nệm lên giường ở phòng ngủ chính, nằm lên thử, lại nhớ tới chuyện tiền, liền tìm giấy bút, nằm sấp trở lại giường viết giấy nợ.

Đây là khoản nợ đầu tiên của Thư Vưu trong hai đời.

Cậu phải tra thử làm thế nào để viết nó.

Tôi là Thư Vưu... Tấm nệm này quả thực là hàng chính hãng trị giá hàng chục ngàn tệ mà, thật thoải mái... Hôm nay cùng Lận Minh Húc... Nằm có thoải mái hơn không? Mềm quá... Mượn mười ngàn nhân dân tệ... Má nó, thật là thoải mái quá, sao mình không nằm xuống một lát... Phù...

Phù phù...

Phù phù

Phù phù...

Cậu ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ liền ngủ đến ngày hôm sau, Thư Vưu ngáp rồi tự nhiên tỉnh lại, Lận Minh Húc đã ra ngoài. 

Thư Vưu nằm ở trên giường duỗi thắt lưng, cảm giác dưới thân có thứ gì đó cộm cộm. Cậu đưa tay thò vào trong chăn, lôi ra một đống giấy nhăn nhúm.

Vẫn còn.

Lấy ra một cây bút bi.

Sao còn cộm?

Lần này là điện thoại của cậu.

Thư Vưu: … 

Trách không được mơ thấy mình đang đạp gió rẽ sóng, gập ghềnh như vậy.

Hơn nữa tối hôm qua cậu đem mấy cái chăn bông trải dưới cùng, rồi mới đặt tấm nệm mới lên, tầng tầng lớp lớp sau khi nằm xuống tự như công chúa đậu Hà Lan, nệm còn cao hơn giường.  

*Chiếu theo sự tích công chúa đậu Hà Lan nha mấy bồ. Ý là nệm dày nhưng vẫn cảm thấy cộm ó.

Nhưng nói đến đây mới nhớ, cậu đã đem hết nệm và chăn bông qua trải trên giường phòng ngủ chính rồi, trong phòng dành cho khách chỉ còn lại một cái giường trống huơ trống hoác. Thế đêm qua Lận Minh Húc ngủ như thế nào?

Mang theo nghi vấn này, Thư Vưu nhìn quanh phòng ngủ phụ một lần không thấy dấu hiệu đêm qua Lận Minh Húc ngủ ở đây.

Máy tính xách tay trong phòng ngủ phụ không có, có thể là do Lận Minh Húc đi ra ngoài mang theo. Trong phòng bếp vắng tanh, cái gì cũng chưa động, đồ ăn cũng không thiếu.

Thư Vưu mạnh dạn đi đến một kết luận: Lận Minh Húc tích cốc.0_0

Sắp thành tiên!

Thư Vưu tạm thời mặc kệ anh, vào phòng vệ sinh để rửa mặt, mang theo thái dương ướt nhẹp đi ra thì điện thoại vang lên. Ngô Hữu Triết gọi điện thoại cho cậu.

“Thư Vưu à? Khi nào cậu rảnh? Chúng ta ra ngoài ăn tối tiện thể nói về sự phát triển sau này của cậu?”

Đây là một điều quan trọng.

Từ khi xuyên qua, kho bạc nhỏ Thư Vưu từng tích góp không còn nữa, xem ra cuối cùng nó sẽ thuộc về cha mẹ cậu. Nhận thấy cơ bản không có khả năng xuyên trở về, cậu phải tính toán thật kỹ sau này.

Cái khác không nói, trong tay không có tiền, trong lòng rất hoảng hốt, còn muốn cùng Lận Minh Húc —— à đúng, giấy nợ còn chưa viết xong!

Thư Vưu vừa đi tìm tìm giấy bút, vừa trả lời Ngô Hữu Triết.

“Đi ra ngoài ăn cơm đắt quá, hiện tại trong tôi không có nhiều tiền. Hay là anh mua đồ ăn tới nhà tôi nấu ăn thế nào?”

Ngô Hữu Triết: ... Hắn chưa bao giờ nghe nói mua đồ xong tới nhà người khác nấu ăn. Còn gì ý nghĩa của việc mời đi ăn nữa??

Nhưng Thư Vưu bây giờ là hy vọng duy nhất của hắn, Ngô Hữu Triết suy nghĩ một chút, gần đây bản thân hắn cũng không dư dả, nên gật đầu đồng ý, nhưng mà đột nhiên nhớ tới một chuyện, buột miệng hỏi: “Vậy bạn trai của cậu có ở nhà không?”

“Có nha!”

Thư Vưu đương nhiên nói: “Anh ấy còn có thể đi đâu?”

Cho dù không ăn cơm, không ngủ, buổi tối Lận Minh Húc cũng phải ngoan ngoãn về nhà —— đơn giản vì không có chỗ nào khác để đi.

Thư Vưu khá tự tin nói: “Tôi là bến cảng mà anh ấy yêu thích. Anh ấy là một cái thuyền nhỏ. Cái thuyền nhỏ mỗi ngày không quay về bến đỗ còn muốn đi phiêu bạt ở đâu nữa?”

Ngô Hữu Triết lại suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Giọng điệu của hắn trở nên phức tạp: “Được rồi, tối nay tôi sẽ đến.”

Vừa lúc đi xem đối tượng của Thư Vưu rốt cuộc là ai. Nếu không... Hắn phải sớm tính toán, hoặc là nghĩ biện pháp, không thể trơ mắt để Thư Vưu ở lại trong hố lửa.

Hai người hẹn thời gian, Thư Vưu gửi địa chỉ nhà cho Ngô Hữu Triết, lại nhớ tới chuyện làm chưa xong liền hỏi người đại diện nhà mình: “Anh biết viết giấy nợ không?”

Ngô Hữu Triết: ???

Trong lòng hắn lộp bộp, vội vàng hỏi: “Cậu nợ ai tiền?”

“Bạn trai của tôi ó.”

Thư Vưu rất bình tĩnh: “Tôi mượn anh ấy bảy ngàn đồng để đóng thuế nệm nên giờ muốn viết giấy nợ cho anh ấy.” 

Ngô Hữu Triết cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng nề, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Cậu mượn tiền của anh ta còn phải ghi giấy nợ? Anh ta không ngủ trên nệm sao?”

“Vậy cũng không giống nhau.”

Thư Vưu nghiêm túc nói: “ Như vậy quyền sở hữu nệm sẽ rõ ràng hơn.”

Đơn giản là của riêng cậu, nếu sau này đi cậu cũng có dễ dàng mang đi.

Ngô Hữu Triết: ... không hiểu, nhưng hắn đã rất sốc.

...... Có lẽ đây là cách mà những người trẻ tuổi yêu thương bây giờ.

Thư Vưu cúp điện thoại, nhắn tin hỏi Lận Minh Húc.

【Kim chủ baba, có ở đó không~ tối nay tôi muốn chiêu đãi người đại diện của tôi ở nhà, ngài có phiền không?】

Lận Minh Húc lập tức trả lời sáu dấu chấm.

【……】

Thư Vưu đánh giá nghiền ngẫm ý nghĩa thâm sâu của sáu dấu chấm  này, hẳn là không ngại.

Thừa dịp hai người một người còn chưa về, một người còn chưa tới, Thư Vưu đem cả nhà quét dọn sơ một lần. Sau khi dọn dẹp xong xuống lầu vứt rác, bỗng nhiên phát hiện trên đường đối diện treo một tấm bảng quảng cáo, một cửa hàng đồ nội thất đang đại hạ giá.

Trong cửa hàng trưng bày một cái bàn làm việc rất đẹp, hình dáng rất cổ điển và đẹp mắt, giống như loại đặt trong phòng làm việc, được làm bằng gỗ đặc nguyên khối. 

Cửa hàng đồ nội thất đóng cửa nên bây giờ đồ bên trong đều được bán đại hạ giá. Nhưng cái bàn này là hàng tốt giá gốc 8999 tệ hiện tại chỉ còn có 3000 tệ. 

*Khoảng 32tr giảm còn 11tr nha.

Thư Vưu động tâm, nhanh chóng đi vào, hỏi ông chủ: “Bàn làm việc trước cửa ông chủ thấp nhất bao nhiêu tiền?”

“Thấp nhất ba ngàn.”

Ông chủ ánh mắt lóe lên, nhìn qua cậu: “Chàng trai trẻ, đây là gỗ tốt đó, mua một lần dùng cả đời, hơn nữa đã là giá thấp nhất rồi, không bằng tiền vốn tôi nhập vô nữa!”

Thư Vưu quyết đoán ra tay: “Một ngàn năm, tôi lấy!”.

Ông chủ ngây người một chút: “Hai ngàn chín, giao hàng tận nhà cho cậu.”

“Một ngàn năm!”

“Hai ngàn tám!”

“Một ngàn năm!”

“Hai ngàn bảy!”

“Một ngàn năm!”

“Hai ngàn sáu!”

Thư Vưu chặc lưỡi nói: “Được rồi, vậy thì hai ngàn sáu”

Ông chủ kiên cường giãy dụa nói: “Thêm một trăm đi tôi giao hàng tận nhà cho cậu!”

Thư Vưu cũng rối rắm một giây: “Thấy tiểu khu đối diện kia không? Ông chủ giúp tôi đưa vào trong thang máy, tôi thêm anh mười tệ” 

Ông chủ: “... Cậu thắng rồi.”

Hai người hồng hộc đem bàn làm việc đẩy thang máy, sau đó Thư Vưu dùng hết sức bình sinh đẩy vào nhà. Sau khi vào cửa, cậu đứng căn nhắc một hồi lâu mới đẩy bàn làm việc vào trong phòng ngủ phụ, giường thì đẩy sát vào góc tường.

Cứ như vậy, phòng ngủ phụ liền biến thành thư phòng.

Thời gian cũng sắp đến, chuông cửa vang lên, Thư Vưu mở cửa nhìn, là Ngô Hữu Triết đến.

Người đại diện trong tay mang theo nguyên liệu cho mấy món ăn ăn, Thư Vưu vội vàng nhận lấy, khách khí cười nói: “Đến thì cũng đến rồi, sao không mang theo thêm nhiều chút.”

Ngô Hữu Triết: “...”

Thư Vưu mời đối phương cứ tự nhiên ngồi trong phòng khách, Ngô Hữu Triết nào có tâm tư ngồi xuống, lấy cớ đi vệ sinh, nhanh chóng đi dạo một vòng.

...... Ngôi nhà thực sự không lớn.

Tổng cộng cũng mới có sáu bảy mươi mét vuông, so với phòng ở của dì giúp việc nhà họ Lận trước kia còn nhỏ hơn, là thuộc diện gia đình phổ thông bình thường. Trong lòng Ngô Hữu Triết ít nhiều có tính toán, thừa dịp Lận Minh Húc còn chưa trở về, thử mở miệng nói: “Thư Vưu à...”

Thư Vưu ngắt rau: “Làm sao vậy? Làm tắc bồn cầu à?”

“...... Không có gì cả!”

Ngô Hữu Triết vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu nghĩ thế nào về sự phát triển sau này của mình?”

“Tôi không có ý tưởng nào cả!”

Thư Vưu thẳng thắn nói: “Chính là muốn kiếm thêm chút tiền.” Sớm lấy lại kho bạc nhỏ.

Ngô Hữu Triết thầm nghĩ muốn kiếm tiền tốt, không muốn kiếm tiền mới kỳ lạ. Nhìn điều kiện sống hiện tại của Thư Vưu cũng rất bình thường, vậy kế tiếp chính là suy nghĩ của vị bạn trai kia.

Vô luận làm cái gì, Ngô Hữu Triết có thể thấy được vị kia chính là gánh nặng của Thư Vưu. 

Ngô Hữu Triết đi dạo một vòng xong quay lại ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn thấy tờ giấy nợ Thư Vưu viết để trên bàn trà, nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Hắn càng nhìn vẻ mặt càng ngưng trọng, lo lắng nghĩ làm thế nào khuyên Thư Vưu, đúng lúc này, cửa có tiếng chìa khóa cắm vào cửa, Lận Minh Húc trở về.

Lận Minh Húc vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngô Hữu Triết.

Ngô Hữu Triết: ... Đệch! Đây là ai vậy! Tại sao đối phương trông giống ông chủ hơn cả mình thế nhỉ?

Chờ đã, đây có phải là bạn trai của Thư Vưu không?

Thư Vưu nghe thấy động tĩnh, đầu thò ra khỏi bếp, môi nhếch lên, buột miệng nói: “Kim chủ baba, về rồi à?”

Ngô Hữu Triết: ???

Không, hắn ta vừa nghe thấy gì đó???

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp