Thế Nào Là Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

CHƯƠNG 14: TRUNG TÁ BETA HY SINH THÂN MÌNH VÌ ĐẤT NƯỚC (14)


7 tháng

trướctiếp

Sau mấy ngày biến mất, cuối cùng Hewitt cũng xuất hiện trước mặt Lục Hằng. Anh không nói hai lời đã đẩy Lục Hằng lên trên tàu con thoi, đưa cậu tới gần vành đai của một hành tinh nhỏ.

“Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì thế?” Lục Hằng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trên tay cầm ly rượu vang đỏ Hewitt nhét tới: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi ở đó, thưởng thức rượu vang đỏ tớ đã cất giữ suốt hai mươi năm là được.” Hewitt không quay đầu lại, nói: “Tìm được rồi!”

Chiếc tàu con thoi nhanh chóng hạ cánh trên một hành tinh nhỏ. Lục Hằng nhảy xuống khỏi cửa khoang đã lập tức phát hiện ra mình đang giẫm lên một vùng nước sâu tới đầu gối. Trong tầm mắt của cậu đều là khung cảnh mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, gợn sóng một mực lăn tràn tới tận phương xa không thể nào nhìn thấy. Trừ thứ này ra thì xung quanh không còn lại bất cứ một cảnh vật gì khác.

“Thế nào, cảnh sắc rất độc đáo, có đúng không?” Hewitt nhảy xuống ngay sau Lục Hằng, trong giọng nói chứa đầy đắc ý.

“Nơi này có nguồn tài nguyên nào sử dụng được sao? Hay nó có tác dụng với nhiệm vụ lần này?” Lục Hằng khó hiểu nhìn về phía Hewitt.

“Đừng để nhiệm vụ đầy lòng đầy mắt như thế chứ.” Hewitt chớp chớp mắt với Lục Hằng: “Chờ thêm chút nữa.”

Lục Hằng cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi chịu đứng trong nước cùng với Hewitt giống như bây giờ. Cậu cố gắng hỏi ra cái gì đó từ trong miệng của Hewitt, nhưng dáng vẻ của Hewitt cứ luôn giấu giếm bí mật, lượn Tây lượn Đông mà nhất quyết không chịu nói rõ mục đích chuyến đi này cho Lục Hằng.

Vào thời khắc sự kiên nhẫn của Lục Hằng sắp biến mất thì hằng tinh ở nơi chân trời xa xôi đã lặn hẳn, bóng đêm bao phủ lên hành tinh nhỏ này. Theo màn đêm buông xuống, vùng nước rộng lớn cũng chậm rãi hiện ra ánh sáng lấm tấm nho nhỏ, giống như một biển hoa muôn màu muôn vẻ, thoáng chốc đã nở đầy trong tất cả khu vực mà tầm nhìn có thể trông thấy. Lục Hằng tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra những ánh sáng nho nhỏ này đều xuất phát từ những sinh vật trong suốt trông giống như sứa, chúng nhẹ nhàng lắc lư lay động theo sóng nước, khiến cho người ta cảm giác như mình đang đạp vào trong những tầng mây lấp lánh long lanh.

“Rainer, sinh nhật vui vẻ.” Tiếng nói của Hewitt vang lên từ phía sau: “Năm nay cũng đã là năm thứ 53 chúng ta quen biết. Lần đầu tiên tớ gặp cậu chính là ở trong bữa tiệc sinh nhật ba tuổi của cậu.”

“Ngày hôm đó có một Ma Vương nhỏ đã làm hỏng bánh sinh nhật của tôi.” Giọng nói của của Lục Hằng mang theo tiếng cười.

Hewitt hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Không phải tớ đã bồi thường cho cậu rồi sao?”

“Ồ? Nhưng chiếc bánh bồi thường cũng đâu có rơi vào trong bụng tôi.”

Hewitt xấu hổ túm tóc, sau đó anh chuyển đề tài: “Cậu còn nhớ ước nguyện năm đó của mình nữa không?”

Nghe tới hai chữ ước nguyện này, Lục Hằng bỗng không còn ham muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Đó thật sự là một lịch sử đen tối nghĩ lại mà sợ hãi. Vào thời điểm đó, có một bộ phim hoạt hình vô cùng nổi tiếng với trẻ em, tên là <Đứa con của bầu trời sao>, cậu bé Rainer là một khán giả trung thành và cũng là người hâm mộ cuồng nhiệt của bộ phim đó.

“Không.” Lục Hằng im lặng hồi lâu, phun ra một chữ.

Hewitt nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lục Hằng, ác ý nở nụ cười trêu chọc: “Không sao, tớ đã nhớ kỹ thay cậu rồi. Năm ba tuổi, cậu nhóc bé con Rainer đã nói, cậu muốn trở thành đứa con của bầu trời sao, đánh một khúc ca <Ngôi sao nhỏ> giữa biển sao rộng lớn...”

Lục Hằng hơi xấu hổ muốn cắt ngang lời anh, nhưng lại thấy được Hewitt lấy ra một cái hộp rất to từ trong nút không gian.

“Quà sinh nhật đấy, mở nó ra xem đi.” Anh cười cười, đưa nút bấm điều khiển từ xa dùng để mở hộp cho Lục Hằng.

Nút bấm trên điều khiển từ xa dường như vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hewitt, thật ra chẳng cần mở hộp, Lục Hằng cũng đã biết trong chiếc hộp này chứa thứ gì. Chỉ là cho tới tận bây giờ Lục Hằng vẫn chưa từng nghĩ tới, món quà này lại được tặng cho cậu. Bởi vì ở trong thế giới gốc, trong trí nhớ của Trung tá Rainer, cậu ấy chưa bao giờ trông thấy hành tinh nhỏ này, cũng chưa bao giờ nhận được món quà sinh nhật như vậy.

Hewitt đứng ở bên cạnh ra sức thúc giục Lục Hằng khiến cho cậu không thể suy nghĩ quá nhiều, cậu ấn xuống nút bấm trên điều khiển từ xa, bề mặt bên ngoài tinh tế của chiếc hộp chậm rãi mở ra giống như cánh hoa nở rộ, bên trong là Nước Mắt Sao Trời tinh xảo không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.

“Tớ vẫn còn nhớ rõ ước nguyện của cậu khi đó, tớ cũng đã miêu tả cảnh tượng này trong đầu mình vô số lần.” Hewitt lùi về sau một bước, lịch lãm cúi người: “Rất lâu rồi không nghe thấy cậu đánh đàn, hôm nay tớ có thể vinh hạnh được nghe cậu chơi một khúc <Ngôi sao nhỏ> hay không?”ứ n g d ụ n g t y t

Lục Hằng hơi xúc động khi trông thấy người đàn ông bình thường luôn phóng khoáng không bị bất cứ thứ gì trói buộc ngày hôm nay lại tỏ ra vô cùng đứng đắn, thế nhưng trong miệng vẫn tàn nhẫn phun ra một chữ: “Không.”

Hewitt chịu đả kích nặng nề, ngồi thẳng vào trong làn nước, dáng vẻ khoa trương rên rỉ: “Cậu không thể vô tình như thế được. Cậu có biết vì muốn đi tìm hành tinh nay, tớ đã không ngủ không nghỉ dạo quanh vành đai nơi đây suốt một tuần lễ, sau đó lại vì muốn mua quyền sở hữu của nó, tớ đã phải bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm của mình không?”

Hewitt trước mặt giống như một con cún lớn ngậm vật mình yêu thương đi tới trước mặt chủ nhân, nào ngờ đâu chủ nhân của nó lại hung dữ đá một cú, cực kỳ đáng thương.

Cuối cùng Lục Hằng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng bật cười thành tiếng. Sau đó cậu nhìn Hewitt đang sững sờ trước nụ cười của cậu, nói: “Quá lâu không động đến đàn, tôi còn phải luyện tập, chờ tôi có thời gian đã rồi nói sau.”

Nói câu đó xong, Lục Hằng lập tức hối hận. Có lẽ bởi vì cảnh sắc nơi đây, cũng có lẽ do bầu không khí lúc này đã khiến cho cậu nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy. Trung tá Rainer chết trong nhiệm vụ ám sát Nữ vương, Lục Hằng chắc hẳn cũng sẽ phải rời đi trong khoảng thời gian ấy.

“Thật sao?” Đôi mắt Hewitt sáng lên.

Nhìn dáng vẻ mong chờ của anh, Lục Hằng nuốt lại những lời đang định nói ra khỏi miệng. Một khúc dương cầm thôi mà, có ký ức của Rainer, hơn nữa tinh thần lực của Lục Hằng đã được trải qua quá trình cường hóa, cậu chỉ cần bỏ thời gian luyện tập thêm vài lần chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, cứ coi như nó là một món quà tặng cho người bạn thân đi vậy.

“Vậy xem như đã bàn xong rồi nhé, chờ tới ngày sinh nhật của tớ đi. Đến hôm đó tớ miễn mọi món quà sinh nhật cho cậu, cậu chỉ cần theo tớ đến nơi này, dùng Nước Mắt Sao Trời đàn <Ngôi sao nhỏ> cho tớ nghe.” Hewitt vui sướng đến mức hơi vênh váo đắc ý.

Lần này, Lục Hằng không nói gì thêm, cậu chỉ im lặng nhìn về phương xa. Hewitt ở bên cạnh còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, cũng không phát hiện ra sự khác lạ của cậu.

Công việc trông coi Carlo được giao cho tiểu đội của Andrew. Nói trùng hợp cũng không đúng, bởi vì những tiểu đội khác đều đang bận rộn huấn luyện cho nhiệm vụ ám sát Nữ vương, không ai nguyện lòng nhận công việc nhàm chán lại không có ý nghĩa này. Nên Andrew - người luôn duy trì hình tượng hiền lành đã đứng ra và tiếp nhận nhiệm vụ.

Thế nhưng những thành viên trong tiểu đội của anh ta không khỏi hơi bất mãn, bởi vì nhiệm vụ ám sát Nữ vương chắc chắn là nhiệm vụ sẽ được lưu danh sử sách nên không một ai bằng lòng bỏ qua nó. Cuối cùng, khi Andrew xuất hiện ở cửa phòng giam, tươi cười dễ gần cho phép thành viên đội mình đi tham gia huấn luyện, chỉ để lại một mình anh ta trông giữ ở nơi này thì không có bất kỳ thành viên nào nghi ngờ anh ta cả.

Andrew mở cửa phòng giam, trông thấy Carlo đang co ro trong một góc, đồ ăn đặt trên bàn chưa từng được đụng chạm, nụ cười trên miệng anh ta lại sâu thêm mấy phần.

“Carlo, cậu không sao chứ?” Tiếng nói của anh ta khiến cho người nghe như được tắm gió xuân, nụ cười bên khóe miệng dịu dàng tựa ánh trăng sáng.

Với một Carlo đang tuyệt vọng, đây quả thật là một tia nắng chiếu xuống vực sâu, khiến cho cả cơ thể đang rét lạnh của cậu ta cảm nhận được chút ấm áp.

"Andrew...” Chưa nói xong, cậu ta đã nghẹn ngào như sắp không thể thốt ra thành tiếng.

Andrew ôm bờ vai của Carlo an ủi: “Tôi biết cậu không cam lòng rời khỏi Phong Lôi, cậu rất có tài năng, tôi cũng không muốn nhìn thấy tài năng của cậu cứ bị chôn vùi đi như vậy.”

Được Andrew khẳng định, cảm xúc của Carlo thoáng bình tĩnh hơn: “Tôi chỉ thiếu một cơ hội chứng minh mình, Phó sĩ quan Rainer có thành kiến với tôi, anh ta không muốn cho tôi cơ hội.”

“Thế này nhé, bây giờ đang có một cơ hội để cậu tự chứng minh chính mình đấy, tôi tin tưởng cậu có thể nắm chắc lấy nó, nhất định sĩ quan chỉ huy sẽ phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa...”

Hai mươi phút sau, gương mặt của Carlo lại tỏa sáng rực rỡ, trong đôi mắt ngời sáng của cậu ta lần nữa nhen nhóm ý chí chiến đấu không chịu thua. Cho dù hiện giờ cậu ta vẫn còn đang bị giam giữ trong phòng giam thì cậu ta cũng không hề sợ hãi. Chỉ cần cậu ta chịu cố gắng, không có bất cứ khó khăn nào không thể vượt qua.

Mà sau khi Andrew rời khỏi phòng giam, trên khuôn mặt của anh ta cũng xuất hiện nụ cười mỉm hài lòng.

Căn cứ theo hình ảnh phân tích mà máy móc thăm dò của Viện nghiên cứu truyền về, Nữ vương đã sắp bước vào giai đoạn tiến hóa cuối cùng. Đây là giai đoạn Nữ vương yếu ớt nhất, nhưng mà thời gian nó diễn ra cũng vô cùng ngắn ngủi. Cơ hội tiêu diệt tộc Zerg cũng chỉ có một lần như vậy thôi.

Đếm ngược thời gian đến giai đoạn tiến hóa cuối cùng của Nữ vương còn năm giờ.

Tất cả thành viên của Phong Lôi tập hợp trong đại sảnh bàn bạc chiến thuật, thực hiện công việc chuẩn bị cuối cùng trước khi chiến tranh diễn ra. Hewitt và Lục Hằng đứng trên bục cao, lần nữa xác nhận chiến thuật đã được bố trí, nhiệm vụ lần này nhất quyết không thể để xảy ra sai lầm. Một tiếng sau, Hewitt và Lục Hằng sẽ xuyên qua động Zerg tiến về sào huyệt của Nữ vương.

Camera 3D tự động trôi nổi giữa không trung, tất cả những sự kiện xảy ra trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ sẽ đều được toàn thể công dân của Liên minh Nhân loại giám sát.

“Các tiểu đội kiểm tra tu sửa cơ giáp, hãy hoàn thành kiểm tra lần cuối cùng với cơ giáp mình đang phụ trách.”

“Các tiểu đội cơ giáp, hãy tiến hành xác minh khu vực mình phụ trách lần cuối cùng.”

“Tất cả đều đã chuẩn bị xong, nhân viên hậu cần, hãy lên phi thuyền phụ rời khỏi chiến tuyến.”

Đây là thông lệ cũ của Phong Lôi mỗi khi chấp hành nhiệm vụ có tính chất nguy hiểm cao. Sau khi tất cả các công tác kiểm tra chuẩn bị hoàn thành, nhân viên hậu cầu sẽ lên phi thuyền phụ sơ tán để tránh cho trận chiến đấu kịch liệt sẽ làm những nhân viên hậu cần trói gà không chặt này bị thương.

Ngay sau khi nhân viên hậu cần rút lui, vị trí cơ giáp của tiểu đội số tám đột ngột xảy ra một vụ lộn xộn. Một chiến sĩ cơ giáp đột nhiên nhào về phía đồng đội bên cạnh mình, rồi chẳng bao lâu sau đã bị một người khác đá văng ra. Càng lúc càng có nhiều người tham gia vào cuộc hỗn loạn đó, người tiến đến để duy trì trật tự bên họ cũng không biết tại sao lại mất lý trí xông vào đánh nhau.

Lục Hằng thấy vệ binh mình phái đi cũng tham gia vào trận chiến hỗn loạn, định đích thân tới xem một chút, nhưng cậu lại bị Hewitt ngăn cản: “Có chỗ kỳ lạ, tớ và cậu cùng sang đó.”

Hai người họ mới đi về bên kia vài bước, Hewitt bỗng tạm dừng bước chân. Sau đó anh hơi nghi ngờ hít hít cái mũi, dường như đang phân biệt mùi hương gì, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Là pheromone của Carlo, tại sao cậu ta lại ở chỗ này?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp