Tổng Tài Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

CHƯƠNG 5: BUỔI XEM MẮT KỲ QUÁI


7 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Phái Phái vào trong cửa hàng quần áo liền hưng phấn lôi kéo Lộ Ninh nhắm ngay phía giá treo một loạt váy áo ngủ. Mặc dù Lộ Ninh không muốn đả kích sự nhiệt tình của cô ấy, nhưng mắt thấy Phái Phái chọn áo ngủ không phải lộ ngực thì chính là lộ lưng, mà bộ khoa trương nhất kia phỏng chừng còn chẳng khác không mặc gì là bao, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắc nhở cô ấy: “Phái Phái, tớ đến tập đoàn Ngôn Hề để đi làm, nếu thật sự mặc cái này, có khi còn chưa kịp nhìn thấy Ngôn Hề đã bị bảo vệ của tòa nhà đuổi đi rồi!”

 

Phái Phái suy nghĩ, cảm thấy mặc áo ngủ đi làm đúng thật có chút khoa trương, cho nên tiếc nuối mà buông áo ngủ trong tay xuống, xoay người bắt đầu chọn váy giúp Lộ Ninh.

 

Lộ Ninh thứ nhất không tin khiếu thẩm mỹ của cô nàng, thứ hai không tin mắt nhìn của cô ấy, vậy nên ngồi ở một bên hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng nào nhìn cô ấy đi lại khắp nơi. Mãi đến khi sắp ngủ gật rồi mới nhìn thấy Phái Phái cầm theo một chiếc váy liền áo chiffon màu trắng đi tới: “Chanh, vào phòng thay đồ thử cái này xem!”

 

Lộ Ninh cầm lấy xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, phát hiện chiếc váy này không những không hở hang mà còn đẹp bất ngờ, nói thế nào nhỉ, trông không giống chiếc váy mà con nhóc Phái Phái đen tối này sẽ lựa chọn.

 

Suy cho cùng thì cũng là quan hệ ngủ chung ký túc xá suốt bốn năm, mặc dù Lộ Ninh không nói một lời nào sau khi nhận chiếc váy, nhưng Phái Phái vẫn hiểu ý nghĩa sâu xa từ trong ánh mắt cô mà chưa kịp nói: “Này, biểu hiện của cậu bây giờ là có ý gì? Người ta vốn dĩ là một lão xử nữ trong sáng thuần khiết như thế mà!”

 

Hà Hoa ở một bên không nhịn được vui mừng: “Lão xử nữ thì đúng là thật, nhưng có thuần khiết hay không thì khó nói lắm.”

 

Phái Phái vỗ ngực: “Bổn cô nương không chỉ trong sáng về tâm hồn mà đến thể xác cũng là thuần khiết nhất trên đời, bên ngoài còn được gọi là “cà chua bi”. Nào giống mấy cậu, nhìn trông y xì quả chuối tiêu, bỏ cái vỏ bên ngoài ra là cô thấy tâm con đèn xì rồi.”

 

Lương Bì tát bộp một cái: “Chuối tiêu thì có gì đáng khinh? Tớ thấy người đáng khinh là cậu mới đúng đấy.”

 

Thân thủ của Lương Bì nếu mà ở trong thế giới tiên hiệp, bét nhất cũng phải xếp vào cấp đại hiệp. Cái gọi là cấp đại hiệp, chính là bình thường không ra tay, nhưng một khi ra tay thì thân chạy đằng thân, đầu chạy đằng đầu. Cho nên hung hãn như Phái Phái cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị cô ấy tẩn cho vài cái, lúc sau lại nước mắt lưng tròng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Tư Mã Quỳ vẫn luôn chuyên tâm chọn chiến bào đi xem mắt: “Quỳ Quỳ, chị hai đến giúp cưng chọn đây! Mấy chuyện xem mắt này chị đây có kinh nghiệm, cậu nói đối tượng xem mắt của cậu là thầy giáo đúng không? Vậy cậu mặc đồng phục đi, tớ xem trên phim thấy mấy ông thầy giáo đều cuồng đồng phục cả.”

 

Tư Mã Quỳ nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Chuẩn không đấy? Sao tớ xem trên phim thấy thầy giáo đều thích mấy người có cơ bắp cơ mà?”

 

Nhân viên bán hàng bên cạnh: “...” Cứ cảm thấy mấy người này quái quái sao sao.

 

Lộ Ninh yên lặng ôm váy lắc mình vào phòng thử đồ, tự ý quyết định về sau không bao giờ tới cửa hàng quần áo này nữa.

 

Sự thật chứng minh, bạn học Phái Phái một khi đã nghiêm túc thì mắt nhìn vẫn là đỉnh nhất. Ít nhất thì cô ấy chọn cho Lộ Ninh một chiếc váy không tồi. Tuy sau khi mặc lên vai ngọc có lộ ra, lại bởi vì chiều cao của mình mà gấu váy cũng từ cách dưới gối mấy phân chuyển thành cao trên gối mấy phân, nhưng nhìn chung thì tạo hình này cũng được coi là đơn giản hào phóng, ưu nhã khéo léo. Hơn nữa hai yếu tố váy chiffon cùng màu trắng khiến Lộ Ninh bớt đi một phần quyến rũ, nhiều hơn một phần thanh tú. Dùng lời của Phái Phái nói thì, quen biết Lộ Ninh bốn năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Lộ Ninh. Chân mày vòng nguyệt có duyên, tóc mây gợn sóng đẹp duyên tơ hồng.

 

Người duy nhất bỏ phiếu phản đối chính là Tư Mã Quỳ, lý do cô ấy bỏ phiếu là do trang phục của Lộ Ninh quá bắt mắt, khiến người xem mắt rất dễ thắc mắc nữ chính là ai.

 

Lộ Ninh là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ cô đã nhận được sự giáo dục là thà hủy mười tòa miếu, chứ không phá hỏng một mối nhân duyên, vì vậy cô lập tức đề nghị: “Tớ không cần đi, cậu cứ để mấy đứa kia đi với cậu là được rồi!”

 

Tư Mã Quỳ lắc đầu: “Sao tớ có thể làm được? Hẹn xem mắt chỉ là thứ yếu, quan trọng là nơi tớ đi xem mắt là một nhà hàng đồ Tây có tiếng ở thành phố Z, đặc biệt là món bò bít tết với pizza hải sản ở đấy có thể gọi là đỉnh của chóp. Các chị em nếu đã hy sinh nhan sắc của mình để đi xem mắt cùng, đương nhiên tớ cũng phải kiếm lời cho các cậu chứ. Tớ cũng đã nói trước với vị giáo sư đại học kia rồi, đến lúc đó tớ sẽ mang theo bốn người bạn đi theo. Vị giáo sư kia cũng rất tâm lý, không những nói có thể, còn nói bữa cơm ấy là do anh ấy mời, hơn nữa mặc kệ có xem mắt thành công hay không, anh ấy đều mời cơm hết.”

 

Lộ Ninh suy nghĩ: “Vậy ngày hôm ấy tớ không mặc bộ này nữa, trực tiếp mặc đồng phục được không?”

 

Lương Bì thờ dài: “Vô dụng thôi, cái mặt này của cậu chình ình ra kia, cho dù có khoác cái bao tải cũng sợ đoạt luôn nổi bật của Tiểu Quỳ.”

  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lộ Ninh dở khóc dở cười: “Này không được kia cũng không được, chả lẽ tớ lại đi đắp cả tấn phấn lên mặt à?”

 

Tư Mã Quỳ gật đầu: “Cách này cũng không tồi!”

 

Hôm Tư Mã Quỳ xem mắt là vào ngày chủ nhật, mặt trời lên cao.

 

Suy xét đến việc đường đến nhà hàng Tây đấy quá xa, mà năm người gọi xe thì một xe chẳng đủ chỗ, hai xe thì quá đắt tiền, thành ra năm người tính toán, cuối cùng quyết định cưỡi xe đạp đi đến đấy.

 

Xác định xong được phương thức di chuyển, mấy người lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hình tượng.

 

Hôm nay Lộ Ninh đương nhiên không có đắp cả tấn phấn lên mặt, cũng không phải bởi vì lương tâm Tư Mã Quỳ đột nhiên trỗi dậy, mà là vì buổi tối hôm trước Lộ Ninh bị muỗi vo ve cả một đêm ngủ không ngon, đến buổi sáng dưới mắt có quầng thâm như con gấu trúc, ảnh hưởng đến nhan sắc vô cùng. Nhưng chính vì thế lại khiến Tư Mã Quỳ tin tưởng ngoài ý muốn, cho rằng mặc dù Lộ Ninh không cố ý giả xấu, hẳn là cũng sẽ không uy hiếp đến vai nữ chính của mình, cho nên xua tay, thả Lộ Ninh đi.

 

Tuy nhiên, mặc dù Tư Mã Quỳ không nhất quyết đòi Lộ Ninh trang điểm đậm, nhưng chiếc áo liền váy chiffon trắng mua ngày hôm đó tuyệt đối không thể mặc. Bởi vì ngay cả Lộ Ninh có quầng thâm cũng vẫn là một mỹ nhân, vậy nên cuối cùng người khác thì đã ăn diện lộng lẫy, chỉ có Lộ Ninh mặc chiếc áo phông trơn màu đơn giản, kết hợp với váy ngắn và giày thể thao.

 

Kết quả Tư Mã Quỳ vẫn chưa hài lòng, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được một chiếc quần jeans có dây đeo đưa cho Lộ Ninh: “Cho dù trang phục của cậu có khiêm tốn đi chăng nữa, thì người khác vẫn không thể phớt lờ hai cái chân vừa thẳng lại vừa trắng này của cậu! Vậy nên cậu có muốn nghĩ đến việc mặc chiếc quần yếm này không?”

 

Lộ Ninh lấy điện thoại mở giao diện dự báo thời tiết ra đưa đến trước mặt Tư Mã Quỳ: “Chị hai à, thời tiết thành phố Z hôm nay lên đến tận ba mươi độ đấy… Chị xác định muốn cho em mặc quần yếm đi ra ngoài sao?”

 

Lương Bì cũng bênh vực lẽ phải: “Tiểu Quỳ, cậu cũng đừng dày vò Chanh nữa. Đến ngay cả việc Chanh đàng hoàng thế này mà vị giáo sư kia của cậu cũng không chống cự được, thế thì về sau gặp phải hồ ly tinh thật thế thì càng hết cứu.”

 

Phái Phái cũng phụ họa nói theo: “Đúng vậy đúng vậy, Chanh hoàn toàn là tra nam đá thử vàng đấy! Đàn ông có tồi hay không, cứ cho Chanh đi thử nghiệm chút thì biết.”

 

Lộ Ninh: “Phái Phái, cậu là sinh viên, lúc nói chuyện không cần phải ám chỉ nhan sắc của người khác đâu.”

 

Phái Phái: “Tớ không có mà…”

 

Khi mọi người đi đến nhà hàng Tây vẫn còn cách đến thời gian hẹn mười lăm phút. Mặc dù trong lòng đã căng thẳng đến mức ruột gan cồn cào, nhưng thục nữ chẳng sợ đến trễ cũng muốn giữ vẻ ưu nhã. Cho nên lúc Tư Mã Quỳ đến nhà hàng Tây, trước tiên nặn ra một nụ cười tự cho là xinh đẹp, lúc sau mới bình tĩnh nhìn về phía người phục vụ đến chào khách: “Không cần sắp xếp chỗ ngồi, chúng tôi đến đây tìm người.”

 

Người phục vụ mỉm cười: “Ồ! Là đến tìm ngài Kỷ sao? Ngài Kỷ đã nói với tôi trước đó rằng sẽ có năm người đẹp đến tìm ngài ấy.”

 

Tư Mã Quỳ trong nháy mắt đã có ấn tượng tốt đối với đối tượng xem mặt chưa gặp qua bao giờ này, dù sao đàn ông tinh tế lại biết ăn nói như thế này, thật sự rất dễ dàng chiếm được cảm tình của phụ nữ: “Đúng vậy, chúng tôi đến đây tìm ngài Kỷ.”

 

Người phục vụ chỉ lên tầng hai: “Ở trên tầng hai, bàn số 47 sát cửa sổ.”

 

Có chỉ dẫn của người phục vụ cùng nhãn lực như cú vọ của Lương Bì, mấy người thuận lợi tìm được bàn số 47. Từ xa nhìn lại, trên bàn số 47 giờ phút này đúng là đang có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi. Mặc dù ngồi không thể nhìn ra rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng áng chừng chắc cũng phải 1m8. Người đàn ông đeo một cặp kính gọng đen, trên người mặc một chiếc áo len màu xám nhạt của Acne Studios, cả người thoạt nhìn đã anh tuấn lại có dáng vẻ thư sinh.

 

Lương Bì dẫn đầu bình luận: “Không tồi, trông rất giống công tử bột.”

 

Phái Phái cũng sờ cằm nói: “Không tồi, giống như thuộc hệ cấm dục vậy. Loại người này ở bên ngoài đều là bộ dáng lạnh lùng không dính khói lửa nhân gian, về nhà đóng cửa rất nhanh lại hóa sói.”

 

Hà Hoa: “Không tồi, đúng là đồ ăn của tớ.”

 

Lộ Ninh: “... Ờ, không tồi, trông rất tinh anh.”

 

Tư Mã Quỳ tổng kết: “Không tồi, mặt người da thú lại ăn mặc kiểu như này, cởi quần áo ra nhất định còn không bằng cầm thú. Tớ rất hài lòng, rất thích.” Nói xong liền lắc hông chậm rãi đi đến bàn số 47.

 

Lộ Ninh, Hà Hoa, Phái Phái, Lương Bì: “... Tự nhiên thấy có điềm!”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Quả nhiên, Tư Mã Quỳ vừa đi đến bên người đàn ông đã vươn tay nâng cằm chàng trai, giọng điệu không đứng đắn nói: “Hi, soái ca, em là Tư Mã Quỳ, là đối tượng xem mắt của anh.”

 

Kỷ Thư bình tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái: “Tư Mã Quỳ đúng không? Tôi là Kỷ Thư, là phó giáo sư chuyên ngành kỹ thuật mạng của đại học A.”

 

Tư Mã Quỳ yên lặng mà buông tay: “Em chào giáo sư Kỷ!”

 

Bốn người phía sau Tư Mã Quỳ: “Chào giáo sư Kỷ…!”

 

Kỷ Thư dở khóc dở cười: “Chào các bạn sinh viên! Ngồi đi!”

 

Mấy người ngoan ngoãn ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đặc biệt là người vừa nãy không sợ chết mà đũa giỡn Kỷ Thư, Tư Mã Quỳ, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, yên tĩnh ngậm miệng.

 

Tầm mắt Kỷ Thư quét một vòng mấy người trên bàn, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Lộ Ninh: “Em là… Lộ Ninh?”

 

Lộ Ninh hoàn toàn không dự đoán được Kỷ Thư sẽ quen biết mình, đương nhiên, càng không nghĩ tới việc Kỷ Thư sẽ bỏ qua Tư Mã Quỳ trêu đùa anh ấy trực tiếp điểm danh mình, vậy nên sửng sốt một chút mới ngơ ngác trả lời: “Đúng ạ, em là Lộ Ninh, nhưng hôm nay em tới chỉ là người qua đường thôi.”

 

“...” Kỷ Thư lại lần nữa chuyển đề tài lên người Tư Mã Quỳ: “Không giới thiệu với tôi các bạn học của em một chút sao?”

 

Tư Mã Quỳ từ sau khi biết bản thân mình trong lúc vô ý đã đùa giỡn giáo sư đại học A, vẫn luôn trong trạng thái hồn trên mây, cho nên khi nghe vậy hoàn toàn giống như phản xạ có điều kiện trả lời: “A, đây là mấy bạn cùng phòng của em. Đây là lão đại, tên là Lương Bì. Đây là lão nhị, gọi là Phái Phái, em ở ký túc xá đứng hàng lão tam. Đây là lão tứ, Hà Hoa. Còn Lộ Ninh thầy có quen biết, cậu ấy nhỏ nhất, đứng hàng lão ngũ.”

 

Kỷ Thư không nhịn được cười, cười xong thấp giọng nói: “Lão tam, lão ngũ… Ha ha, vậy nếu chuyện thật sự thành, người nào đó về sau chẳng phải gọi tôi là anh rể ba rồi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp