Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

CHƯƠNG 10 TÌNH ĐỊCH GẶP MẶT


6 tháng

trướctiếp

 

Phó Hiểu Tinh tính toán rất tốt.

Người gọi điện thoại là phú nhị đại mà trước kia cô quen biết tại một bữa tiệc. Lúc ấy Phó Hiểu Tinh tương đối chủ động, lại không nhận được tín hiệu tốt, nên cứ để người này trong danh bạ đóng bụi. 

Nhưng không biết vì sao, tối hôm qua Lục Thần Bân bỗng nhiên liên lạc với cô, hỏi cô có độc thân hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thái độ của Lục Thần Bân thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với Phó Hiểu Tinh đột nhiên cực kì nhiệt tình.

Cả hai ngay lập tức nảy sinh tình cảm và đồng ý hẹn hò sau khi Phó Hiểu Tinh hoàn thành việc quay phim ngày hôm nay.

Đối với vé cơm dài hạn sắp tới, Phó Hiểu Tinh đương nhiên dứt khoát, có thể dùng liền dùng. Trong điện thoại, cô khóc lóc kể lể một hồi, chọc cho đối diện thỉnh thoảng trấn an, vô cùng đau lòng với cô.

Nói xong mấy câu, Lục Thần Bân vỗ ngực hứa hẹn sẽ tới ngay, nhất định sẽ giúp cô trút giận!

Phó Hiểu Tinh trong lòng mừng thầm đắc ý, hơn mười phút sau, Lục Thần Bân đã đến. Cô tự mình xuống lầu đón người, chỉ một chỏm tóc ngố vểnh lên ở trong khu vực nghỉ ngơi nói: "Chính là cậu ta!”

“Lục thiếu, anh nhất định phải giúp em!”

Theo phương hướng cô chỉ, Lục Thần Bân nhìn rõ khuôn mặt dưới cọng tóc ngố, nhất thời run rẩy.

Hắn không một lời, cuống quít kéo Phó Hiểu Tinh đến góc tường, xác nhận đối diện nhìn không thấy bên này, mới an tâm vuốt ngực.

Phó Hiểu Tinh: ???

Lục Thần Bân ho khan một tiếng: "Em trở về trước chờ, anh đi dạy cho cậu ta một bài học.”

Phó Hiểu Tinh rất muốn tận mắt nhìn thấy Thư Vưu bị giáo huấn, nhưng cô cũng biết điểm dừng, nên giả bộ lưu luyến không rời mà đi xa. Người vừa đi, Lục Thần Bân lập tức khom lưng thấp hơn, lén la lén lút tới gần.

Bây giờ là thời gian để ăn trưa.

Ngô Hữu Triết nhận lấy hộp cơm trong tay Thư Vưu, vẻ mặt phức tạp: "Thư Vưu, trước kia cậu thật sự không phải người trong giới sao?" Tư thế cướp hộp cơm của cậu vì sao lại thuần thục như vậy?

"Thật không phải."

Thư Vưu cảm thán nói: "Ai biết được nghề này của các anh lại dễ kiếm tiền như vậy!”

Sớm biết, năm đó cậu không ở trạm tái chế phế liệu chiếm núi làm vua.

Ngô Hữu Triết ăn một miếng, không nhịn được hỏi: "Cảm giác quay phim thế nào?”

"Cũng được." Thư Vưu không cảm thấy khó khăn ở đâu, nhưng để đề phòng, cậu cẩn thận hỏi: "Giải thưởng tôi dành được, tôi có thể mang đi không?"

Nghẹn…

Ngô Hữu Triết nghẹn một cái: "Hẳn là không thành vấn đề.”

Hai người ăn cơm hộp xong, đũa cắm vào giữa, thống nhất ném vào thùng rác. Nhìn nam thanh nữ tú tới lui trên đài truyền hình, Ngô Hữu Triết cảm khái nói: “Mười năm trước khi nghỉ việc để khởi nghiệp, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mười năm sau mình sẽ như thế này.”

Thư Vưu an ủi anh: "Không sao, rất nhiều người khởi nghiệp mười năm, trở về vẫn hai bàn tay trắng.”

Ngô Hữu Triết: "..."

Bầu không khí tang thương liền vỡ nát, Ngô Hữu Triết kiếm cớ đi mua nước, bóng lưng có chút ủ rũ. Thư Vưu đứng yên tại chỗ, không có việc gì làm nên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lận Minh Húc.

【Có ở đó không?】

Không ai trả lời.

【Đã ăn cơm trưa chưa?】

Không ai trả lời.

【Buổi tối tôi muốn ăn lẩu, anh muốn ăn gì?】

Thư Vưu bất khuất, tiếp tục gửi tin nhắn: 【Thứ sáu chợ có hoạt động, hóa đơn trị giá một trăm tặng hành lá, hai trăm tặng một cân khoai tây.】

Lận Minh Húc dường như không nhìn thấy, không có phản ứng gì.

Thư Vưu cũng không trông cậy vào anh đáp lại, bất quá là vì muốn anh biết cậu đang tồn tại mà thôi~~

Ngô Hữu Triết cầm hai chai nước trở về, liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Thần Bân đang từng bước tới gần Thư Vưu, lén la lén lút.

Tư thế này...

Động tác này...

Ngô Hữu Triết vận dụng kinh nghiệm làm người đại diện nhiều năm phân tích, trong lòng không khỏi vui mừng, bước lên trước một bước, mạnh mẽ túm lấy áo Lục Thần Bân: "Ai nha! Bạn trẻ là một fan hâm mộ của Thư Vưu sao? Lại kí tên và chụp ảnh nào!” 

Lục Thần Bân: ???

Hắn cuống quít giơ tay che mặt: "Tôi không phải! Tôi không có! Đừng nói bậy!" Làm sao hắn có thể làm fan của Thư Vưu được!

Lục Thần Bân liều mạng giãy dụa, không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn bị mạnh mẽ kéo đến trước mặt Thư Vưu. Ngô Hữu Triết vui vẻ nói: "Thư Vưu! Xin chúc mừng! Cậu có fan đầu tiên!”

Thư Vưu thầm nghĩ là ai có sở thích kỳ lạ như vậy, không phân biệt thiện ác, hay không phải là người??? Quay đầu lại phát hiện người này có bộ dạng của con người, ồ còn mặc vest, đi giày da luôn, nhưng lại có chút thần bí, luôn có vài ngón tay che đi gương mặt của người này.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ngô Hữu Triết hớn hở nhìn tìm thấy mùa xuân thứ hai, thao thao bất tuyệt nói: "Có người đầu tiên thì có người thứ hai, có người thứ hai thì có người thứ ba... Fan đầu tiên là một cột mốc quan trọng ... Ê, tại sao hai người không nói chuyện?”

Lục Thần Bân không muốn nói chuyện, hai tay ôm mặt, tựa hồ xấu hổ khi nhìn thấy người khác.

Thư Vưu đăm chiêu: "Tôi nhìn anh sao lại có chút quen mắt nhỉ..."

"Tôi là khuôn mặt đại chúng!"

Lục Thần Bân chém đinh chặt sắt nói: "Ai thấy tôi cũng đều nói quen mắt!”

Thư Vưu bắt đầu sờ cằm: “Nghe giọng cũng có chút quen tai!” 

"Gần đây tôi bị cảm lạnh!"

Lục Thần Bân hoảng hốt không ngừng tìm lý do: "Bình thường không phải giọng này!”

Hắn đổ mồ hôi lạnh, tự cảm thán vẫn còn may vì hôm qua vừa thay đổi kiểu tóc mới. Nhưng ánh mắt đánh giá của Thư Vưu còn chưa buông tha cho hắn, một lúc sau lại nói: "Tôi nghĩ mình đã gặp anh ở đâu rồi.”

Lục Thần Bân đã tuyệt vọng và muốn trốn thoát. Ngô Hữu Triết lúc này xen vào: "Này, sao lại quan tâm nhiều như vậy? Có fan là chuyện tốt! Là cột mốc quan trọng mà!"

Người đại diện hưng phấn nói với Lục Thần Bân: "Tôi mang theo giấy bút. Ồ, đúng rồi, chúng ta hãy thêm WeChat! Chờ fansite thành lập, tôi sẽ cho cậu gia nhập đầu tiên.” 

Lục Thần Bân tuyệt vọng cùng Ngô Hữu Triết quét mã Wechat thêm bạn tốt, toàn bộ đều quay lưng lại với Thư Vưu. 

Thêm xong, Ngô Hữu Triết mới khôi phục một chút lý trí: "Ê, không đúng, chỗ này là đài truyền hình, cậu là nhân viên ở đây?”

Lục Thần Bận không nói một lời quay người bỏ chạy. Ngô Hữu Triết phía sau giật mình: "Chuyện gì vậy? Tại sao lại chạy trốn!"

Thư Vưu lắc đầu: "Tôi cảm thấy người này không phải là fan.”

"Không thể nào..."

Ngô Hữu Triết không muốn tin vào sự thật tàn khốc, "Tôi là người đại diện chuyên nghiệp, fan và paparazzi liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”

Thư Vưu hoài nghi Ngô Hữu Triết quá muốn đông sơn tái khởi, thế cho nên tự lừa mình dối người.

*Đông sơn tái khởi: Chỉ việc sau khi trải qua thất bại lại có được thành công.

Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc và ê-kíp chương trình tiếp tục quay phim.

Phó Hiểu Tinh chờ mãi chờ mãi, không thấy Lục Thần Bân quay lại—— điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, vậy mà dám nói mình dùng Global Telecom!.

Nhìn Thư Vưu trở lại trong đội ngũ, giống như người không có việc gì, cô lại gọi điện thoại cho Lục Thần Bân, cuối cùng hắn cũng bắt máy, còn chưa nói gì, chỉ nghe đầu dây bên kia nói: "Anh có việc gấp, đi trước!”

Phó Hiểu Tinh: !!

......

Việc quay chương trình đã kết thúc thành công. Khi xong việc, Thư Vưu vui vẻ đi nhận giải.

Người của tổ tiết mục giúp cậu làm thủ tục, nói có thể giao hàng tận nhà. Thư Vưu điền địa chỉ, Ngô Hữu Triết đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm để chúc mừng công việc đầu tiên của cậu thành công.

"Không được."

Thư Vưu nghiêm túc nói: "Tôi hứa với bạn trai là sẽ về nhà ăn tối.”

Mặc dù bạn trai đến bây giờ cũng không trả lời rằng anh ta có ăn lẩu hay không.

Ngô Hữu Triết vẻ mặt vi diệu: "... Cậu thực sự thích anh ta!”

"Đương nhiên rồi."

Thư Vưu gật đầu lia lịa: "Không có anh ấy thì làm sao tôi sống được!”

Ngô Hữu Triết: "..."

Thư Vưu ngâm nga bài hát đi chợ, mua một đống nguyên liệu nấu ăn túi to túi nhỏ, sau đó chen chúc lên chuyến xe buýt cuối cùng. Khi đi đến cửa tiểu khu, trời đã tối.

Cậu đi vào hành lang, một bóng đen đột nhiên lao ra: "Thư Vưu!”

Túi nilon trên tay Thư Vưu thiếu chút nữa rơi xuống đất, cậu nhìn kỹ, người này dáng vẻ, âu phục giày da này—— yoyo? Nhìn kìa, quen không kìa?

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang đột nhiên bật sáng, Thư Vưu nhận ra người: "Lục Thần Bân?” 

"Anh tới đây làm gì?"

Lục Thần Bân rời khỏi đài truyền hình liền nhanh chóng thay quần áo, chạy bên này ôm cây đợi thỏ, hắn cần phải chứng minh sự trong sạch của mình: “Tôi đến nói cho cậu biết, tôi không thích Lận  Minh Húc”.

"Ồ..."

Thư Vưu nhớ tới chuyện lần trước, ha hả cười nói: "Tôi biết rồi.”

“...... Tôi cũng không đặc biệt chú ý đến cậu ta.”

Thư Vưu hiểu rõ gật đầu: "Được, tôi hiểu luôn.”

Lục Thần Bân bỗng nhiên nghi hoặc: Đơn giản như vậy sao?

Ngày đó hắn trở về liền trằn trọc, đêm không ngủ được, mấy đêm sau ngủ cũng không yên, còn đặc biệt liên hệ với sao nữ để chứng minh khẩu vị của mình, suýt chút nữa đã đi gặp bác sĩ tâm lý.

Thư Vưu thở dài: "Anh không cần phải tự lừa mình dối người như vậy.”

Lục Thần Bân: ???

Trong lòng hắn bắt đầu có dự cảm không tốt, chỉ nghe Thư Vưu trầm giọng nói: "Ngoài miệng anh nói không chú ý đến Lận Minh Húc, không thích Lận Minh Húc, kết quả vẫn là chạy đến chỗ tôi đào góc tường của anh ấy.”

"Thử nghĩ xem, nếu như tôi không phải bạn trai của Lận Minh Húc, anh sẽ chủ động như vậy sao?"

Lục Thần Bân gật gù: Được rồi, hình như đúng vậy.

Không, không đúng!

Thiếu chút nữa lại bị hắn dẫn xuống mương!

Lục Thần Bân đã trải qua một lần sụp đổ, tam quan được tái tạo không dễ dàng bị đánh tan như vậy, hắn kiên cường mở miệng nói: "Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy.”

"Tôi ghét Lận Minh Húc và thích cậu. Cho nên..."

"Cho nên tôi mới cảm thấy cậu không nên ở cùng một chỗ với Lận Minh Húc!" Phải, chính là nó!

Lục Thần Bân kéo lại suy nghĩ của mình, sau khi bình tĩnh lại, lộ ra chút ái muội: "Thư Vưu, tôi không tin những lời cậu nói với tôi ngày hôm đó trong quán bar đều là tức giận."

"Lận Minh Húc hiện tại cái gì cũng không thể cho cậu được, cậu nên vì bản thân mình mà suy nghĩ cho kĩ, tôi đây cũng là muốn tốt cho cậu.” 

Hắn cảm giác mình không có chỗ nào không bằng Lận Minh Húc cả. (P/s: Lận Minh Húc hiện tại), ít nhất Thư Vưu muốn vinh hoa phú quý, hắn cũng có thể cho. Hiện tại Lận Minh Húc không có ở đây, Lục Thần Bân cực kì chờ mong Thư Vưu trả lời, không ngờ Thư Vưu gật gật đầu nói: "Tôi hiểu mà.”

...... Hiểu?

Lục Thần Bân nhíu nhíu mày, đây hình như không phải lời hắn muốn.

Thư Vưu tiếp tục nói: "Đây còn không phải là khẩu thị tâm phi, không muốn thừa nhận mình thích Lận Minh Húc sao.”

*Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ trái ngược nhau.

"Nhưng mà anh nên hết hy vọng đi, tôi sẽ không chia tay Lận Minh Húc đâu."

"Tại sao?"

Lục Thần Bận vội vàng nói: "Tôi có chỗ nào không bằng cậu ta?”

Thư Vưu nhìn từ trên xuống dưới, chậm rãi nhìn lướt qua hắn, tầm mắt chậm rãi, nhưng tràn đầy hàm nghĩa khó có thể diễn tả thành lời.

"Lận Minh Húc cao hơn anh, thân hình cũng đẹp hơn nữa!”

Trong lòng Lục Thần Bân bị cắm vài cái tên, hự.

"Lận Minh Húc tài năng hơn anh, tính tình cũng tốt hơn nữa."

Trong lòng Lục Thần Bân bắt đầu đau đớn.

"Con người của Lận Minh Húc cũng không tệ, đạo đức cũng ưu tú hơn.” 

Trong lòng Lục Thần Bân chảy máu ào ào.

"Còn nữa…" Thư Vưu đột nhiên hạ thấp giọng điệu, tỏ vẻ cao thâm khó lường nói: "Anh ấy còn có một thân phận thần bí, là độc nhất vô nhị, đại đa số mọi người đều không có.”

"Cái gì?"

Bên trong Lục Thần Bân, đau thương và hiếu kỳ đang chiến đấu, hiếu kỳ thắng, hắn vội vàng hỏi: "Là thân phận gì? Tại sao tôi không biết?”

“Anh không biết cũng bình thường thôi.” 

Thư Vưu hất cằm lên, cảm giác ưu việt mười phần nói: "Không phải cậu nói cậu không thích anh ta sao?”

"ờ, sao."

Lục Thần Bật theo bản năng gật đầu, nhưng vẫn không hiểu ý tứ của Thư Vưu, "Nhất định phải thích hắn mới có thể biết thân phận này sao?”

"Không sai."

Thư Vưu nghiêm túc nói: "Anh không thích anh ấy, cho nên không đủ hiểu rõ, cho nên không biết thân phận của anh ấy.”

Lục Thần Bật hoàn toàn bối rối.

Hắn cẩn thận cân nhắc Lận Minh Húc có thể có thân phận thần bí gì mà hắn cũng không biết, lại mơ hồ cảm giác đó sẽ không phải là đáp án hắn thích. Ngay khi bọn họ anh một câu tôi một câu, thì một người từ hành lang đi vào, thấy phía trước có người, đầu tiên là hơi dừng bước, sau lại đi thẳng tới.

Khi đến gần hơn, Thư Vưu nhận ra điều gì đó, quay lại nhìn sang, đột nhiên giật mình, tay còn cầm túi nilon siêu thị vô thức giơ lên: “Lận Minh Húc, nghe tôi giải thích!”

“Hai chúng tôi không có vụng trộm, đây là tình địch gặp mặt, tuyên bố chủ quyền!"

Lận Minh Húc: …..

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp