Thế Nào Là Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

CHƯƠNG 7: TRUNG TÁ BETA HY SINH THÂN MÌNH VÌ ĐẤT NƯỚC (7)


7 tháng

trướctiếp

Lục Hằng về đến phi thuyền lại quên sạch chuyện khám não cho Hewitt, cậu gấp gáp khôi phục quang não của mình. Còn vấn đề não của Hewitt thì xếp ra phía sau, dù gì thì Hewitt cũng thường hay hành động theo bản năng, chuyện não của anh không quan trọng lắm.

“Phó sĩ quan Rainer, con chip của quang não này đã hoàn toàn hỏng rồi.” Binh chủng thông tin liên lạc đặt công cụ trong tay xuống nói.

“Không có cách sửa sao?”

Binh chủng thông tin liên lạc lắc đầu: “Tôi lập tức nộp đơn xin quang não quyền hạn phó sĩ quan mới, thời gian này chỉ có thể dùng quang não tiêu chuẩn thay thế trước đã.”

“Mất bao lâu mới lấy được quang não mới?” Lục Hằng cau mày.

“Đi theo quy trình thì ít nhất một tháng. Hiệu suất của bộ phận hậu cần luôn thấp như vậy, tôi cũng khiếu nại tận mấy lần rồi...” Ngày thường binh chủng thông tin liên lạc là một người huyên thiên, Lục Hằng hỏi nhiều mấy câu thì cậu ấy sẽ không thể khống chế mà ai oán, mãi đến khi có người đạp chân cậu ấy ở dưới bàn một cái.

Đột nhiên nhận ra trước mặt mình là Phó sĩ quan Rainer nghiêm khắc bất cận nhân tình, binh chủng thông tin liên lạc đổ mồ hôi lạnh đầy lưng: “Xin, xin lỗi, Phó sĩ quan Rainer. Có phải ngài có việc gấp cần dùng không, tôi có thể, tôi có thể...”

Lục Hằng nhìn người đàn ông cao to trước mắt lắp bắp nửa ngày trời cũng không thể nói hết câu, mặt không đổi sắc: “Quang não mới được đưa tới lập tức thông báo cho tôi.”

Giải quyết xong chuyện quang não, tiếp theo là thực hiện lời hứa lúc trước. Trong mấy ngày ngắn ngủi cậu quay về, Hewitt đã gọi mấy chục cuộc rồi, toàn là các thứ liên quan đến bao giờ đối luyện. Lục Hằng không muốn lại bị gọi liên hoàn như đòi mạng nên hẹn anh hôm nay đối luyện.

Lúc Lục Hằng đến phòng huấn luyện thì Hewitt đã chờ bên trong rồi. Bên ngoài còn có một nhóm người kích động tụm lại.

“Cậu muốn mở hình chiếu sân ngoài trời sao?” Lục Hằng đi vào, cửa phòng sau lưng chầm chậm khép lại.

“Không biết là ai nói ra nữa.” Hewitt xị mặt, hiếm lắm mới đối luyện với Lục Hằng, anh không muốn quá nhiều người không liên quan vây xem.

Lục Hằng lại chẳng hề gì: “Người trong đội cầu tiến như vậy, cậu nên vui mới phải. Sao nào, muốn luyện cơ giáp hay cận chiến.”

“Cận chiến trước rồi đến cơ giáp?” Hewitt hơi tham lam.

“Tôi không có nhiều thời gian thế đâu.” Lục Hằng vô tình từ chối.

“Bé Ner à, cậu lại từ chối tớ.” Hewitt mặt mày ủ rũ: “Dạo này cũng không có nhiệm vụ, đâu có bận ghê thế.”

“Nếu không phải sĩ quan chỉ huy của chúng ta vô cùng ghét công việc văn thư, tôi nghĩ quả thật tôi cũng không bận thế.” Lục Hằng liếc Hewitt một cái.

Nghe vậy, Hewitt không dám nói thêm gì nữa. Quả thật anh không giỏi về xử lý công việc văn thư, vài công việc văn thư vốn nên do sĩ quan chỉ huy giải quyết cũng rơi lên vai Lục Hằng. Nhưng anh cũng hết cách rồi, công việc văn thư đề cập đến rất nhiều việc cơ mật, trừ Lục Hằng ra anh không tin tưởng ai khác.

Hewitt lúng túng cười: “Vậy cận chiến đi.”

Lục Hằng gật đầu, quăng đại áo khoác quân phục qua một bên, cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên khuỷu tay. Hewitt không cam tâm tình nguyện nhấn mở hình chiếu sân ngoài trời, nghiêng đầu qua trái phải khởi động gân cốt, rồi không chút khách sáo tấn công về phía trước.

Trong phòng huấn luyện đánh nhau kịch liệt, tâm trạng người bên ngoài lại tăng vọt.

“Quao, vậy mà có người có thể đánh nhau với sĩ quan chỉ huy lâu thế cũng không giảm phong độ! Lần trước sĩ quan chỉ huy gọi tôi, mười phút là tôi nằm bò rồi.”

“Thật không ngờ, Phó sĩ quan Rainer trông phong nhã, ấy mà đánh giỏi thế.”

“Nói không chừng là sĩ quan chỉ huy đang nhường cậu ấy...”

“Đúng đó, Phó sĩ quan Rainer là một nhân viên hậu cần, lỡ như bất cẩn đánh cậu ấy mũi xanh mặt sưng, cấp trên quân bộ đến Phong Lôi chúng ta có ai giải quyết được.” Một giọng nói tràn đầy ác ý vang lên.

Trong đám người vang lên một trận cười nhạo.

Hai người trong phòng huấn luyện không nghe thấy trận bàn tán bên ngoài, Lục Hằng và Hewitt đều vô cùng hiểu đối phương, cả hai đều dùng toàn bộ sức lực.

Tránh được một đòn đá nghiêng của Hewitt, Lục Hằng mượn sức giẫm lên đất một cái để lại dấu chân sâu một inch. Cậu nhảy lên không trung, uốn gối mặt đối mặt đè lên Hewitt. Hewitt đổi chiêu cực nhanh, cong cánh tay lên chắn trước mặt, sau đó sức mạnh này đánh ra đòn cực lớn, cả người bị lực đẩy khổng lồ đẩy ra sau một khoảng dài.

Chi trong vài phút ngắn ngủi, hai người đã giao thủ trên trăm lần. người xem bên ngoài kinh ngạc mắt chữ a mồm chữ o, thậm chí thực lực này chỉ có thể thấy tàn ảnh, giờ họ mới có nhận thức rõ ràng với thực lực của Lục Hằng.

“Phó sĩ quan Rainer mạnh thật, hình như cậu ấy thật sự ngang tài ngang sức với sĩ quan chỉ huy...”

“Dấu chân cậu ấy đạp trên đất lúc nãy, đây là phòng huấn luyện cao cấp nhất, tôi dùng hết sức công kích cũng không để lại dấu vết gì.”

Thời gian trôi qua, chiến đấu ở cường độ cao làm Lục Hằng và Hewitt bắt đầu thở dốc nhẹ. Một giọt mồ hôi chảy dọc xuống theo trán Lục Hằng, mấy sợi tóc chặn trước mắt cậu. Có một khoảng nghỉ, Lục Hằng vuốt tóc ra phía sau bằng một tay, tóc luôn chải chuốt gọn gàng trở nên rối loạn, cả đôi mắt luôn bình tĩnh kia cũng hơi lấp lánh.

Lục Hằng nhìn Hewitt, thấy hình như cậu ấy hơi sững sờ bèn lên tiếng nhắc nhở: “Đừng mất tập trung, cậu thế mà phạm phải sai lầm cấp thấp này.”

Hewitt khôi phục tinh thần, anh nhấn nút đóng hình chiếu sân ngoài trời lại: “Hôm nay thật tận hứng, lâu rồi không đánh một trận sảng khoái thế này. Bé Ner à, sau đây phải cẩn thận đấy nhé.”

Từ chiêu lên tay của Hewitt, Lục Hằng đã biết động tác tiếp theo của anh rồi, đây là một chiêu cậu vô cùng quen thuộc. Năm ở trường quân đội, họ đối luyện thế này không dưới trăm lần. Cơ thể Lục Hằng như nghênh đón theo trí nhớ, nhưng lại phát hiện Hewitt nhướng mày cười trong lúc tiếp xúc: “Mắc lừa rồi nhé.”ứ n g d ụ n g t y t

Trận đối luyện này cuối cùng kết thúc bằng cách Lục Hằng bị Hewitt đè xuống sàn. Lồng ngực Lục Hằng phập phồng kịch liệt, ngón tay đốt xương thon dài của Hewitt đè bên trên, hai người cứ im lặng nhìn nhau, bầu không khí kỳ dị này bị một giọt mồ hôi phá vỡ, giọt mồ hôi nghịch ngợm đó chảy dọc theo xương hàm rõ ràng của Hewitt rơi lên khóe môi Lục Hằng. Hewitt vô thức nhấc tay lên muốn lau giọt mồ hôi ấy đi, mang theo sự đố kỵ cực kỳ vô cớ.

Lục Hằng nghiêng đầu, ngón tay thô to của Hewitt sượt qua má cậu: “Cậu có thể đứng dậy rồi.”

Hewitt lật người nằm ngửa ra sàn. Lục Hằng cũng không muốn nhúc nhích, đối luyện với Hewitt gần như được coi là sức chiến đấu đứng đầu Liên minh, tiêu hao quá nhiều thể lực và chất xám, cậu hiếm khi buông thả bản thân không có hình tượng gì nằm trên sàn.

“Lần trước ở chỗ ẩn nấp bị Carlo cắt ngang. Sau khi về cậu lại luôn bận rộn, giờ có thể trả lời câu hỏi ấy chưa?” Hewitt hỏi.

Lục Hằng nghĩ ngợi lại không biết nói gì. Hewitt cũng không cắt mạch suy nghĩ của cậu, im lặng chờ cậu lên tiếng. Thật ra Lục Hằng đang nghĩ rằng rốt cuộc đây có phải thời cơ tốt hay không. Người ủy thác yêu cầu hóa giải hiểu lầm với Hewitt, lý do Rainer và Hewitt xa cách dĩ nhiên phải cho Hewitt biết. Nhưng khi nào cho anh biết thì cần phải nắm bắt một thời cơ rất tốt. Lục Hằng luôn cảm thấy hiện tại chưa thích hợp cho lắm.

Một tin nhắn khẩn cấp giải cứu Lục Hằng đang rối rắm. Hewitt đọc xong, nói với cậu: “Một tiếng sau đến phòng chỉ huy tác chiến, phân tích bản đồ sao có phát hiện quan trọng.”

Tắm ở khoang thuyền rồi nghỉ ngơi một lát. Lục Hằng đi ra cửa chuẩn bị đến phòng chỉ huy tác chiến, lại trông thấy một vị khách không mời mà đến ngồi ở trước cửa. Lục Hằng cảm thấy huyệt thái dương đau đớn âm ỷ.

“Phó sĩ quan Rainer.”

Carlo chỉ 28 tuổi mới vừa thành niên, luôn đầy sức sống như ánh mặt trời sớm mai. Cậu ta thích cười, nụ cười cực kỳ có sức cảm hóa, nơi nào có cậu ta cả không khí cũng yên bình ngọt ngào. Trong Phong Lôi có không ít người ái mộ cậu ta.

Nhưng Carlo trước mắt này đây, sắc mặt nhợt nhạt gần như trong suốt, dưới đôi mắt trong veo như nai con treo hai quầng thâm to đùng, đôi môi trắng bệch còn bong da chết. Nếu bị mấy người ái mộ nhìn thấy, chắc phải vội vàng đồng ý mọi yêu cầu của cậu ta, chỉ vì để cậu ta nở nụ cười lần nữa.

Tiếc là Lục Hằng không phải người ái mộ Carlo, cậu chỉ thấy khá phiền.

Trông thấy Lục Hằng, Carlo mừng rỡ đứng lên, lại vì duy trì một tư thế trong thời gian dài nên lảo đảo suýt ngã xuống đất.

Lục Hằng tiến lên một bước đỡ cánh tay Carlo, cậu ta lại thuận thế túm lấy tay Lục Hằng: “Phó sĩ quan Rainer, tôi cầu xin anh...”

“Xin lỗi, Carlo, tôi có việc gấp.” Lục Hằng cắt ngang tràng giang đại hải tiếp theo của Carlo, nếu để cậu ta nói tiếp, không đến mấy tiếng căn bản không thể thoát thân, Lục Hằng hơi dùng sức muốn thoát khỏi cậu ta.

Không ngờ đột nhiên tâm trạng Carlo lại kích động, vậy mà quỳ hai gối xuống sàn ôm chân Lục Hằng: “Phó sĩ quan Rainer, nếu anh không đồng ý lời cầu xin của tôi, tôi không đứng dậy!”

Lục Hằng cảm thấy huyệt thái dương quả thật sắp nổ tung rồi, cậu thật không giỏi đối phó với người có tính nết này. Mặc kệ cậu nói gì, cũng mặc kệ cậu có nghe không, mãi mãi chìm vào trong logic và thế giới của chính mình. Có điều với tính tình của Rainer, trái lại rất dễ giải quyết tình huống trước mắt này.

Mặt Lục Hằng run lên, nghiêm giọng quát: “Bình nhì Carlo Meg! Hành vi hiện tại của cậu, quả thật là bôi đen vinh quang của quân nhân Liên minh!”

Chưa từng gặp Lục Hằng nghiêm giọng như vậy, Carlo đơ người tại chỗ.

“Đứng lên! Đây là mệnh lệnh!” Nhìn Carlo tuân lệnh đứng dậy, Lục Hằng cũng không muốn nói nhiều với cậu ta làm gì, xoay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Lục Hằng, Carlo thấy vô cùng ấm ức. Phó sĩ quan Rainer thật quá khó gần, tuy mình là một Omega, nhưng năng lực thậm chí không kém hơn Beta, chỉ cần có thể cho một cơ hội để chứng minh bản thân mà thôi.

“Carlo, cậu sao vậy?” Giọng nói khiến người ta như đắm trong gió xuân vang lên sau lưng Carlo.

Carlo xoay người, nhìn thấy chàng trai tuấn lãng tóc nâu: “Andrew.”

Chưa nói xong, nước mắt trong hốc mắt của Carlo cuối cùng cũng rơi xuống. Không phải là yếu đuối, mà là Andrew luôn vô cùng dịu dàng với cậu ta. Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cậu ta cảm thấy như gặp anh trai mình. Nếu cậu ta có anh, vậy lúc này đâu, chắc chắn sẽ dịu dàng an ủi cậu ta nhỉ.

“Tiểu Carlo đáng yêu, tôi có vinh hạnh mời cậu đến nhà ăn ngồi lát không nào?” Andrew cúi người lịch lãm: “Nghe nói bánh ngọt hôm nay không tệ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp