Thế Nào Là Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

CHƯƠNG 2: TRUNG TÁ BETA HY SINH THÂN MÌNH VÌ ĐẤT NƯỚC (2)


7 tháng

trướctiếp

Vừa hoàn thành huấn luyện, quang não trên cổ tay Lục Hằng đột nhiên vang lên âm thanh nhận được cuộc gọi, có thể bắt đúng giờ này để gọi điện thoại, xem ra là người quen.

Sau khi nhấn nút bắt máy, một hình chiếu thực tế ảo người đàn ông mặc quân trang xuất hiện giữa không trung, đường nét gương mặt rất cường tráng, sống mũi rất cao, hốc mắt sâu húc, một mái tóc đỏ xoăn nhẹ hơi rối . Vài nút trên áo sơ mi bị bung ra, lộ ra cơ ngực tráng kiện thấp thoáng, áo khoác quân trang tùy ý khoác hờ trên vai, cả người trông có vẻ tràn đầy sự quyến rũ dã tính chưa được thuần hóa, chính là Hewitt.

“Nè, bé Ner, đang huấn luyện sao. Dáng vẻ má đỏ hây hây này của cậu, làm tớ nhớ đến không ít chuyện xưa...”

“Ngài sĩ quan chỉ huy, cho hỏi có việc gì?” Lục Hằng mặt vô cảm cắt ngang anh, một khi Hewitt bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, trong khoảng thời gian ngắn đừng mong kéo về chủ đề chính được.

“Tớ cảm thấy thời gian hiện tại còn rất dư dả, chúng ta có thể trò chuyện đôi chút.” Hewitt trông có vẻ vẫn chưa đủ vui.

“Ngài sĩ quan chỉ huy, cho hỏi có việc gì?” Lục Hằng lạnh lùng lặp lại.

Hewitt đang muốn nói gì đó, thì một giọng nói dịu dàng trong trẻo chợt chen vào: “Hewitt, anh còn vậy nữa cẩn thận Phó sĩ quan Rainer lại cúp máy anh đấy.”

Biểu cảm của anh chợt cứng đờ trong một khoảnh khắc, như nhớ ra cảnh tượng bị trực tiếp cúp máy lần trước. Một lát sau, Hewitt thu lại nụ cười cợt nhả trên mặt, nghiêm túc nói: “Phó sĩ quan Rainer, mời cấp tốc đến phòng chỉ huy tác chiến một chuyến, có tình báo quan trọng.”

“Vâng, đến ngay .”

Hai người có tình cách hoàn toàn như trống đánh xuôi kèn thổi ngược lại có thể làm bạn thân cũng là chuyện rất lạ, Lục Hằng cầm kính trơn mang tính trang trí trên bàn đeo trên sống mũi, đi ra khỏi khoang thuyền.

Men theo cây cầu dài, Lục Hằng đi đến phòng chỉ huy tác chiến nằm ở mũi phi thuyền. Sống lưng cậu thẳng tắp, mỗi bước đi đều chuẩn xác như đã đo đạc, ủng quân sự đạp lên sàn kiên cố phát ra tiếng cộp cộp vô cùng có quy luật.

Binh sĩ ven đường trông thấy Lục Hằng đều đứng thẳng chào kiểu quân đội tiêu chuẩn. Có lẽ do liên quan đến tính cách của sĩ quan chỉ huy, thật ra Phong Lôi không nghiêm khắc quy tắc như các quân đoàn khác. Lúc không có nhiệm vụ, bầu không khí cả phi thuyền khá tùy ý nhẹ nhàng, có điều không bao gồm lúc Lục Hằng có mặt. Cậu nghiêm túc rập khuôn, luôn yêu cầu trên dưới Phong Lôi dù là lúc nào cũng phải dùng tiêu chuẩn quân nhân nghiêm khắc nhất để yêu cầu bản thân. Cộng thêm tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt với rất nhiều chuyện, bất cận nhân tình, thật ra nội bộ Phong Lôi đã có vài tiếng nói khác rồi.

Một binh sĩ vừa kính lễ với Lục Hằng xong, thấy bóng hình cậu biến mất ở cua quẹo, lập tức dùng tay kéo mắt mình lên bắt chước biểu cảm của Lục Hằng. Bạn của cậu ta run vai nở nụ cười hiểu ngầm, nhưng lại không dám cười thành tiếng, họ không dám khiêu chiến thính lực cấp 3S.

Hewitt bên này bị cúp máy ủ rũ nằm sấp trên bàn, tự lẩm bẩm một mình: “Thật là ngày càng không dễ chơi rồi, thật muốn trông thấy bé Ner vừa bị chọc đã đỏ mặt.”

“Hewitt, anh thân với Phó sĩ quan Rainer lắm sao?” Chàng trai lên tiếng có vẻ ngoài vô cùng thanh tú, làn da trắng nõn mềm mại như kem, môi kiều diễm như cánh hoa, cộng thêm bờ vai đơn bạc, vòng eo mảnh khảnh, mỹ lệ tựa như Omega.

“Phải đó, chúng tôi quen nhau từ năm ba tuổi rồi. Bé Ner lúc ấy đáng yêu như Tiểu Carlo cậu vậy.” Hewitt càng nói càng cảm thấy vô cùng hoài niệm Rainer trẻ con, đáng yêu ngại ngùng, ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì cũng tin. Nào như bây giờ, y hệt ông già cổ hủ, miệng toàn kỷ luật quân đội.

Dù là Rainer thời niên thiếu cũng được nữa, tuy hơi bị mình dẫn dắt lệch lạc rồi. Hewitt nặng nề than thở trong lòng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Carlo trừng to mắt, môi đỏ mọng ngạc nhiên hơi há ra: “Vậy sao? Tôi còn tưởng Phó sĩ quan Rainer luôn là dáng vẻ nghiêm túc vậy chứ. Lần đầu tôi gặp anh ấy, có một cảm giác như gặp chủ nhiệm huấn luyện nữa kìa.”

“Sao được chứ! Lúc ở trường quân đội, rất nhiều trò xấu đều xuất phát từ bé Ner đấy, thật là năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp.” Hewitt ngồi thẳng dậy, đột nhiên phấn chấn tinh thần: “Cậu biết không, lúc chúng tôi vào học tập huấn, giáo quan kia...”

“Lúc tôi ở trường quân đội thì thường xuyên nghe sự tích của đội trường, lúc ấy tôi đã lập chí phải tham gia vào Phong Lôi.” Carlo hơi đột ngột cắt ngang Hewitt.

Tuy nói về ký ức ngày xưa liên tiếp hai lần đều bị cắt ngang làm Hewitt khá tiếc nuối, nhưng đối với Carlo anh luôn có thêm mấy phần kiên nhẫn như thế. Theo lời Carlo nói, Hewitt nhặt mấy chuyện thú vị trong trường quân đội kể cho cậu ta nghe, chọc cho Carlo cười không ngớt.

Lúc hai người nói chuyện hết sức vui vẻ, cửa phòng chỉ huy tác chiến trượt mở, Carlo bỗng im bặt.

Trong không khí tràn ngập mấy phần gượng gạo, Lục Hằng đi vào lại như không cảm nhận được gì, chào kiểu quân đội với Hewitt, sau đó ngồi bên phải anh.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Hewitt gật đầu ra hiệu, rồi ấn mở máy chiếu thực tế ảo.

Xuất hiện trong bán không trung là một hành tinh màu vàng. Đây là một hành tinh trung lập, tài nguyên nghèo nàn, cát vàng ngập trời, không thuộc về quốc gia riêng biệt nào của Liên minh Nhân loại. Đây là thiên đường của tất cả tội phạm, kẻ lừa đảo, trộm cắp, là cơ sở phung phí tiền của những tên tội phạm bị truy nã hung hãn tàn bạo, bọn trộm sao giết người như rạ thích nhất, trật tự nơi này chính là không có trật tự.ứ n g d ụ n g t y t

“Căn cứ theo tình báo, hiện tại Airedon đang trốn trong thành phố Nabia lớn nhất ở hành tinh Fury.” Hewitt phóng to hình chiếu hành tinh, định vị trên một thành phố phía Bắc.

“Hắn muốn thông qua buổi đấu giá để bán bản đồ sao?” Lục Hằng nhíu mày.

“Bingo! Bé Ner quả nhiên cậu tâm linh tương thông với tớ.” Hewitt không nghiêm chỉnh cười ghẹo một câu, thấy Lục Hằng mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hình chiếu, hoàn toàn không để ý đến anh, chỉ đành nhún vai tiếp tục nói chuyện chính: “Nên chúng ta cần phải tìm được hắn trước khi buổi đấu giá bắt đầu, cướp lại bản đồ sao.”

“Thân là thế lực quân đội, chúng ta không thể vào Fury một cách công khai. Chuyện lần trước, Quốc hội đã đề xuất vài đàm phán nghiêm chỉnh với quân bộ rồi.” Lục Hằng nói.

“Cái này lúc nãy chúng tôi đã bàn qua rồi.” Carlo luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Hewitt nói, ba người chúng ta bí mật đột nhập là được.”

Lục Hằng nghe xong, mày vốn không thả lỏng lại càng nhíu chặt hơn.

Nhiệm vụ lần này chính là nhiệm vụ Carlo phát tình bại lộ thân phận, cũng là lần đầu đôi bạn thân này nảy sinh điểm bất đồng to lớn. Phản đồ tên Airedon đã trộm một bản đồ sao vừa vẽ xong của quân đội, nghe nói bên trên chỉ rõ tận mấy hành tinh khoáng sản hiếm có chưa khai phá, giá trị khổng lồ. Nhiệm vụ lần này chính là truy bắt Airedon, tìm lại bản đồ sao.

Ba của Carlo hy sinh là vì cứu Hewitt nên Hewitt luôn hậu đãi đặc biệt với cậu ta, nhưng dẫn theo một người mới trong nhiệm vụ quan trọng thế này, hiển nhiên quá không lý trí.

Carlo thấy mặt Lục Hằng đầy vẻ không tán đồng, hơi tủi thân nhìn Hewitt một cái. Thấy anh không tỏ vẻ gì, lại gom dũng khí nói: “Tuy đây là lần đầu tôi chấp hành nhiệm vụ, nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng.”

Lục Hằng cong ngón tay nhẹ gõ lên bàn: “Sĩ quan chỉ huy, lần này liên quan đến chuyện trọng đại, có phải vẫn nên cân nhắc chút về ứng viên không?”

Carlo đứng bật dậy, trừng to mắt, lại nhìn Hewitt: “Hewitt, tôi sẽ rất cố gắng, xin cho tôi một cơ hội.”

Lục Hằng thấy khá hứng thú trong lòng cong khóe miệng. Có nên nói không hổ là một cặp đôi định mệnh không, Carlo thân là binh nhì vậy mà gọi thẳng tên sĩ quan chỉ huy.

Hewitt vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi nói: “Tiểu Carlo cậu đừng nôn nóng. Rainer, để Carlo đi cũng là xuất phát từ suy xét cho nhiệm vụ. Lần này chúng ta ngụy trang thành kẻ trộm sao, thân là đầu đảng trộm sao, bên người sao có thể chẳng có một Omega mỹ lệ đồng hành chứ.”

Anh xòe tay: “Cậu xem cả đội ngũ chúng ta, trừ Carlo còn có ai có thể đóng giả thành một Omega?”

“Dù là như vậy, tôi vẫn thấy Carlo không hề phù hợp, cậu ta có thể vào Phong Lôi đã là dùng chỉ tiêu đặc tuyển rồi. Tính đến hiện tại, binh nhì Carlo tham gia ba lần nhiệm vụ cấp F dọn dẹp chiến trường, vẫn còn ở giai đoạn thực tập, năng lực không đủ để tham gia nhiệm vụ cấp A lần này.”

Nghe Lục Hằng nói vậy, mặt Carlo đỏ bừng, thậm chí cả hốc mắt cũng hơi đỏ hoe. Cậu ta cắn môi dưới, vẫn bướng bỉnh nói: “Tôi có thể, tôi sẽ cố gắng.”

“Rainer, cậu...” Hewitt hơi phiền não cào tóc, nuốt xuống lời nói không dễ nghe lắm đã suýt đến bên miệng: “Thành tích ở trường của Carlo vô cùng ưu tú, có thêm cơ hội thực tiễn chút, cậu ta sẽ trưởng thành rất nhanh.”

“Phó sĩ quan Rainer, tôi, thành tích tốt nghiệp của tôi là A+...” Carlo căng thẳng cũng hơi lắp bắp rồi.

Lục Hằng nghe xong, nhấn nhấn trên quang não, một màn hình bán trong suốt phóng ra, chính là bảng thành tích của Carlo. Rồi cậu nói: “Căn cứ theo bảng thành tích trong sơ yếu lý lịch của binh nhì Carlo Meg cho thấy, thành tích lý luận là S, thành tích thực tiễn là B, tổng thành tích A+. Cấp độ nguy hiểm của tinh cầu Fury trên danh mục tinh cầu là cấp A.”

Không hề quan tâm đến biểu cảm tổn thương của Carlo, Lục Hằng lại nhấn mở tài liệu liên quan đến hành tinh Fury, nói đến mạch lạc rõ ràng, có logic có chứng cứ.

“Đầu tiên là bão điện từ, đối với người lần đầu gặp phải, trừ đi việc không thích ứng của cơ thể thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của đại não; Thứ hai, hành tinh Fury là một hành tinh tự trị, trật tự vô cùng hỗn loạn, gần như một nửa tội phạm bị truy nã cấp 3S đều giấu mình nơi này. Có thể rút ra kết luận rằng, để một người mới tham gia nhiệm vụ lần này, xác suất thất bại là 80% trở lên.”

Thấy biểu cảm lạnh lùng của Lục Hằng, nghe giọng điệu xa cách giải quyết việc công của cậu, Hewitt hơi bất lực lại khá tức giận. Hai cảm xúc va vào nhau, anh biết Lục Hằng nói đều là sự thật, lại không thèm luyên thuyên nói: “Căn cứ theo quy định quân bộ, phó sĩ quan chỉ có quyền kiến nghị, quyền quyết định nằm trong tay sĩ quan chỉ huy. Sĩ quan chỉ huy có thể căn cứ theo tình hình thực tế đưa ra điều chỉnh tương ứng!”

Chưa nói xong, Hewitt lại thấy ngữ điệu mình quá máy móc, anh phiền não gãi đầu, ngậm miệng không phát ra tiếng.

“Tuân lệnh ngài.” Lục Hằng không bị ảnh hưởng gì, cậu gật đầu, lại từ trong quang não chỉnh ra một số lượng lớn tài liệu liên quan đến buổi đấu giá: “Nếu đã quyết định xong ứng viên rồi, vậy sau đây hay là chúng ta bàn về chi tiết nhiệm vụ đi.”

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Lục Hằng, cảm giác thất bại trong lòng Hewitt lại càng sâu sắc. Thời gian sau đó, anh luôn không tập trung. Có điều chuẩn bị các chi tiết vốn là trách nhiệm của phó sĩ quan, trạng thái lơ đễnh Hewitt không về mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì cho công việc của Lục Hằng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp