Xuyên Thành Con Gái May Mắn Của Nữ Chủ

Chương 7: Biến mất


7 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.

Đường Diệu hôn mê ba năm, nhưng lại chỉ dùng ba ngày để vui vẻ. Thậm chí có thể nói, cô là người có cơ thể khoẻ mạnh nhất trong tam phòng của nhà lão Khương. Dù sao, ba năm này Khương Thành đã chăm sóc cô rất tốt, nuôi dưỡng cô cũng rất tốt.

Thật ra, Khương Thành cũng không phải khắt khe với hai đứa con trai con gái, bồi bổ cho người vợ trẻ, anh ấy cũng chăm sóc cho con trai con gái. Nhưng Đường Diệu lúc ban đầu phải uống thuốc, trong nhà dù sao cũng túng thiếu, còn kém xa với khi chưa ra ở riêng.

Mà nguyên nhân Tiểu Đường Đường gầy yếu cũng bởi vì cô bé vốn sinh ra đã yếu kém, bé gái sơ sinh sinh non, tuy nói Khương Thành hết sức chăm sóc tỉ mỉ, Chương Hà Hoa cũng hết lòng giúp đỡ, nhưng cuối cùng cũng không được uống sữa mẹ  cho nên vẫn kém nhiều.

“Bọn chúng đã ngủ chưa?”

Khương Thành từ gian ngoài đi vào, đặt bồn ở bên cạnh giường đất, giặt sạch khăn mặt đưa cho cô ấy, nói: “Lau mặt nào.”

Đường Diệu: “Sao lại bưng vào đây? Em cũng khỏe rồi, cần gì phải cẩn thận như vậy.”

Ngừng một chút, cô ấy ngẩng đầu, cắn môi nói: “Em biết, bình thường anh đều chăm sóc cho em như vậy.”

Cô ấy không phải hoàn toàn không biết gì, chỉ là không thể tỉnh lại.

Khương hạnh thấy cô ấy vẫn không nhận lấy, trực tiếp chủ động giúp cô lau mặt, Đường Diệu ngồi ở mép giường đất, bỗng nhiên đưa tay ôm cổ của anh ấy, tựa vào trên người anh ấy, cô ấy nhẹ giọng nói: “Vất vả cho anh rồi!”

Khương Thành cười: “Anh và em còn phải nói lời này sao? Anh cưới em thì phải đối xử tốt với em chứ!” 

“Anh không sợ em cả đời cũng không tỉnh lại à?”

Anh ấy ôm cô, nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc cô, nói: “Cả đời không tỉnh lại, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời. Khi chúng ta kết hôn đã từng nói, phải cả đời giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau. Chẳng lẽ nếu đổi lại anh, em sẽ không quan tâm anh sao?”

Đường Diệu lắc đầu, chôn vào trong ngực của anh ấy: “Em mãi mãi sẽ không vứt bỏ anh.”

“Vậy anh đương nhiên cũng vậy.” 

Khương Thành cũng không thả cô ấy ra, một tay đặt bồn xuống mặt đất, sau đó hai người cùng dựa sát vào nhau nằm xuống, mấy ngày nay, chuyện trong nhà cô ấy đã hiểu rõ gần hết. Ba năm này nhìn như đã thay đổi rất lớn, nhưng thật ra cũng không nhiều.

Đêm nay sắc trời có chút âm u, tắt đèn, trong phòng tối đen một mảnh.

Đường Diệu nhẹ giọng: “Ngày mai em muốn lên núi.”

Khương Thành sửng sốt, nói: “Lên núi làm gì? Em vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều hơn...”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Em khỏe lắm rồi, thật sự khỏe rồi. Anh không hiểu em sao? Từ nhỏ cơ thể đã tốt. Em nghĩ, ngày mai dẫn theo hai đứa trẻ cùng nhau lên núi, đến trước phần mộ của ông em cúng bái một chút. Em tỉnh lại rồi, cũng nên báo cho lão nhân gia ông ấy một tiếng.”

Giọng nói của Đường Diệu rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định.

Khương thanh thấy cô ấy nói như vậy, cuối cùng cũng không ngăn cản, nói một chữ được. 

Nhưng anh ấy lại nói: “Ngày mai anh sẽ xin nghỉ, cùng đi với mọi người. Nếu không em dẫn theo bọn nhỏ, anh sẽ không yên tâm.”

Đường Diệu cười nhẹ nhàng, nói: “Vâng!”

Cô ôm thắt lưng có anh ấy, hai má trắng nõn cọ cọ trong ngực của anh ấy, nói: “Thật ra, anh không cần lo lắng. Anh nên hiểu được, em từ nhỏ sức lực đã lớn, không có gì phải lo lắng.”

“Vậy không được, dù sao em bệnh nặng mới khỏi.” Anh bị cô ấy con sát thở dốc nặng thêm mấy phần, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô ấy, bỗng nhiên hỏi: “Hai đứa trẻ ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, sao thế?” Mấy ngày nay, hai đứa trẻ vì thấy cô tỉnh lại đều vui vẻ đi loanh quanh trong trong ngoài ngoài, rất mệt, mỗi ngày đều ngủ rất sớm.

Bỗng nhiên Khương Thành xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi: “Được không?”

Vốn tay của Đường Diệu đang vắt bên hông của anh ấy chậm rãi di chuyển lên, ôm lấy cổ của anh ấy, đây là câu trả lời trực tiếp nhất...  Trong phòng nhỏ đổ nát, phát ra từng trận âm thanh kiềm nén, âm thanh đó giống như vui sướng lại như oan ức vừa giống như ‘ưm’, đứt quãng: “Vợ ơi, em thật tốt...”

Một đêm quay cuồng.

Đại khái do làm liều, mặt trời lên cao Đường Diệu mới tỉnh lại, cô mơ màng ngồi dậy, thì nhìn thấy Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường hai con heo con ngủ say đến bốn chân chổng vó, nhưng lại không thấy Khương Thành đâu. Cô nhanh chóng ngồi dậy, chỉ là vừa động một chút, đã cảm giác được sự khó chịu nhè nhẹ không tả xiết.

Tuy nói kết hôn đã nhiều năm, nhưng dù sao cũng lâu rồi không làm loại chuyện này, tiểu biệt thắng tân hôn, càng đừng nói bọn họ đã lâu như vậy. Đường Diệu xoa thắt lưng, đứng dậy hơi hoạt động trong chốc lát, cảm thấy tốt hơn nhiều.

Đường Diệu chuẩn bị làm chút đồ ăn sáng, vừa mới chuẩn bị động tay, thì nhìn thấy trong nồi có cháo ngô, nghĩ là Khương Thành trước khi ra cửa đã làm xong rồi.

Người đàn ông này!

Cũng không biết Đường Diệu có đức hạnh tài năng gì, có may mắn như vậy.

Nếu đồ ăn sáng đã có rồi, cô đương nhiên vào nhà đánh thức hai con heo kia dậy.

Tiểu Lang xoa mắt, nhẹ giọng nói: “Mẹ~”

Đường Diệu: “Tiểu Lang dậy rồi à? Dậy rồi thì rửa mặt, hôm nay mẹ và ba muốn đưa các con vào núi.”

Nghe thấy vào núi, Tiểu Lang lập tức tỉnh táo mở to hai mắt, cậu bé xúc động: “Vào núi!”

Núi ở chỗ này của bọn họ rộng lớn, nhưng cũng nguy hiểm, cho nên bọn trẻ con từ trước đến nay đều không được phép vào núi. Nhưng Tiểu Lang lại vô cùng ao ước đối với Tây Sơn, cậu bé không được ăn nhiều thịt, đều là đi săn ở Tây Sơn mà có được.

Chuyện đó đối với cậu bé mà nói, chính là phúc trạch bảo địa”.

(*Phúc: hạnh phúc, Trạch: ân huệ, bảo địa: vùng đất trù phú)

“Chúng ta sẽ đi cúng bái ông ngoại của con.” Đường Diệu giúp con trai mặc quần áo, Tiểu Lang lắc đầu, bàn tay nhỏ của bản thân rất nhanh nhẹn: “Mẹ ơi, con biết mặc.”

Đường Diệu lại khó ngăn được sự chua xót, khi đó cô hôn mê, Tiểu Lang mới có hai tuổi, rất ngốc nghếch đáng yêu, bây giờ đã là đứa trẻ lớn, cái gì cũng biết làm. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không biểu hiện quá mức ra bên ngoài, tránh để đứa trẻ khó chịu.

Hơn nữa, cuộc sống lúc nào cũng phải nhìn về phía trước.

Cô tỉnh lại rồi, ở cùng với người một nhà, sẽ luôn tốt hơn. 

Cô ấy nói: “Vậy được, Tiểu Lang tự mình mặc. Mẹ giúp em gái của con mặc.”

Tiểu Lang: “Em gái cũng biết.”

Tiểu Đường Đường ngủ đến mơ mơ màng màng bị đánh thức, ngốc nghếch ngồi trên giường đất, nửa ngày sau, giang cánh tay, giống như cánh nhỏ: “Mẹ bế.”

Đường Diệu nở nụ cười: “Được, mẹ bế.”

“Tiểu Đường Đường rửa mặt ăn cơm được không? Đợi ba con trở về, chúng ta còn phải lên núi đó!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. 

Lúc Khương thanh vào cửa, trong tay của anh còn cầm theo hai cái sọt. Đặt cái sọt xuống, anh đi lên phía trước đánh nhẹ vào mũi nhỏ của con gái, nói: “Lại dính lên người mẹ của con đó.”

Tiểu Đường Đường lập tức ôm lấy cổ của Đường Diệu, mông nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Hơn nữa, thật ra Tiểu Đường Đường không được xem như xuyên qua hoàn toàn, cô được sinh ra như bình thường, cho nên hành động thói quen của cô cũng từ một đứa bé sơ sinh chậm rãi trưởng thành. Đương nhiên, cô có ký ức của kiếp trước, thậm chí biết nơi bản thân lần này đầu thai thật ra là một cuốn sách.

Nhưng mấy ngày nay bản thân cô cũng phát hiển, từ khoảnh khắc lúc mẹ Đường Diệu của cô tỉnh lại, những ký ức đó lập tức giống như nước thủy triều rút xuống. Mỗi lần cô ngủ rồi tỉnh lại, đều sẽ quên rất nhiều. Nhưng mới ngắn ngủi ba ngày, cơ thể của Đường Diệu lại khỏe hơn nhiều, trí nhớ của Tiểu Đường Đường cũng biến mất gần hết.

Các loại ở kiếp trước, thế mà cô lại không nhớ được!

Cái gọi là nội dung vở kịch, thế mà cô lại không nhớ được một chút nào! 

Có lẽ ông trời cũng đối xử rất tốt với cô, để cô có thể dùng tư duy của người lớn, chống đỡ ba năm khó khăn gian khổ.

Dường như, trí nhớ đó của đời trước, chỉ là vì để cô có thể chống đỡ đến khi mẹ Đường Diệu của cô tỉnh dậy. 

Mà bà ấy tỉnh dậy rồi, những thứ đó đều không cần thiết.

Nói chung, chính là như thế.

Đương nhiên, trí nhớ của cô biến mất, cũng đều là trí nhớ của đời trước. Đời này, vẫn nhớ rất rõ ràng.

Buổi sáng Khương Thành đến đại đội xin nghỉ, lại đến nhà lớn bên kia mượn cái sọt, anh và Đường Diệu hai người mỗi người một cái sọt trên lưng, anh ôm Tiểu Lang, Đường Diệu bế Tiểu Đường Đường. Một nhà bốn người, cùng nhau lên núi.

Đi qua đồng, rất nhiều người đều nhìn qua đây, lần lượt chào hỏi bọn họ, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Diệu, trước khi cô ấy hôn mê, cũng làm công việc đồng áng, còn thường xuyên lên núi đi săn, cho nên cũng không trắng nõn. Trái lại có hơi đen.

Nhưng được bảo bọc ba năm, cô ấy lại hoàn toàn trắng nõn.

Một trắng che trăm đen, huống chi cô vốn là người xinh đẹp khéo léo, lại càng có vẻ xuất chúng.

Mắt thấy bọn họ đi qua, đều xúc động vợ của Khương lão Tam thật đẹp, không kém chút nào khi so với người thành phố, nếu không Khương lão Tam nhà người ta cũng không nguyện ý trông giữ ba năm! Đương nhiên, lòng đố kỵ về chuyện này thì đâu đâu cũng có, cũng có thể là không quen nhìn Đường Diệu, phá đám nói đó là cô được bảo bọc. Nếu như bản thân không làm việc ở trong nhà bảo bọc ba năm, chắc chắn sẽ giống như bột nhão linh tinh. 

Nhưng mặc kệ người bên ngoài nghị luận như thế nào, một nhà bốn người Khương Thành vẫn theo đường núi lên núi.

Tiểu Đường Đường giọng sữa nói: “Mẹ ơi, hàng năm ba đều mang bọn con đến bãi tế ông ngoại.”

Đường Diệu: “Vậy Tiểu Đường Đường có đồng ý đến không?”

Tiểu Đường Đường lập tức: “Đồng ý!”

Cô bé dùng ngón tay chỉ, nói: “Trên núi có đồ ăn ngon, cũng có thịt.”

Cô và anh trai nhỏ Tiểu Lang rất giống nhau, ấn tượng về thịt chính là thú săn được trên núi. Đương nhiên, trong thôn mỗi năm cũng giết heo, nhưng có quá nhiều người, mỗi năm có thể phân chia được cũng không nhiều. Ăn được một chút thì hết, ngược lại không bằng lâu lâu lên núi săn con mồi.

“Vậy đợi chúng ta cúng bái ông ngoại xong, chúng ta sẽ đi tìm thịt cho Tiểu Đường Đường ăn, có được không?”

Tiểu Đường Đường lập tức vỗ tay: “Vâng!”

“Cũng cho Tiểu Lang ăn!” Đường Diệu cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, hai đứa trẻ đều là tâm can bảo bối của cô.

Không, ba người!

“Cũng cho anh A Thành!” 

Khương Thành nở nụ cười, nói: “Được! Một nhà bốn người chúng ta, đều được ăn!” 

Tuy rằng nói ngay cả cái bóng của con thỏ, lông của gà rừng cũng không nhìn thấy, nhưng một chút cũng không có trở ngại gì đến tình cảnh người một nhà tha hồ tưởng tượng được ăn thịt.

“Ấy? Anh đợi một chút.” Đột nhiên, Đường Diệu dừng lại, nhìn về phía bụi của cách đó không xa, quả quyết: “Anh ôm Đường Đường một chút.”

Cô lập tức lấy cái ná trong túi ra, đi nhanh vài bước, bước chân lại nhẹ nhàng. Trong giây lát, cô dậm mạnh chân, ba con gà rừng ở trong bụi lập tức chạy tán loạn. Đường Diệu không chút do dự, trực tiếp kéo cái ná, ‘bịch bịch’ vài cái, phóng ra ngoài.

Ba con gà rừng phịch một tiếng, rơi trên mặt đất, hấp hối giãy giụa.

Đường Diệu thành thạo buộc chặt chúng nó, ném vào trong cái sọt của bản thân.

Một loạt động tác, khiến Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường hai đứa trẻ trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày sau, hai đứa trẻ đồng loạt rào rào vỗ tay: “Mẹ ở trong thiên hạ là lợi hại nhất!”

Đường Diệu ưỡn ngực, cười rực rỡ: “Mẹ từng nói, sau này nhất định không để các con đói bụng nữa!”

Lại nghĩ một chút, cô nói: “Muốn ăn thịt thì ăn thịt!” 

Hai đứa trẻ lại đồng loạt rào rào vỗ tay!

“Hôm nay giữa trưa chúng ta trở về sẽ hầm thịt gà!” Đường Diệu tươi cười rực rỡ.

Gương mặt Khương Thành đều là ý cười, anh gật đầu: “Đều nghe lời em.”

Một nhà bốn người tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường cùng xì xào: “Ăn thịt thịt, ăn thịt thịt. Trưa hôm nay ăn thịt!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp